Chương 30: Động thủ

- Tên: Từ Phong

- Cấp: 29 (Dung linh cảnh tầng 9)

Diệp Thiên ngẩn mặt lên nhìn Tử Phong, thấy tu vi của Từ Phong như thế mà bên ngoài lại có vẻ như đã gần 20, thiên phú chỉ ở hạ lưu.

"Từ Phong học trưởng ngươi đây là lấy lớn hiếp nhỏ".

Dương Thiên Vũ đi lên nói giúp Diệp Thiên.

"Thiên Vũ ta biết ngươi là người của Dương gia nhưng ra ngoài không nên ăn nói bậy bạ".

Từ Phong cười lạnh nói.

"Ta không có nói bậy, Diệp Thiên còn nhỏ như vậy có thể vào học viện ngươi nói xem bằng tuổi hắn ai có thể làm được?".

Dương Thiên Vũ tức giận phản bát.

"Hừ… nói không chừng hắn chỉ là con cháu người nào dẫn vào mà thôi".

"Mắt ngươi đui sao? Không thấy trên ngực Diệp Thiên là gì sao?".

Dương Thiên Vũ chỉ vào huy hiệu đám mây nói.

"Nếu hắn đã tài năng như thế, có dám so tài với ta một trận".

"Vô sỉ".

Dương Thiên Vũ thấy Từ Phong vô liêm sỉ khiêu chiến liền tức giận mắng.

"Hừ… nếu học viện đã cho hắn gia nhập tức đã xem hắn cùng chúng ta đồng dạng".

Từ Phong mặt không đỏ hừ lạnh nói.

"Người…".

Dương Thiên Vũ còn định nói gì thì Diệp Thiên ngăn cản bước lên.

"Ngươi muốn so gì?".

"Diệp Thiên".

Nghe Diệp Thiên, Dương Thiên Vũ liền gấp, ai biết một câu nói bất chợt của nàng lại gây chuyện chứ.

“Ngươi nhỏ như vậy tu vi hẳn là không cao đến đâu, lúc nãy ta thấy ngươi có vẻ am hiểu luyện đan, ta không làm khó ngươi chỉ cần ngươi có thể luyện ra một lò Nhất giai đan dược thì thắng, nếu thua thì ngươi quỳ xuống liếm giấy ta một cái là được”.

Từ Phong tự tin nói.

Hắn muốn đổi qua Tây viện nhưng do lúc đầu chọn Đông viện nên phải có thành tích thì mới có thể chuyển qua.

Đang buồn vì không có cơ hội ra tay thì tên tiểu tử này xuất hiện, hắn liền nắm thời cơ chạy sang làm xấu mặt Dương Thiên Vũ, hiện tại nếu tên nhóc này thua phải quỳ gối liếm giấy hắn cũng không khác gì Dương Thiên Vũ làm thế.

"Ta thua thì bị phạt vậy nếu ngươi thua thì sao?”.

Diệp Thiên hỏi.

“Ngươi muốn thế nào đều được”.

Từ Phong khinh thường nhìn Diệp Thiên nói.

“Được, vậy thì mong các vị ca ca tỷ tỷ ở đây làm chứng giúp tiểu đệ".

Diệp Thiên nhìn xung quanh nói, thấy đám đông phản ứng lại hắn hài lòng.

Diệp Thiên từ trong nhẫn lấy ra một chiếc đan lô sau đó quay sang hỏi Dương Thiên Vũ.

“Thiên Vũ tỷ, cho đệ một phần dược liệu của Thạch bì đan được chứ".

“Đây, ngươi tính làm gì?”.

Dương Thiên Vũ đưa cho hắn khó hiểu.

“Luyện đan a”.

“Nhưng Thạch bì đan rất khó”.

“Như nhau cả”.

Diệp Thiên cười nói.

Nói xong hắn lập tức tạo ra huyền hỏa đưa vào đan lô rồi bỏ từng loại dược liệu theo thứ tự vào.

Do huyền lực của hắn tinh khiết nên huyền hỏa luyện hóa dược dịch rất nhanh, chỉ một lát liền xong, hắn cũng không quên bỏ thêm diệu linh thảo.

Dung hợp dược dịch, phân chia dược dịch, ngưng đan các bước được hắn lưu loát làm một lược, chỉ không đến vài phút một lò Thạch bì đan đã hoàn thành.

Diệp Thiên từ trong đan lô lấy ra 12 viên màu nâu đan dược giống Dương Thiên Vũ lúc nãy chỉ khác là càng thêm xinh đẹp tròn trịa, cả mùi thuốc cũng phải đến gần mới ngửi thấy.

“Haiz… lần đầu luyện loại đan này, đan lô cũng tệ chỉ được cực phẩm”.

Diệp Thiên lắc đầu thất vọng.

Đám người thấy hắn như thế liền muốn đi lên đạp hắn xuống nhổ bọt.

Hầu hết mọi người ở đây đều là luyện đan sư, chỉ có phần nhỏ là đến nhờ luyện đan hay mua đan mà thôi.

Người trong nghề biết cực phẩm đan dược khó luyện thế nào, dược dịch phải tinh nhuần hơn 96 phần trăm trở lên, bọn hắn luyện không biết bao nhiêu lò đan, chỉ cần ra một lò thượng phẩm thôi bọn hắn đã thắp nhang thơm cảm tạ rồi.

Mẹ kiếp, tên chết tiệt này mấy phút luyện một lò 12 viện cực phẩm đan dược còn thất vọng, thất con mẹ nó chứ.

Dưới nhưng ánh mắt đao kiếm Diệp Thiên cười cười cầm đan dược trên tay đi đến trước mặt Từ Phong nói.

“Ngươi thua rồi”.

“Không thể nào ngươi ăn gian, chắc chắn ngươi bỏ đan dược vào trước”.

Từ Phong thấy kế hoạch thất bại liền trở mặt.

“Chật chật… có chơi có chịu, ngươi nói ta thắng thì làm gì ngươi cũng được”.

“Hừ… một thằng nhóc có thể làm gì? Còn có thể ngăn ta sao?”.

Từ Phong cười lạnh quay người muốn rời đi.

"Haiz… ngươi đi không được".

Diệp Thiên lắc đầu thở dài.

Diệp Thiên nhanh chân đi đến gần Từ Phong.

Từ Phong cảm giác được lập tức xoay người một quyền lên đầu Diệp Thiên.

Diệp Thiên bình tĩnh nắm lấy tay hắn rồi vặn một cái.

"Rắc rắc… ahhh…".

Từ Phong đau đớn la lên.

Thân thể lực lượng của Diệp Thiên đã ngang với Dung linh cảnh tầng mời, còn mấy người này chỉ tu luyện huyền lực lực lượng thân thể không khác luyện thể tầng 10 là mấy làm sao chống được Diệp Thiên.

Bẻ tay Từ Phong xong, Diệp Thiên liền lấy tay khác chặt lên hai vai Từ Phong.

"Ầm… rắc rắc… Ầm… rắc rắc…".

Từ Phong bị nện quỳ hai gối xuống đất, xương cốt vỡ tan, nền đất không chịu nổi nứt vỡ bốn phía.

Nhưng chưa xong Diệp Thiên cầm lấy tay kia của Từ Phong cũng bẻ gãy rồi dùng chân đá thẳng vào đan điền của Từ Phong.

"Ầm…".

Từ Phong bị đạp bay cả người dán vào vách tường.

"Khục khục… ta muốn giết người… ahhh… ngươi… ngươi phá đan điền của ta".

Từ Phong ho khan ngồi dậy định dùng huyền lực tấn công Diệp Thiên thì phát hiện đan điền đã bị Diệp Thiên đạp nát.

Đan điền là nơi chứa huyền khí hóa thành tu vi nếu bị vỡ thì xem như trở lại thành người thường, nếu không có kỳ tích xảy ra thì cả đời cũng sẽ như thế.