Editor: Hye Jin
Diệp Thanh khóc lóc thảm thiết, nhưng hoàn toàn không giống dáng vẻ làm sai, ngược lại giống như bị bao nhiêu uất ức.
"Các bạn học khẳng định cũng biết nhà chúng ta phá sản rồi, nếu con quay lại nói xin lỗi, cho dù bọn họ sẽ không làm gì con nhưng con cũng không chịu nổi! Sau này con đến trường học, bọn họ sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ con, so với một đứa nhà nghèo cũng không bằng! Mẹ! Con không muốn mất mặt, mẹ cho con tiền đi, cùng lắm thì con đi thật xa cũng không trở về nữa, nếu mẹ luyến tiếc thì để cho con chuyển trường đi, nhà ta thiếu nợ nhiều như vậy lúc nào thì có thể trả hết được đây? Đi thôi, chúng ta bỏ trốn, đi rồi nợ cũng không cần trả......" Diệp Thanh vừa khóc vừa nói.
Vừa nghĩ tới tiệc sinh nhật của mình đang tốt đẹp đã bị hủy, cô ta lại cảm thấy trời cũng sắp sụp rồi, Dương Điềm Điềm biến thành như vậy, các bạn học thấy cô sẽ nghĩ như thế nào?
Mẹ Diệp rưng rưng nhìn con gái mình, cảm thấy xa lạ với con người trước mặt này. Trước kia con gái là bộ dáng như thế nào? Ở nhà dịu dàng hiểu chuyện như công chúa, từ lúc nào thì biến thành một tên ác ma......
Ác ma? Mẹ Diệp cả kinh trong lòng, bà cũng không biết mình làm sao sẽ nghĩ con gái của mình như vậy nữa.
Thần sắc mẹ Diệp dần dần có chút lạnh nhạt: "Làm sao con có thể nói ra như vậy! Từ nhỏ, mẹ dạy con làm người thế nào? Làm việc gì sai phải gánh vác! Thiếu nợ nhiều thì thế nào? Mẹ chưa từng yêu cầu con đi kiếm tiền trả nợ, con tiếp tục làm một học sinh ngoan ngoãn đi học là được rồi, sau này cố gắng thi đậu một trườn đại học lớn, cuộc sống sẽ tốt đẹp, những món nợ kia có liên quan gì đến con!"
"Sao lại không liên quan!" Diệp Thanh lập tức gào thét: "Trước kia hàng xóm nhìn chúng ta đều là ánh mắt hâm mộ, bây giờ thế nào? Bọn họ đồng tình với nhà chúng ta! Con ghét cái loại thông cảm đó! Mắc cỡ chết người!"
Mẹ Diệp toàn thân chấn động, đột nhiên bà cảm thấy cả người như mất hết sức lực.
Bà kiên trì như vậy là vì cái gì? Một người chồng không đáng tin, sau khi phá sản thì đã bị đánh gục không thể gượng dậy nổi, con gái cũng nghĩ như vậy? Bà cố gắng thì còn có tác dụng gì nữa?
Thân thể lung lay sắp đổ, mà Diệp Thanh còn không biết hối cải, đưa tay kéo áo của bà: "Mẹ, mẹ nói cho con biết, tiền của nhà chúng ta cấtở đâu! Rốt cuộc mẹ cất ở đâu!" Lúc trước có tiền như vậy, bây giờ không thể nào không còn dư lại chút nào, nhất định là giấu đi sợ bị người khác biết!
Mẹ Diệp chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, khuôn mặt con gái trước mặt lại làm cho bà cảm thấy sợ hãi.
Một khắc ngã xuống kia, Cảnh Vân Chiêu thuận tay đỡ người.
"Cảnh Vân Chiêu! Sao cô lại tới đây! Ai cho cô đến!" Diệp Thanh vừa nhìn thấy mặt cô, không chỉ có không có chú ý tới tình trạng của mẹ Diệp, thậm chí tệ hại hơn hét rống lên.
Hiện tại Cảnh Vân Chiêu càng thêm minh bạch, dì Diệp là người kiên cường như vậy, tại sao kiếp trước có thể bị ép tự sát, Diệp Thanh ngày thường đóng kịch cũng quá giỏi rồi, một bộ dáng yên lặng hiểu chuyện, nhưng trên thực tế, lại gần như kế thừa hết tất cả thói hư tật xấu của cha cô ta, không chịu nổi đả kích, thậm chí bởi vì được cưng chiều mà trở nên ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình!
"Cô muốn bỏ nhà ra đi chẳng liên quan hệ tới tôi, nhưng sao cô đối với dì Diệp như vậy." Cảnh Vân Chiêu lạnh nhạt nói.
"Mày là cái thứ gì......"
"Không tính là cái gì, chẳng là dì ấy còn thiếu tôi ít tiền, tôi phải bảo đảm dì ấy không bị người khác dồn ép đến tổn thương không thể trả nợ, có vấn đề gì sao?" Dù sao cũng là chuyện của mẹ con hai người, Cảnh Vân Chiêu không tiện nhúng tay, tùy ý tìm đại một lý do thoái thác.
Nói là món nợ, trên thực tế dì Diệp cũng chỉ thiếu cô 1000 tệ mà thôi, tiền này cô cũng không muốn lấy.
Nhưng Diệp Thanh nghe xong lời này, sắc mặt trắng nhợt, bởi vì trong nhà nợ tiền quá nhiều, thậm chí cô ta cũng không suy nghĩ vì cái gì mà Cảnh Vân Chiêu lại trở thành một trong những người chủ nợ.
Diệp Thanh chỉ cảm thấy mình mất hết thế diện, nhất là người mình ghét nhất đang đứng trước mặt mình, lại cảm thấy lòng tự tôn hèn mọn này không có chỗ nào che dấu, thoáng chốc đã bị người ta lôi ra, tiêu tan hoàn toàn.
Dáng vẻ mẹ Diệp vẫn còn có chút choáng váng, trong mắt chất chứa đầy sự thất vọng cùng tuyệt vọng, mọi ý chí đều bị tan biến hết.
Chỉ trong một buổi sáng từ một phu nhân giàu có biến thành một kẻ mắc nợ ngập đầu, bản thân bà cũng không tiếp thu nổi, nhưng trước kia bà còn lý do để tiếp tục kiên trì, nhưng bây giờ, lý do đó cũng có chút gượng gạo rồi.
"Cô rốt cuộc muốn làm cái gì! Cảnh Vân Chiêu tại sao cô phải cứ gây chuyện với tôi!" Diệp Thanh tức giận nói.
Cảnh Vân Chiêu châm chọc nhìn cô ta một cái: "Cô nói như vậy không cảm thấy trái lương tâm sao? Tôi chưa từng đắc tội với cô, là tự cô liệt tôi vào danh quân địch, không phải cô khắp nơi đều nhằm vào tôi sao? Tôi coi như là đã khoan dung với cô rồi, cô vẫn còn mặt mũi hỏi tôi muốn làm cái gì? Cô không cảm thấy buồn cười sao?"
"Cô duỗi tay là đòi tiền ba mẹ, nhưng cô có nghĩ qua mình thiếu bọn họ bao nhiêu không? Cô cảm thấy mất mặt, nhưng theo tôi, có đứa con gái như cô, đời này mẹ cô mới là người mất mặt!"
Cảnh Vân Chiêu không phải là một Thánh mẫu, cũng không nghĩ tới dùng đạo đức đôi co với người khác, chẳng qua cô cảm thấy, làm người nên có lương tâm.
Mười lăm năm sống ở nhà họ Kiều, Diệp Cầm đối xử khách khí mà xa cách với cô, vậy theo ý nghĩ của Diệp Thanh không chiếm được đồ vật mà mình muốn, cho nên phải tức giận đúng không?
Mẹ Diệp khoát tay: "Tôi sinh con mà không dạy, đáng đời......"
"Không ai đáng bị như vậy cả! Dì Diệp, bây giờ cậu ta đả thương người còn chưa giết người, nhưng nếu dì để cậu ta tiếp tục như vậy, sau này lớn lên sẽ thành cái dạng gì không ai có thể tưởng tượng được! Dì là mẹ ruột của cô ta, không phải là bảo mẫu hay đầy tớ của cậu ta, hôm nay dì để cậu ta làm ngơ chà đạp dì, như vậy tương lai dì nhất định phải chuẩn bị tốt việc cậu ta sẽ tiếp tục như vậy, nói đến nước này, nếu dì vẫn còn cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình, vậy con gái dì hỗn thành như vậy cũng không kỳ lạ!" Giọng Cảnh Vân Chiêu dứt khoát lạnh lùng khuyên bảo.
Cha mẹ hy sinh cho con cái những gì thì con cái sẽ phải đền đáp cho cha mẹ.
Mẹ Diệp vẫn cảm thấy không có dạy dỗ tốt Diệp Thanh là lỗi của mình, cho nên Diệp Thanh đương nhiên cảm thấy bản thân mình bị ủy khuất.
Giọng Cảnh Vân Chiêu, từng câu từng chữ, hung hăng gõ vào trong lòng mẹ Diệp.
Nếu là lúc trước, những lời này bà nghe một chút còn chưa tính, nhưng gần đây bà bị đả kích quá nhiều, nhất là giờ phút này, cho nên cho dù là mấy câu lời đơn giản của Cảnh Vân Chiêu, cũng giống như khắc sâu ở trong đầu của bà.
Biểu tình chậm rãi sáng lên, Diệp Thanh mới mười lăm tuổi, còn chưa đi được nửa cuộc đời, bà không thể để cho con gái ích kỷ trong những năm tháng cuộc đời con sau này.
Đẩy tay Cảnh Vân Chiêu ra, mẹ Diệp nghiêm túc: "Con theo mẹ đi nói xin lỗi."
"Con không đi!"
"Bốp!" Trong nháy mắt, mẹ Diệp tát Diệp Thanh một cái: "Con không đi cũng phải đi!"
"Mẹ! Con ghét mẹ! Con muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này, sau này mẹ vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy con nữa!" Diệp Thanh gào thét uy hiếp nói.
"Vậy ngươi đi đi! Ngươi đi rồi cũng tốt! Ta lập tức ly hôn với cha ngươi rồi tái giá, cuộc sống sau này tươi sáng hơn, không hai người các người, cuộc sống của ta sẽ trôi qua tốt hơn bất cứ ai! Còn nữa, ngươi trộm tiền trong nhà, chỉ cần ngươi vừa đi, ta đi báo cảnh sát ngay lập tức, để cho cảnh sát dạy dỗ ngươi nên làm người như thế nào!"
Mẹ Diệp khàn cả giọng, mới vừa lúc mở miệng còn có hoảng loạn, nhưng trong nháy mắt đã che giấu đi, nhất là khi thấy vẻ mặt sợ sệt của Diệp Thanh, mẹ Diệp biết mình làm đúng rồi.
Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu cũng là ngạc nhiên, không ngờ dì Diệp nhanh hạ quyết tâm nhanh như vậy, cũng chỉ có thể như thế phá rồi lại lập, bà là phụ nữ kiên cường như vậy chỉ cần cho bà một lý do, bà có thể bất chấp tất cả để tồn tại.