Chương 4: Vì sao không ngăn cản ta

Cũng không lâu lắm.

Vương Chu mang theo mấy người tới, trong đó có bốn vị sắc mặt lạnh lùng ăn nói có ý tứ, nhìn qua liền biết không phải nhân vật đơn giản.

Sau đó Lâm Phàm thử điều tra một chút đám “heo” này có đủ mập hay không.

WOW!

Lợi hại.

Bốn vị này rơi xuống đồ vật còn nhiều hơn cả Vương Chu, biểu hiện ra có thể rơi xuống đồ vật thật sự là kinh người. Lâm Phàm thấy vậy nước bọt chảy ròng, hận không thể nâng thương xông lên chặt chết một đám này.

Hắn chỉ dám yy trong lòng vậy thôi.

Về phần muốn đem ý nghĩ thực hiện, thôi được rồi, hắn còn muốn sống lâu thêm nữa.

Bất quá trong đám người này có hai tên khiến hắn chú ý tới.

Trong đó một vị hẳn là hạ nhân, chỉ là lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, hai chân run rẩy bước đi bất ổn, giống như trải qua chuyện khủng hoảng vậy.

Về phần một vị khác hiển nhiên là con cháu hào môn thế gia.

Khoan đã.

Đây không phải là Trần phủ công tử Trần Trung sao?

Trần Trung sắc mặt cũng trắng bệch, cố gắng cưỡng ép bản thân phải trấn định.

Nhìn biểu cảm trên mặt liền có thể thấy được hắn hiện tại rất bất an.

Hắn Trần Trung chỉ là xxx hồ ly mà thôi, làm sao lại chọc tới phiền toái lớn như vậy?

- Xem ra đêm nay sẽ phát sinh chuyện lớn.

Lâm Phàm nói thầm. Tình huống lúc này có chút phức tạp, hắn nhìn thấy Trần Trung rơi xuống đồ vật không thích hợp.

Vương Chu dẫn Trần Trung về Trần phủ không cần nghĩ cũng biết mục đích là gì, chính là ôm cây đợi thỏ, ngồi đợi địch nhân mắc câu.

Đã muốn diệt cả nhà, chắc chắn sẽ không để lại người sống.

- Đến cùng là thứ gì?

Lâm Phàm vẫn luôn cho rằng yêu ma là hung thủ, nhưng trong lòng của hắn vẫn hi vọng là người.

...

Ban đêm mây đen gió lớn.

Trong phủ.

Trần Trung cùng nô bộc ngồi đợi trong một gian phòng. Như ngày xưa, thời gian muộn như này hắn đã sớm chìm vào giấc ngủ. Nhưng bây giờ tinh thần căng cứng làm sao mà ngủ nổi. Bên ngoài truyền tới một tia động tĩnh đều khiến hắn kinh hãi đứng ngồi bất an.

Nô bộc hai mắt thất thần đứng ở một chỗ, vừa e ngại công tử nhà mình, vừa e ngại thứ khủng bố sắp tới.

- Công tử, ngươi nói đêm nay sẽ có chuyện gì không?

Nô bộc lắp bắp hỏi.

Trần Trung không nhịn được quát lên:

- Ngươi câm miệng cho ta, có Liệp Yêu phủ mấy vị kia bảo hộ nhóm chúng ta, làm sao lại có việc gì. Chờ yêu ma kia đền tội, bản công tử phải chặt đầu hắn, dám chọc ta Trần Trung, chán sống rồi.

- Còn có, lúc bản công tử làm loại chuyện kia, vì sao ngươi không ngăn cẳn? Còn ở bên cạnh cổ vũ.

Nô bộc nhìn xem công tử, biểu cảm muốn khóc không ra nước mắt. Tại sao không nói đạo lý như vậy chứ, lúc đó ngươi nói ai dám ngăn cản đánh chết người đó.

Sớm biết rõ như vậy, cho dù chết cũng phải ngăn cản công tử.

Trần Trung đi vào trước cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở nhìn ra ngoài.

Yên tĩnh lạ thường.

Khắp nơi lộ ra quỷ dị, quái lạ vô cùng.

Bên ngoài phủ.

Lâm Phàm trốn dưới quầy hàng, dùng một mảnh vải lớn phủ kín thân thể

Hắn len lén vén ra một góc.

Con mắt lom lom nhìn ra bên ngoài.

Trên đường không một bóng người, yên tĩnh mà âm trầm, dù là yêu ma còn chưa đến cũng cảm giác có chút kinh khủng.

- Vẫn là thành thành thật thật trốn ở chỗ này được rồi, hi vọng mấy tên tiểu tử kia nghe lời ta.

Hiện tại Lâm Phàm không có biện pháp nào, hắn thực lực còn rất yếu.

Nếu như thực lực cao cường, há có thể bỉ ổi như thế. Hắn đã sớm nâng đao ra ngoài chém giết một trận, chặt cho yêu ma kêu cha gọi mẹ.

Bất quá lần này có lẽ cũng là một lần kỳ ngộ.

Đợi đám người đánh nhau lưỡng bại câu thương, bản thân làm hoàng tước tại hậu nhảy ra bổ thêm một đao hốt đồ.

Lâm Phàm đang chuẩn bị buông xuống miếng vải che đậy, bất chợt động tác trên tay cứng lại, hai mắt trừng lên.

Xa xa một con hồ ly màu đen đang chạy băng băng trên mái nhà, trên thân tản ra nhàn nhạt yêu khí. Ánh trăng chiếu rọi xuống người nó lộ ra cực kỳ quỷ dị.

- Thật sự là yêu ma.

Lâm Phàm vội vàng buông xuống vải che, trái tim nhỏ hung hăng đập loạn.

Mặc dù hắn tự tay giết qua một con Dã Trư Yêu, nhưng không thể so sánh cùng con Hắc Hồ này.

Hít sâu một hơi bình phục nội tâm rung động.

Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.

Hắn lại xốc lên vải che thử tìm kiếm Hắc Hồ, nhưng tìm nửa ngày cũng không nhìn thấy, chạy đi đâu?

Cửa ra vào.

- A, các ngươi xem, hôm nay trăng thật tròn thật sáng, vừa rồi cũng không tròn như vậy.

Vương Bảo Lục ngẩng đầu, dùng ánh mắt thưởng thức lấy vầng trăng.

Hai người đứng bên hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, quả thật là như vậy.

Trăng rất tròn rất sáng.

Vương Bảo Lục nói:

- Đám mây đen kia đang chậm rãi bay tới, đợi lát nữa liền che khuất mặt trăng. Các ngươi nói xem đám mây lớn hơn hay là mặt trăng lớn hơn?

Hai người đang muốn giễu Vương Bảo Lục không có thường thức nghệ thuật.

Đột nhiên nhớ tới đầu lĩnh dạy cho bọn hắn mấy lời kia.

Thân thể dần dần cứng ngắc, có mồ hôi lạnh chảy ra.

Đột nhiên.

Một đạo gió lạnh thổi đến, lạnh sưu sưu.

- Đang yên đang lành sao lại lạnh như vậy?

Vương Bảo Lục tự nhủ, sau đó sắc mặt của hắn ngưng kết, hẳn là cũng nhớ tới đầu lĩnh lúc trước nói mấy lời kia.

- A! Ta ngủ đây.

Vương Bảo Lục lập tức nằm trên mặt đất, trong chớp mắt tiếng ngáy vang lên.

Hai người còn lại liếc nhau một cái rồi vội vàng nhắm mắt ngã xuống đất. Không quan tâm có ngủ được hay không, hiện tại nhất định phải nhắm mắt ngủ.

Cách đó không xa.

Hắc Hồ đứng ở mái hiên phía trên Lâm Phàm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba người chỗ cửa ra vào. Chỉ là ngay lúc hắn chuẩn bị động thủ, ba người kia lập tức ngã trên mặt đất không dậy nổi, điều này khiến Hắc Hồ ngây người ra một lát.

Sau đó nó lấy lại tinh thần, không có để ý ba người kia, hóa thành một đạo lưu quang đánh vào Trần phủ.

- Rốt cục là đi đâu mất rồi?

Lâm Phàm tìm tới tìm lui vẫn không thấy bóng dáng Hắc Hồ ở đâu.

Bên trong Trần phủ cũng không có âm thanh đánh nhau.

Có nghĩa là Hắc Hồ còn chưa bị phát hiện hoặc là nó chưa tiến vào Trần phủ.

Coi như hắn muốn biết Hắc Hồ tung tích ở đâu cũng không dám nghênh ngang đi tìm kiếm.

Nếu như vừa thò đầu ra liền gặp Hắc Hồ xuất hiện phía sau lưng mình, như vậy phải làm cái gì bây giờ?

Hưuuuuu!

Lâm Phàm kinh ngạc, cảm giác được hình như có đồ vật gì vừa từ đỉnh đầu lướt qua. Ngẩng đầu nhìn kỹ lại, hắn phát hiện một đạo hắc ảnh đang nhanh chóng tiến vào Trần phủ.

- Lão thiên a!

Lâm Phàm nhìn xem mái hiên trên đầu mình, ngay tại vừa rồi Hắc Hồ một mực đứng ở phía trên hắn sao?

Nghĩ tới đây toàn thân run lên, kém chút tè ra quần.

Lâm Phàm không dám suy nghĩ nhiều, lập tức từ dưới quầy hàng leo ra đi tới Trần phủ môn hộ, nhìn thấy ba người kia nằm trên mặt đất giả chết còn tưởng rằng bị ngộ hại, nhưng Vương Bảo Lục phát ra tiếng ngáy ngáy khiến Lâm Phàm an tâm.

- Đừng giả bộ ngủ nữa, mau dậy đi.

Lâm Phàm tiến lên khẽ đá bọn hắn mấy cái.

- Đầu lĩnh, có chuyện rồi?

Lúc hai người bọn hắn giả vờ ngủ, bởi vì sợ hãi cho nên thân thể run rẩy rất lợi hại, mãi đến khi nghe được đầu lĩnh lên tiếng mới thở phào nhẹ nhõm.

- Tạm thời không có chuyện.

Lâm Phàm nói.

Một bên Vương Bảo Lục nằm ngáy o o, khóe miệng chảy nước dãi giống như thật ngủ thiếp đi, hơn nữa nhìn bộ dáng thật giống như ngủ rất say sưa.

- Làm hắn tỉnh lại, nhanh lên!

Lâm Phàm nói.

Rất nhanh, Vương Bảo Lục mơ mơ màng màng tỉnh lại:

- Đầu lĩnh, kết thúc rồi sao?

- Ngươi ngủ thật à ?

Lâm Phàm tâm phục khẩu phục, biết rõ gặp nguy hiểm còn có thể ngủ say sưa như vậy. Dạng này còn còn có thể làm bộ khoái? Ngươi coi trí thông minh của yêu ma thấp đến đến cỡ nào rồi?

- Đầu lĩnh, ta vốn là muốn giả vờ ngủ, chỉ là vừa mới nằm trên mặt đất liền thiu thiu, không nhịn được ngủ thiếp đi.

Vương Bảo Lục vò đầu nói.

Nhưng vào lúc này, bên trong Trần phủ truyền đến tiếng đánh nhau.

- Các ngươi trông coi bên ngoài, ta đi vào xem thử.

Lâm Phàm không kịp chờ đợi chạy vào trong phủ. Lần này là cơ hội khó được, ngàn vạn không thể bỏ qua.

Lúc cần thiết, nên mạo hiểm một chút.