Gía lần lượt tăng lên, Giang Vãn nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía bên người Lục Thành.
Liền thấy chân dài anh tùy ý giao điệp, một tay chống trên tay vịn, làm ngón tay thon dài ngọc căng đặt trên huyệt Thái Dương ánh mắt kiêu căng mà lạnh băng, hiển nhiên là sớm hình thành thói quen trong những trường hợp như vậy.
Giang Vãn trong lòng kinh sợ, bởi vì ly rượu kia làm cô cùng Lục Thành không duyên cớ mà phát sinh quan hệ, cũng khiến cô hiểu biết về anh sâu hơn, nhưng điều này cũng không làm cô vơi bớt sự sợ hãi trong kiếp trước, thậm chí còn ngược lại, cô cảm thấy người nam nhân này quả thực rất khủng bố.
Anh tùy tiện vươn tay cũng có thể vung tiền như rác, những khoản tiền mà người bình thường dùng cả đời không thể kiếm được, đương nhiên mạng người trong mắt anh ti tiện đến cùng con kiến giống nhau, loại người này…
Suy nghĩ của cô đột nhiên bị cắt đứt, bởi vì cả người cô bị anh đem ôm trong ngực.
“Gương mặt tôi so với vị trúc mã của em như thế nào?”
Người bốn phía đều đem ánh mắt chú ý lại đây, Giang Vãn luống cuống, nắm tây trang anh muốn giãy giụa: “Anh điên rồi sao? Mau thả tôi ra!”
“Tôi cảm thấy, hiện tại làm cho bọn họ nhận rõ tình thế cũng không tồi.” Trên mặt anh mỉm cười, cánh tay niết chặt eo cô phát đau.
Anh đây là có ý tứ gì? Giang Vãn kinh hoảng vô thố, đang muốn cất tiếng nói đã bị anh đỡ cái gáy hôn lấy.
Tay cô chợt buộc chặt, thân mình lại bắt đầu run rẩy.
Người này… Người nam nhân này, đem cô trở thành cái gì?
Cô mới 17 tuổi, cô hiện tại vẫn là cháu gái trên danh nghĩa của anh, vậy mà anh lại làm trò đồi bại trước mặt bao danh môn gia tộc ở Giang Thành, liền như vậy khi dễ cô, chẳng phải là muốn chặt đường sống của cô sao?
Sau này cô làm sao có thể ở Giang thành sinh hoạt?
Giang Vãn căng thẳng đẩy đẩy anh, thoạt nhìn thân hình anh mảnh khảnh nhưng người lại cứng như sắt, cô dùng bao nhiêu sức cũng không lay chuyển được bao nhiêu.
Anh tựa vào trán cô, cắn cắn chóp mũi thanh tú, nhỏ giọng nói: “ Bọn họ nên biết em là của ai.”
Lục Thành đem cô ấn vào cổ anh, ngữ điệu khẽ nhếch: “Đủ rồi. Bé con muốn ăn kẹo, hiện tại đã đủ, không nhọc chư vị tiếp tục tiêu pha.”
Ngay sau đó người chủ trì mang vật đấu giá từ nãy đến giờ đem đến trước mặt Lục Thành.
Không phải ai khác, đúng là cha con nhà An Vân Hân.
Chẳng qua lúc này ánh mắt An Vân Hân nhìn Lục Thành không như ban nãy vô vị, mà là thật sâu sợ hãi.
An phụ vỗ vỗ bả vai An Vân Hân,sau đó tiến lên, khiêm tốn cười nịnh nói: “Lục thiếu, số tiền nho nhỏ không đủ thành ý, thỉnh cầu ngài ở trước mặt tiên sinh nói vài câu tốt đẹp, con trai tôi… Liền dựa vào tiên sinh cùng lục thiếu.”
Lục Thành mỉm cười liếc mắt An Vân Hân, ánh mắt khinh bỉ mà khinh thường.
“Vân hân, chi phiếu đâu? Vân hân?” Kêu mấy lần vẫn không thấy An Vân Hân có động tác, An phụ nhíu mày quay đầu lại, thấy ánh mắt An Vân Hân không biết khi nào rơi xuống người trong lồng ngực Lục Thành , đại kinh thất sắc, một phen đoạt lấy chi phiếu cung kính dâng lên, “Lục thiếu, thỉnh ngài vui lòng nhận cho, con trai tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng tuyệt không có tâm tư không nên.”
Hai ngón tay Lục Thành gắp chi phiếu nhét vào túi Giang Vãn , chợt ôm người đứng dậy, ánh mắt đạm bạc liếc qua mọi người trong sảnh, giọng nói phiếm lãnh: “Tôi ghét nhất bị người khác nghị luận.”
Anh còn chưa có nói xong, nhưng mọi người ở đây đều là người thông minh, tự nhiên đều hiểu ý tứ của anh.
Lục Thành mang theo Giang Vãn rời đi, không phải đi về hướng bãi đỗ xe, mà là chuyển hướng về phía phòng anh được sắp xếp ở đây.
Nhân lúc bốn phía đều an tĩnh, tiểu gia hỏa trong lồng ngực cũng không hề an phận, la lối khóc lóc giãy giụa lên.
Anh đơn giản đem cô để trên tường hành lang gấp khúc, dán vào đôi môi anh đào phấn nộn khàn khàn nói: “Thích vị ngọt như này sao?”
“Lục Thành, trong mắt anh tôi chỉ là món đồ chơi thôi sao? Tôi là người… Còn mặc một thân đồng phục trung học,ở trước mặt người ngoài tôi còn gọi anh một tiếng tiểu cữu cữu, anh làm như vậy là muốn bức chết tôi sao? Vì cái gì? Tôi đến tột cùng ở nơi nào đắc tội anh?”
Lục Thành nhíu mày, không đáp lại ngữ khí tuyệt vọng của cô, tay đỡ lấy gáy liền hôn lên môi cô.
Không có cái gì ngăn trở mà nhấm nháp đôi môi kiều mềm, anh tế tế mật mật miêu tả hình dáng môi cô, sau đó liền đem cái miệng nhỏ hoàn toàn nuốt trọn, đầu lưỡi cạy ra hàm răng đang ngâm chặt, tiến thêm một bước đưa vào.
Anh bóp lấy sau cổ cô, bức cô ngửa đầu đón ý hùa theo chính mình.
Cô lại bắt đầu giãy giụa, thậm chí muốn cắn lấy đầu lưỡi anh, anh đúng lúc rời khỏi, chống môi cô nói: “Bò qua giường tôi, đời này em còn muốn nam nhân nào khác sao?”
“Là do tôi chủ động sao?” Cô đột nhiên đẩy ra hắn, đáy mắt hơi nước lan tràn, “Anh dùng lương tâm mà nói một câu, đêm đó là do tôi không biết xấu hổ chủ động bò lên giường anh sao? Còn có, Lục Thành, mặc dù không có danh nghĩa tiểu cữu cữu, nam nhân như anh tôi liền không dám mơ tưởng tới!”
Cô xoay người liền đi.
Lục Thành sao có thể để cô dễ dàng như vậy rời đi?
Từ nhỏ đến lớn, người nọ chỉ dạy cho anh một quy tắc duy nhất. Muốn thứ gì thì tự thân bắt lấy, bất luận dùng bất cứ thủ đoạn nào thậm chí là cường đoạt.
Giang Vãn không biết bản thân bị mang vào gian phòng nào, cửa mới vừa bị đóng lại, đồng phục trên người cô liền bị hủy trong tay anh.
Khi anh xông vào, hoa huyệt cô vẫn còn thật sự còn khô khốc, hiện tại vừa tiến vào đau đớn không thua gì bị phá thân lần nữa.
Giang Vãn đau đến muốn khóc, móng tay hung hăng véo cổ và vai anh, chỉ hận móng tay của mình bình thường cắt quá ngắn, không thể làm anh đau.
Anh ngừng động tác, đôi tay đỡ lấy đầu cô, bức cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tựa chim ưng:'Từ xưa tới nay tôi chưa từng bỏ dở nửa chừng, em xác định muốn thể nghiệm tư vị bị tôi làm mạnh hơn?”
“Vô lại…” Cô rốt cuộc khóc thành tiếng,trong lòng tràn đầy ủy khuất cùng khó hiểu, “Tôi rốt cuộc chỗ nào đắc tội anh, anh là đại hỗn đản…”
Lời của tác giả: đây là văn 1v1, sẽ không thay đổi nam chính! Thực xin lỗi những người hâm hộ của anh họ. Kỳ thực với giả thiết của tôi, Anh họ cùng Lục Thành đều là một loại người, chẳng qua biểu hiện trước mắt bất đồng thôi. Vãn Vãn sợ Lục Thành, Trì Trì sợ anh họ, đây đều là giống nhau. Kiếp trước, chờ đến anh họ ý thức được bản thân thích Trì Trì, còn không phải đối Vãn Vãn thấy chết mà không cứu, tuy đời trước Vãn Vãn không có tổn thương đến Trì Trì, nhưng vẫn là đối với cảm tình kế huynh muội có điểm chướng mắt sao.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~