Đống lửa trại đang dần cháy nhỏ lại , hơi sương phủ xuống ngày một dày hơn. Thiên Nam đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông màu trắng hai bên là ông Thái và bà Thu Lan nằm cạnh . Hai ông bà đã ngủ say tiếng hít thở đều đều liên tục truyền ra . Còn Thiên Nam vẫn chưa ngủ vẫn lấy tay niết nhẹ mặt dây chuyền . Từ khi cầm nó trên tay Thiên Nam cảm thấy ở sâu trong nơi tâm thức có một mối liên hệ nào đó được thành lập nhưng không cách nào nói rõ ra được thành lời vô cùng kì lạ . Thiên Nam lẩm bẩm trong miệng :
" Thật đẹp , sao lại giống thật vậy nhỉ , có khi nào là bảo bối của Doremon không ,nha..!! liệu có phải mình có thể được phiêu lưu như Nobita đi đến vùng đất khủng long to lớn ,được lái tàu vũ trụ ,bắn đại bác tầm xa ...." .Những suy nghĩ cứ miên man như vậy mắt Thiên Nam sáng lên rồi bỗng tủm tỉm cười một mình " hí hí ..."
Cái suy nghĩ của trẻ thơ ấy thật là vô vàn màu sắc , nhưng không ai có thể phủ nhận rằng, mình khi xưa chẳng đôi lần ước ao nhiều thứ không chân thực như vậy chứ . Nào là biến hình thành siêu nhân đỏ rồi lắc người hoá thành dơi ,hay gồng sức mạnh như Songoku biến ra siêu xayza cấp 3 vậy.... Ai chẳng có ước mơ được làm anh hùng, nó chưa bao giờ là sai cả, mà nó là kí ức là cái gì đó thơ dại nhất mà đến khi con người chúng ta lớn lên cảm thấy nó đẹp biết bao, Khi ta lớn đồng nghĩa với việc ta phải đối diện với những lo toan bộn bề trong đời sống, từ gia đình công việc , tiền.... Thời đại này ,tiền chi phối hầu hết mọi thứ , đôi khi chỉ vì nó mà chúng ta vô tình đánh mất rất nhiều thứ ,rồi đến tận khi già , ta mới hiểu ra mình đã bỏ qua cái gì và từ bao giờ ta đã thay đổi không còn như xưa kia .
Đó tất nhiên , là hương vị của cuộc đời, nhưng hiện giờ Thiên Nam sẽ không cảm nhận được điều đó , giờ đây cậu đang cười đang vui vẻ đang phiêu lưu với không gian tưởng tượng của chính mình . Không biết suy nghĩ đã bay nhảy đến phương trời nào , dẫn đến hành động vô thức của Thiên Nam , cậu đè ngón tay út ấn nhẹ lên nút khởi động của chiếu máy tính mini, một vệt ánh sáng yếu ớt loé nhẹ ở giữa màn hình chiếc mô hình máy tính mini , Thiên Nam hơi giật mình ,ngỡ mình hoa mắt định thần xem kĩ lại , nhưng bỗng bên tai truyền đến âm thanh tức giận của bà Thu Lan :
" Thiên Nam đã mấy giờ rồi sao còn chưa ngủ , có nghe lời mẹ nói không ".
Thiên Nam bị mắng khuôn mặt rầu rĩ không vui đáp :
" Dạ , con xin lỗi mẹ con ngủ ngay đây "
Thấy con trai mình có vẻ buồn bã bà Thu Lan biết mình hơi nặng lời nên xoa nhẹ đầu Thiên Nam nói :
" Thôi thôi , mẹ hơi lớn tiếng , Thiên Nam nghe mẹ ngủ ngoan , không sáng mai lại mệt, còn có thể bị cảm nữa đấy biết chưa ?."
" Dạ " .
Thiên Nam đáp sau đó đóng mặt ngọc dây chuyền lại đeo vào cổ ,rồi nhắm mắt tiến vào giấc ngủ . Thấy con đã ngủ sâu bà Thu Lan cũng nhắm mắt đi ngủ lại. Bà không hề hay biết rằng khi bà vừa nhắm mắt lại thì mặt ngọc của sợi dây chuyền nơi cổ Thiên Nam đang phát ra ánh sáng nhẹ nhu hoà liên tục nhấp nháy, khoảng 5 phút sau ánh sáng ấy mới biến mất.
-2h30 phút sáng mặt đất bắt đầu có biểu hiện rụng lắc nhẹ ,vì tần suất rất nhỏ lên cả nhà Thiên Nam vẫn chưa ai phát hiện ra được sự khác biết ấy , vào giờ này thường là lúc con người chúng ta ngủ say nhất ít cảnh giác nhất.
Thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi, hơn nửa tiếng sau mọi chuyện đã rất khác ,mở đầu là một tiếng nổ rất lớn trên đỉnh núi như phát ra như báo hiệu rằng mẹ thiên nhiên đang nổi giận .Ông Thái và bà Thu Lan giật mình tỉnh dậy , ngay cả Thiên Nam cũng dụi dụi đôi mắt ngồi thẳng lên .
Mặt đất đang rung rinh với biên độ lớn và có xu hướng tăng mạnh. Bà Thu Lan hốt hoảng ôm chầm lấy Thiên Nam vào lòng. Ông Thái ngay lập tức đưa ra quyết định hét to :
" Là động đất ,mau ra khỏi nơi này ngay. Thiên Nam lên lưng bố , bố cõng con chạy , nhanh lên"
Hai vợ chồng cùng Thiên Nam chạy ra khỏi lều vừa ra khỏi căn lều , nó liền đổ ấp xuống , cây cối xung quanh cũng đang gãy ngã rất nhiều , chặn ngang nhiều nối đi , làm cản trở gia đình thiên Nam tháo chạy , mặt đất lắc lư manh ,chỉ hơi không cẩn thận là có thể té ngã, từng tảng đá lớn nhỏ trên núi cao đang lăn nhanh xuống dưois
. Tình huống rất không xong , nếu không kịp tìm nơi trú ẩn vững chắc hoặc tìm được cách thoát ra khỏi vùng sạt nở, thì có lẽ cả nhà ba người ông Thái phải bỏ mạng ở đây .
Bám dọc theo con đường xuống núi , cực kì khẩn trương , trong đầu ông Thái vẫn cố hoạt động tìm cách thoát ra khỏi nguy hiểm . Ông hò hét trong lòng :
" Phải bình tĩnh , phải bình tĩnh , nhất định có biện pháp , nhất định vậy , nghĩ nghĩ .... nghĩ xem nào ...." Bà Thu Lan bám xát phía sau chồng mình , liên tục động viên Thiên Nam : " Thiên Nam , con có sao không có bị cát đá văng trúng người không , Thiên Nam đừng sợ bố mẹ sẽ bảo vệ con an toàn "
Thiên Nam lúc này thật sự đang rất sợ hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má , mọi thứ là quá kinh khủng với cả người lớn chứ huống gì chỉ là cậu bé mới 12 tuổi như Thiên Nam, nhưng cậu cố lấy ra dũng khí nhấn giọng cho rằng là mạnh mẽ nhất đáp :
" Con không sao , con không sợ con..." chưa kịp nói hết câu thì bỗng chốc một cây thông lớn đổ ầm xuống ngay trước mặt mọi người . Thiên Nam hoảng sợ theo bản năng hét to :
" Aaa..." rồi úp mặt vào vai ông Thái không dám ngẩng đầu lên nữa ,mọi dũng khí nãy giờ tích góp được đã bay đi đâu hết mà thay thế vào đó là nỗi sợ hãi bao phủ trong lòng Thiên Nam. Bà Thu Lan gương mặt tái nhợt không chút máu . Ông Thái thì mặt mày âm trầm hơn rất nhiều trong lòng thì thầm hô :
" May mắn " .
Nếu cái cây chậm hơn một chút nữa ngã xuống thì .... ông không dám tưởng tượng tiếp được kết cục của gia đình mình lúc đó sẽ ra sao nữa .
" Ông trời ! cả đời Long Thái này tự thẹn chưa bao giờ làm việc ác , chẳng lẽ cả nhà ta phải nằm ở đây sao , không ... không thể như vậy được ,dù ta có chết cũng phải đưa được vợ con ta ra nơi an toàn đã ,nhưng rốt cuộc ta phải làm sao đây .... " . Ông Thái liên tục gào thét trong thâm tâm , một cảnh tượng tuyệt vọng tận cùng sinh ra . Nó như tâm ma trong lòng mỗi con người vậy . Giơ nanh vuốt ra gào thét : " Từ bỏ , từ bỏ đi , đây là số phận , đây là kết cục của gia đình người .... hahaha.... xem kìa chân của ngươi kìa nó đang chảy máu vì dẫm gai sỏi , tâm trí ngươi đang mơ hồ vì mệt mỏi vì mất máu , sao vậy sao không nhận mệnh, từ bò chạy trốn .Hãy ngồi xuống chân người sẽ không đau nữa , sau đó nằm xuống sẽ không mệt nữa ... đi nào ,đi nào hãy nghe theo ta ,đi theo ta ngươi sẽ không mệt nữa .... hahahah... "
P.s : Hôm nay bận viết chưa thông qua sửa chữa các đạo hữu thông cảm , đừng vì 1 2 chương chưa hay mà bỏ chuyện nha . rất xl ... Mai mình sẽ chỉnh sửa chi tiết hơn về nỗi chính tả hay câu. chữ chưa hợp lí .
Nhớ like ủng hộ nếu cảm thấy thích tác phẩm nha