Chương 5: Đánh nhau, các ngươi đừng đánh nữa

Trần phủ không hổ là Giang Đô thành số một số hai phú thương gia tộc.

Phủ đệ rất lớn.

Nghe tiếng đánh nhau giống như rất gần, kỳ thật có chút xa.

Hẳn là chiến đấu quá kịch liệt gây nên động tĩnh lớn, tự nhiên tạo thành thanh âm cũng lớn rất nhiều.

Lâm Phàm bước chân nhẹ nhàng, ngưng thần chú ý tình huống xung quanh, sợ có thiên ngoại phi đao lạc đạn đánh tới chết oan chết uổng.

Hậu phủ, viện lạc.

Theo không ngừng tới gần, âm thanh đánh nhau kịch liệt liên tục va đập vào trái tim, trái tim nhỏ phù phù phù phù nhảy lên.

- Dư ba đánh nhau hoàn toàn có thể va chết người, xem ra tiểu thuyết cũng không hoàn toàn gạt người.

Lâm Phàm nói thầm, cảm giác sâu sắc bản thân quá nhỏ yếu. Phải kiếm biện pháp tăng lên thực lực mới được.

Chếch hướng bên trái là hòn non bộ, phía bên phải là vườn hoa.

Đương nhiên là phải trốn vào bụi hoa. Ai chẳng biết lúc đánh nhau kịch liệt, non bộ giả sơn thường thường đều bị đánh nổ tung.

Nếu hắn trốn ở phía sau non bộ, chỉ sợ sẽ bị chết oan.

Vương đại nhân liên hợp cùng Liệp Yêu phủ mấy vị cao thủ đánh Hắc Hồ, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp. Hắc Hồ tu vi có chút thâm hậu, lấy một địch năm không chút nào yếu thế.

Lâm Phàm nằm rạp trong bụi hoa, ánh mắt nhìn hướng bên kia.

Đã có người chết.

Chính là Trần phủ nô bộc bị xé thành mảnh nhỏ. Xa xa cũng có thể nhìn thấy máu chảy ròng ròng, hai tròng mắt trừng trừng nằm ở nơi đó.

Về phần Trần Trung nhìn qua giống như đang hoảng hốt, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ chờ mong cùng hưng phấn.

- Gia hỏa này đang giả heo ăn thịt hổ a.

Lâm Phàm mắt không chớp nhìn xem phần giới thiệu trên đỉnh đầu Trần Trung.

Trần Trung: Tam lưu cao thủ.

Có tỉ lệ tuôn ra: Thi Yêu Chỉ ( nhị lưu), Thải Bổ Pháp ( nhất lưu), ngân lượng 300, Yêu Độc Chưởng ( tam lưu), mười năm tu vi.

Lâm Phàm có chút ghét bỏ Trần Trung đồ vật có thể rơi ra. Toàn mẹ nó đồ chơi gì, nhìn qua liền biết là tà môn ma đạo võ công. Nếu như đoạt được hắn cũng không dám thi triển ra.

- Bất quá gia hỏa này ở một bên nhìn xem trò vui, đang chờ lưỡng bại câu thương sao?

- Bây giờ thì xem xét thứ quan trọng.

. . .

Vương Chu cầm trong tay cửu hoàn đao, đao pháp ổn trọng, lăng lệ, đao đao hướng phía yêu ma chém tới. Chỉ là Hắc Hồ Yêu tốc độ cực nhanh, chiêu chiêu tránh né muốn thoát khỏi bao vây tiến đến giết chết Trần Trung, nhưng lại bị bốn người khác ngăn lại không thoát thân được.

Phốc!

Hắc Hồ lợi trảo vỗ vào lồng ngực Vương Chu, tiếng leng keng vang lên, đốm lửa bắn tung tóe.

Vương Chu sắc mặt kinh biến, cửu hoàn đao bổ ngang tới bức lui Hắc Hồ Yêu, cúi đầu nhìn xem lồng ngực lộ ra nhuyễn giáp.

Trên nhuyễn giáp đã bốc lên yêu khí màu đen, nếu như hắn không mặc nhuyễn giáp, hậu quả khó mà lường được.

- Yêu ma, Trần phủ trên dưới bảy mươi sáu miệng đều đã bị ngươi tàn sát, ngươi còn muốn thế nào?

Vương Chu nộ hống nói.

Hắc Hồ Yêu này tu vi thâm hậu có chút khó giải quyết, muốn lưu lại nó sợ rằng phải bỏ ra cái giá không nhỏ.

Hắc Hồ Yêu bị bức lui đến góc tường, đôi mắt hồ ly nhìn chòng chọc vào Trần Trung.

- Đừng giết ta, ta không muốn chết, Vương đại nhân các ngươi nhất định phải bảo hộ ta. Chỉ cần ta có thể sống sót, ta nguyện ý đem Trần gia một nửa tài sản đưa tặng cho các vị.

Trần Trung sợ hãi ngã nhào trên đất, hai chân liên tục giãy dụa lùi lại, bộ dáng cực kỳ chật vật, giống như bị Hắc Hồ Yêu doạ cho sợ hãi.

Trần Trung hứa hẹn này đủ lớn.

Liền xem như bọn người Lý Chí Dũng xuất thân từ thế gia cũng đều có chút tâm động.

- Hừ, ai muốn tiền thúi của ngươi, tên dơ bẩn buồn nôn xú nam nhân này,

Liễu Như tức giận trừng mắt lườm Trần Trung. Nếu như không phải hiện tại đang đối mặt cùng yêu ma, nàng sớm đã đem tên Trần Trung này treo lên quất roi.

- Liễu sư muội. . .

Lý Chí Dũng trầm giọng, sau đó nhìn về phía Hắc Hồ yêu nói:

- Yêu ma, ngươi dám can đảm tiến vào Giang Đô thành diệt cả nhà người ta, tối nay đừng mơ tưởng ly khai được nơi này.

Lúc này.

Hắc Hồ Yêu gào thét, trên người yêu khí càng ngày càng đậm hơn, yết hầu động đậy chật vật phát ra âm thanh:

- Nhân. . .Nhân. . . Loại.

- Các vị cẩn thận một chút.

Vương Chu lên tiếng nhắc nhở, yêu ma sắp hoá hình mới có thể phát ra tiếng người, nếu như Hắc Hồ Yêu thật hóa hình thì bọn hắn những người này chỉ sợ đều không phải đối thủ.

Lý Chí Dũng sắc mặt nghiêm túc, hắn biết rõ Yêu tộc có thể nói tiếng người đại biểu cho cái gì.

Bọn hắn còn chưa có bái nhập Tiên môn tu hành tiên pháp, chỉ có thể đối phó một chút yêu ma chưa hóa hình. Nếu khi nào gặp được yêu ma đã hóa hình, vậy bọn hắn hoàn toàn không có khả năng đối phó được.

Hắc Hồ Yêu muốn nói cho đám nhân loại này rằng nó chỉ muốn báo thù, không muốn nhiều chuyện, nó cũng không có tàn sát bảy mươi sáu người.

Lấy nó tu vi hiện tại chỉ cần khổ tu thêm mấy chục năm, hoặc là đạt được linh đan diệu dược tăng lên tu vi hoàn toàn có thể hóa hình.

Nó đi tới Giang Đô thành cũng bởi vì Bạch Hồ muốn sinh con, chỉ có thể tạm thời ở lại rừng rậm phía tây thành.

Nó ra ngoài tìm kiếm thức ăn, sau khi trở về nhìn thấy Bạch Hồ cùng đám con non chết thảm, trong lòng bi phẫn, dựa theo mùi vị truy tùm hung thủ.

Sau khi phát hiện cừu địch trốn trong thành, nó suy nghĩ đắn đo hồi lâu, cuối cùng quyết định mạo hiểm vào thành.

- Giết.

Lý Chí Dũng gầm nhẹ, nội lực rót vào trường kiếm, ông...ông một tiếng, kiếm quang lấp lóe, trực tiếp phong tỏa Hắc Hồ yêu đường đi.

Kiếm mang lăng lệ mặc dù không thể ly thể, nhưng lại có được lực sát thương kinh người. Liền xem như Hắc Hồ Yêu cũng không dám chính diện chống đỡ.

Liễu Như nhảy lên một cái, cổ tay khẽ động, trong tay trường tiên(roi dài) xoay tròn, tựa như một con mãng xà đang xoay tròn, đầu roi phi tốc quất tới quấn vào chân Hắc Hồ Yêu.

- Bắt lấy.

Nhưng niềm vui không kéo dài, nàng lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ truyền đến, thân thể mất khống chế bị kéo bay về phía Hắc Hồ Yêu.

- Không tốt.!

Hai người khác nhìn thấy cảnh này lập tức động thủ. Nếu để Liễu Như rơi vào phạm vi công kích của Hắc Hồ Yêu hậu quả tuyệt đối không tưởng tượng được.

- Hống!

Một người trong đó cầm cự phủ trong tay chợt quát một tiếng, trên cánh tay gân xanh hiển hiện, sau đó đột nhiên bổ tới Hắc Hồ Yêu

Hắc Hồ Yêu chân sau đột nhiên đạp một cái, trường tiên trói trên đùi nó xoay tròn rơi ra, sau đó đầu roi nhanh chóng phản kích trở về hung hăng quất trên người Liễu Như.

Phốc phốc!

Liễu Như chịu phải trọng thương, thân thể bay rớt ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vốn hồng nhuận đã trở nên tái nhợt.

Ầm ầm!

Cự phủ rơi xuống phá ra một hố lớn trên đất, gạch xanh vỡ vụn bắn tung toé.

Hắc Hồ Yêu ngao ngao kêu lên, hai mắt trừng trừng nhìn Trần Trung, lại nhìn về phía đám nhân loại ngăn lại đường đi của nó, trong mắt hung quang lấp lóe.

Trước tiên giết mấy tên gia giả này, sau đó lại giết đến Trần Trung.

. . .

- Lực phá hoại có chút đáng sợ a.

Lâm Phàm nằm rạp ở trong bụi hoa không dám động đậy. Đám người kia đánh nhau quá kịch liệt, cho dù trốn ở chỗ này đều có thể cảm nhận được mỗi khi lực đạo va chạm vào nhau truyền tới cảm giác chấn động.

Nghĩ đến bản thân tu vi nhỏ yếu.

Hoàn toàn không thể cùng người ta do sánh

Một năm tu vi?

Nói ra cũng cảm thấy mất mặt.

Hắn đang sợ nhất chính là lưỡng bại câu thương.

Thế nhưng xem xét tình huống này lưỡng bại câu thương hiển nhiên không có vấn đề.

Hắc Hồ Yêu rất khủng bố, đối mặt mấy người quần công cũng đều không rơi vào hạ phong.

Mặc dù trên thân Hắc Hồ Yêu đã có không ít vết thương, nhưng mấy người kia nhìn qua cũng đều bị thương nghiêm trọng.

Vương Chu mặc trên người nhuyễn giáp đã vỡ ra, ngực có mấy đạo vết thương thấu xương, tiên huyết dọc theo quần áo chảy xuống mặt đất.

Lý Chí Dũng xem như là người lợi hại nhất lúc này khóe miệng đều chảy máu, tay cầm kiếm cũng đang run run, mu bàn tay nứt ra giống như bị xé rách.

Lâm Phàm rất muốn nhảy ra ngoài hô to:

- Đừng đánh nữa, các ngươi đừng đánh nữa.

- Vì hắn không xứng để các vị phải như vậy.

Chỉ là hắn có cơ hôi ngăn cản sao?

Sợ rằng vừa nhảy ra ngoài liền bị Hắc Hồ Yêu tiện tay chụp chết.

Lại chờ đợi.

Có lẽ còn có cơ hội.