Cả nhà ba người bước dần về một khu đất khá rộng rãi . Ông Thái dọn dẹp xung quanh sau đó dựng lều . Bà Thu Lan thì bày biện các vật dụng ăn uống lên trên tấm thảm hoa đã chuẩn bị sẵn từ trước . Thiên Nam cũng tỏ ra là một chàng trai tháo vát , sẵn sàng giúp đỡ bố mẹ , cậu giúp mẹ bưng thịt và rau củ đến gần bếp than , sau đó lại chạy lon ton ôm củi khô chất thành đống , chuẩn bị cho màn đốt lửa trại về đêm ....
" Thiên Nam lấy cho mẹ cái đĩa đựng hoa quả ". Bà Thu Lan cất tiếng gọi .
" Dạ đây mẹ ". Thiên Nam chạy lại chỗ mẹ mình trên tay là cái dĩa có hoa văn màu đỏ trắng rồi đáp. Bà Thu Lan cầm cái đĩa trên tay Thiên Nam rồi cũng tiện thể nhéo nhẹ cái má trắng tròn hây hây nói :
" Mẹ cảm ơn " .
Chưa kịp kháng nghị cái nhéo má thì đến lượt ông Thái cất tiếng gọi :
" Thiên Nam lấy cho bố cái kèm trong túi đựng dụng cụ nhé " .Không thèm để ý đến mẹ cậu đi đến lục túi đồ rồi cầm cái kèm cỡ nhỏ , cái chân lon ton của cậu nhóc chạy đến chỗ bố mình đáp :
" Dạ đây ạ ". Ông Thái cúi xuống xoa đầu Thiên Nam rồi nói :
" Ba cảm ơn Thiên Nam nha " . Như vừa nhận được phần thưởng lớn lao nào đó Thiên Nam híp mắt cười :
" Hihi..."
Ông Thái lại nói :
" Đêm nay cả nhà ta sẽ ăn đồ nướng và đốt lửa trại sau đó là tiệp bánh kem , đằng này bố sẽ chăng đèn nhấp nháy còn đằng kia là nơi treo bong bóng nhé . Thiên Nam thích không "
" Oa ! con yêu bố "
Cậu vui vẻ nhảy cẫng cả lên,sau đó ôm cổ bố mình , Ông Thái cũng thuận tay bế cậu lên rồi hôn liên tục vào má Thiên Nam . Haizzz.... lại khổ thân cu cậu bị râu nhọn đâm la oai oái . Thiên Nam lập tức tụt xuống chạy thoát thân ,đến chỗ bà Thu Lan tố khổ .Ai ngờ lại bị bà cười trên nỗi đau .
"Hixx.... cậu nghĩ thầm : " Trời đất bất dung ta"
Kéo viện binh bất thành ,không còn cách khác Thiên Nam lại rầu rĩ lê khuôn mặt đỏ ửng đi làm việc. Đằng xa là tiếng cười nhạo của bố mẹ cậu , có vẻ rất hả hê. Làm cậu càng nghe càng thấy buồn bực trong người.
" Hừ hừ ... "
- 18h00 tối mặt trời đã khuất núi ánh sáng được thay thế bằng bóng đêm ,bên đống lửa trại là gia đình Thiên Nam đang hát bài hát : " Chúc mừng sinh nhật" trên đầu mỗi người đội một cái mũ nhọn đầy màu sắc ,trên tay cầm vài cây pháo bông nhỏ cháy lung linh, ánh nến vàng cháy hắt hiu trên chiếc bánh kem tròn có màu socola . Bài ca kết thúc Thiên Nam nhắm mắt lại , một điều ước mà cậu đã nghĩ từ trước được nói ra trong tâm thức của mình :
" Con ước rằng ba mẹ con sẽ luôn yêu thương con , con ước rằng ba mẹ sẽ luôn khoẻ mạnh , con ước rằng cả nhà con sẽ mãi mãi không bao giờ chia xa" .Thiên Nam mở mắt cười tươi rồi thổi nến .Thật ra tuy còn nhỏ nhưng Thiên Nam lại có lối suy nghĩ và nhận thức sớm hơn những đứa trẻ cùng trang lứa . Vì gia đình làm bên mảng điện tử lên lúc bé Thiên Nam tiếp xúc máy tính từ rất sớm , cũng có lẽ do ảnh hưởng của bố mà cậu rất hay để ý các tin tức chính trị , thời sự , bên cạnh đó là khoa học đời sống cũng như pháp luật gia đình . Nên việc thường xuyên thấy các bài báo nói về gia đình li tán hay bỏ rơi con cái , hoặc các vụ tai nạn thương tâm dẫn đến hệ luỵ Thiên Nam rất sợ , thật sự rất sợ khi chỉ có 1 mình , sợ cảm giác bị bỏ rơi , sợ lúc ngủ khi mở mắt ra không còn ba mẹ bên cạnh . Đó cũng là lý do vì sao khi bà Thu Lan mẹ cậu hỏi về điều ước cậu không trả lời.Vì nếu nói ra bố mẹ sẽ lo lắng.
Sau màn thổi nến thì cuối cùng cũng tới phần quà tặng .Thiên Nam vô cùng hưng phấn. Món quà đầu tiên là của bà Thu Lan dành cho cậu ,đó là chiếc áo len được đan rất tỉ mỉ mà bà đan cho con mình từ tuần trước ,Thời tiết đang trong giai đoạn giao mùa từ mùa hè chuyển sang thu nên sẽ cảm thấy se se lạnh về ban đêm ,nên cái áo len lập tức được tận dụng. Thiên Nam mặc vào rất vừa vặn , tiếp đó là phần quà mà ông Thái chuẩn bị ,món quà của ông có vẻ huyền bí hơn khi được đặt trong một hộp bọc vỏ quà màu xanh lá. Thiên Nam nói "cảm ơn bố " rồi bắt đầu mở món quà . Lớp ngoài là giấy gói sau đó là cái hộp nhỏ giống hộp đựng nhẫn màu đen , bật nắp hộp ra thì vệt sáng trắng nhẹ lung linh phản chiếu lại từ ánh lửa trại loé lên , một sợi dây chuyền bạc rất đẹp được đặt trong hộp, Thiên Nam cầm sợi giây ra khỏi hộp đưa lại gần trước mặt ,ở giữa sợi dây là mặt ngọc tròn to cỡ ngón cái người lớn. Khi mở chốt then giữa tâm mặt ngọc thì mặt ngọc này sẽ tách ra làm đôi lộ ra một khoảng trống nhỏ bên trong , đôi mắt Thiên Nam long lanh lên vì ở phía trong cái khoảng không ấy là một mô hình siêu máy tính phiên bản mini, tất cả các chi tiết đều được làm giống như một chiếc máy tính thật sự ,nhưng nếu nhìn thật kĩ thì nó lại có cái gì đó rất lạ so với máy tính thông thường , ngoài ra nó còn trong suốt như pha lê có thể nhìn xuyên thấu các vi mạch bên trong máy rất tinh tế hoàn hảo đến mức không chê trách được ,hoàn toàn ở cấp độ Tông Sư mĩ nghệ thủ công rồi. Thiên Nam bật thốt lên :
" Oa ! thật xinh đẹp "
Bà Thu Lan cũng cất tiếng :
" Thật thần kỳ , sao lại có người có thể làm ra được vật tinh xảo đến vậy chứ. Em có cảm giác nếu như không biết trước đây chỉ là một mô hình máy tính mini thì em sẽ cho rằng đó thực sự là 1 chiếc máy tính bị người ta biến hoá thu nhỏ đi vậy "
Ông Thái chau mày đáp lại :
" Lúc đầu anh cũng rất ngạc nhiên không hiểu rốt cục là người thợ thủ công nào lại có thể làm ra vật phẩm tinh tế như vậy , nhưng người đưa thứ này cho anh không nói ra là ai , chỉ thần thần bí bí bảo là có duyên nên tặng cho anh , mới đầu anh cũng nghiên cứu một khoảng thời gian, nhưng ngoài thiết kế tỉ mỉ ra thì cũng không có gì đặc biệt cả thật sự quái lạ " .
Bà Thu Lan đăm chiêu nói :
" A ! còn có chuyện này nữa sao " . Sau khi suy tư một chút cũng không thấy có gì hại nên hai vợ chồng ông cũng không bàn đến vấn đề này nữa . Dù sao nhìn cái dáng vẻ yêu thích không buông tay được của Thiên Nam thì có đòi lại cu cậu cũng không chịu đâu.
P.s : Chưa viết chưa biết, viết truyện hãi não quá mong được mọi người ủng hộ . Sẽ cố gắng hoàn thiện về nội dung vs cốt truyện . Đơn giản nhưng theo logic hợp lí . Mọi thứ lung tung mình sẽ cố tối giản hết mức để không loạn, cũng không quá đơn điệu . Đừng vì 1 2 chương chưa tốt mà bỏ truyện các bạn nhé ! Một ngày 1 chương trước 9h tối nha mọi người .
Hihi.... nhớ like nếu thấy hay nha mọi người ủng hộ tác giả ủng hộ cho cậu bé ngây thơ Thiên Nam nào ,chương sau là cùng cực của đau khổ đấy . Haizz....