Sau khi tiến vào, cô liền cảm nhận sau lưng nam nhân này thế lực có bao nhiêu đáng sợ. Trông ấn tượng của cô, nhân viên phục vụ kiêu căng ngạo mạn nhưng nay nhất nhất cong eo cúi chào, giống như đang cung nghênh hoàng đế sau đó mang anh và cô dẫn tới phía sau sảnh nhỏ.
Trong đại sảnh người chưa đến được bao nhiêu, nhưng Giang Vãn nhìn qua vài lần, tất cả đều là gia tộc nổi danh ở Giang thành.
Đại biểu cho Giang gia, đó là đại bá của Giang Vãn, cũng chính là ba Giang Tử Kiêu, Giang Minh Phi.
Một đám người tham dự trong buổi tiệc này, phần lớn đều ở độ tuổi của Giang đại bá, người trẻ tham dự rất ít, Giang Vãn vừa mới đến chào hỏi Giang đại bá liền nhìn đến vị hôn phu kiếp trước của cô.
Gia đình hai người nhiều năm là bạn tốt , khi còn nhỏ Giang Vãn cùng người này có chơi chung.
Chẳng qua với gu thẩm mỹ của Giang Vãn, có anh họ là Giang Tử Kiêu, cảm thấy người này thật sự là xấu, liền dần dần phai nhạt lui tới, thẳng đến sau khi đính hôn mới gặp lại.
Ở trải qua kiếp trước, vận may của người này thật sự gánh nổi danh xưng nam chủ, sau khi kế thừa gia nghiệp liền một đường thăng tiến, trực tiếp cạnh tranh với Giang Tử Kiêu, đến cuối cùng thực lực hai bên không thể phân biệt trên dưới.
Phải biết rằng, Giang Tử Kiêu còn có Giang gia trụ ở Giang thành nhiều năm, mà hắn An gia, nguyên bản chỉ mới gia nhập đến Giang thành vài năm.
“Em đang coi trọng ai?”
Bên tai bị thổi ngứa, Giang Vãn bỗng nhiên phát hiện Lục Thành thế nhưng dán vào bên tai cô nói nhỏ, cô muốn tránh, lại bị anh chặn ngang ôm lấy.
Nháy mắt tiếp theo, vành tai liền bị anh dùng hàm răng cắn.
Sắc mặt Giang Vãn kinh bạch, vội giơ tay đẩy anh, cắn răng gằn từng chữ một: “Tiểu cữu cữu, anh đang muốn tự tìm phiền toái sao?”
Anh thoáng thối lui, nhưng cánh tay vẫn để trên eo cô: “Em nói cho tôi biết, em đang để ý đến nam nhân nhà ai mà nghĩ đến xuất thần.”
Giang Vãn thành thật mà chỉ tay về phía nam nhân đang đứng bên kia.
Lục Thành híp híp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm, ngay sau đó ghét bỏ nói: “Thật xấu.”
Giang Vãn mắt trợn trắng, nghĩ thầm anh đây là chưa gặp qua hắn khi còn nhỏ, hiện tại này đã soái hơn rất nhiều!
“Anh mắt mù sao?”
Giang Vãn tức khắc không vui, giơ tay bẻ đi cánh tay anh. Hiện tại người đông, cô sợ phiền toái a!
Bỗng nhiên, anh nhẹ buông tay, bên cạnh cô liền nghe thấy thanh âm mang chút kinh hỉ: “Vãn Vãn?”
Giang Vãn thật sự xấu hổ, so với Lục Thành, cô hiển nhiên là càng không muốn ở cùng một chỗ với vị này.
Cô vươn tay, gắt gao ôm lấy cánh tay phải Lục Thành, khẩn cầu mà liếc nhìn anh, cứng đờ nói: “Tiểu cữu cữu, giới thiệu với anh, đây là An Vân Hân, An gia đại thiếu gia, là, là…”
Giang Vãn không nhớ nỗi tên công ty nhà hắn…
“Vãn Vãn, đây là tân tiểu cữu cữu của cậu sao? Quả nhiên trẻ tuổi, cậu không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng coi như là thanh mai trúc mã… Ba mình gọi mình, chờ lát nữa khoan hãy rời đi, chúng ta ra ngoài gặp mặt, đã nhiều năm không gặp a.” An Vân Hân tự nhiên quen thuộc nói.
Nhìn người đi xa, Giang Vãn nhẹ nhàng thở ra, nhanh tay buông ra Lục Thành, thấy ánh mắt anh ám trầm lại vội vàng đem nếp gấp trên áo vuốt thẳng lại.
Đang muốn nói anh có thể đi rồi, cô lại bị anh túm lấy đem tới chỗ khách khứa ngồi.
Nguyên lai đây là một buổi tiệc đấu giá.
Nhưng mà người tới ít như vậy, còn lựa chọn hội sở bí mật tổ chức, mục đích chân chính sợ là những người tham dự đều đã biết.
Giang Vãn vừa mới ngồi xuống, liền thấy Lục Thành đứng dậy đi lên hướng khán đài, sau đó… ném chiếc bật lửa ban nãy anh thưởng thức ở trong xe vào trong chén sứ.
Mới đầu cô còn không rõ hành động của anh, sau khi người chủ trì tuyên bố khai mạc buổi đấu giá, cô mới giật mình ngạc mà trừng lớn hai mắt.
Thế nhưng mà thật sự đi đấu giá chiếc bật lửa đó sao, Giang Vãn hiện không biết nên hình dung như thế nào về tâm tình của mình.
Cái này sao gọi là kiếm tiền?
Này rõ ràng là đi cướp tiền.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~