Chương 29: Người quen

Không quan tâm ánh mắt biểu hiện người khác Diệp Thiên bình tĩnh đi tới bàn của chủ khảo làm đăng ký gia nhập học viện.

Thấy Diệp Thiên đi tới chủ khảo của Đông viện lập tức mừng rỡ đứng dậy.

“Ngươi xác định muốn đang ký vào Đông viện?”.

“Ừm”.

Diệp Thiên bình thản trả lời.

“Tốt, tốt, tốt”.

Chủ khảo lập tức mặt mày hớn hở nói rồi làm đăng ký cho Diệp Thiên cuối cùng đưa hắn một tấm lệnh bài.

Diệp Thiên nhìn thấy đã xong thì cầm lệnh bài mang theo Kim Sơn đi vào học viện.

Diệp Thiên đi rồi đám người vẫn không thể rời mắt khỏi bóng hình nhỏ bé của hắn.

Thấy Diệp Thiên Đông viện, Bắc viện lập tức chúc mừng nhưng Tây viện cùng Nam viện thì mặt mày âm trầm.

“Tra cho ta tên tiểu oa nhi kia là ai, nếu có thể dùng thì tốt còn không thể dùng thì lập tức hủy đi không được để hắn trưởng thành”.

Tây và Nam viện đồng loạt ra lệnh cho người bên cạnh.

Thiên phú của Diệp Thiên bọn hắn vừa nhìn liền rõ.

Một tiểu oa nhi mà lại có tu vi Dung linh cảnh đã rất kinh khủng Diệp Thiên còn ngưng ra được giọt linh dịch như thế chứng minh thiên phú của hắn đã là nghịch thiên nếu để hắn trưởng thành đi theo Vân gia thì bọn hắn liền nguy hiểm.

Người khác vì thiên phú là một, công pháp là hai mà có thể ngưng tụ ra linh dịch độ to nhỏ, độ tinh khiết khác nhau nhất là độ tinh khiết, nếu tạp chất quá nhiều sẽ làm cho giọt linh dịch có tỷ lệ vỡ nát mất hết tu vi nên muốn tăng lên độ to cũng là một vấn đề lớn.

Nhưng bọn hắn chưa từng nghe nói có một ai có thể làm cho linh dịch hoàn toàn không có tạp chất, không một ai Dung linh cảnh tầng 3 lại có giọt linh dịch to khủng bố như thế được.

Về chất về lượng Diệp Thiên điều nghiền ép thế hệ hiện tại và cả thể hệ trước đó, nếu để Diệp Thiên trưởng thành bọn hắn không dám tưởng tượng Diệp Thiên sẽ trở thành nhân vật khủng bố đến thế nào.

Bọn hắn còn xem trọng Diệp Thiên như thế chủ khảo của Đông viện làm sao có thể nhìn không ra, hắn khách sáo với chủ khảo Bắc viện rồi nhanh chống chạy vào trong học viện, hắn phải lập tức báo cáo cho viện trưởng.


Đông viện tên như ý nghĩa nằm ở phía đông.

Diệp Thiên đi theo hướng đông chỉ một lúc thì đến Đông viện.

Diệp Thiên dùng lệnh bài đến báo danh sau đó hắn nhận được một chiếc trường bào màu lam nhạt ở phần cổ tay có hoa văn màu trắng như đám mây xem như không tệ nhưng dáng người hắn nhỏ nên không mặc vừa chỉ có thể lấy huy hiệu đám mây đeo lên.

Ngoài đó ra hắn được phát một cái sân viện nhỏ, theo hắn biết thì phải là nội viện học viên mới có thể có chỗ ở riêng, xem ra là do hắn biểu hiện chói mắt nên vừa vào thì liền được vào nội viện.

Thấy trời còn sớm Diệp Thiên lấy bút giấy ra viết một đơn tài liệu sau đó đưa cho Kim Sơn đi mua, còn hắn thì một mình đi dạo xung quanh học viện.

Vì Nam viện không thân với Đông viện nên hắn đi về hướng bắc, hướng của Bắc viện đồng minh của Đông viện.

Phong cảnh của học viện không sai, Diệp Thiên lúc đi nhìn thấy không ít thanh thiếu niên đang ở những nơi khác nhau tu luyện cũng có đang tỷ võ tăng kinh nghiệm chiến đấu.

Đi một lát bỗng nhiên hắn ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi.

Nhìn sang hắn thấy một nơi gọi là luyện đang phòng, bên trong đang có không ít người đang luyện đan, nhìn quanh một vòng hắn phát hiện một người quen.

Dương Thiên Vũ không lâu trước được Diệp Thiên chỉ điểm thành công luyện chế ra được Ngưng Hàn đan sau đó nhờ vào tài lực gia tộc nhanh chóng đột phá đến Dung linh cảnh nắm chắc thông qua khảo nghiệm nhật giai luyện đan sư.

Sau khi trở thành luyện đan sư nàng được đặt cách vào Vân Lam học viện, tiến vào học viện nàng vẫn như trước đam mê luyện đan hầu hết thời gian đều tại luyện đan phòng bên trong.

Ngày hôm nay nàng đang cố gắng luyện chế Nhất giai đan dược Thạch bì đan, đan dược này độ khó luyện chế còn hơn Ngưng Hàn đan một chút, mặc dù nàng đột phá Dung linh cảnh nhưng vần luyện mãi không ra.

“Ầm…”.

“Ahh… rốt cuộc là làm sao mới có thể luyện thành”.

Đan lô nổ nàng vò đầu bức tóc bực tức.

“Tỷ nên thêm một gốc diệu linh thảo vào để trung hóa bớt độ cuồng bạo của huyền thú tinh huyết thì dược dịch mới có thể dung hợp thành đan”.

Đan buồn bức bỗng nhiên một âm thanh non nón quen tai xuất hiện, nàng ngẩn đầu lên thì nhìn thấy Diệp Thiên đang cười nhìn nàng.

“Ai nha, tiểu đệ đệ ta tìm người rất lâu đấy”.

“Tỷ tìm ta làm gì?”.

"Để cảm tạ lần trước ngươi giúp ta thành công luyện chế Ngưng Hàn đan".

"Cái đó tỷ không nên để trong lòng".

Diệp Thiên cười nói.

"Vậy lúc nãy ngươi nói thật chứ?".

"Tỷ cứ thử thì biết, dù sao đâu có mất mát gì".

Diệp Thiên nói lại câu lúc trước làm Dương Thiên Vũ cười.

Cười vui vẻ làm tâm tình nàng tốt lên không ít, lập tức mở lô chuẩn bị luyện lại Thạch bì đan.

Vẫn theo lối cũ nhưng trước khi dung hợp dược dịch nàng theo lời Diệp Thiên thêm vào một cây diệu linh thảo, dược thảo hóa thành dược dịch nàng bắt đầu dung hợp.

Quả nhiên như lời Diệp Thiên nói, lúc nãy thất bại bây giờ đã nhẹ nhõm thông qua, nhưng bước sau nàng lưu loát thực hiện cuối cùng ngưng đan.

Mở nắp đan nàng lấy ra 7 viên đan dược màu nâu tròn trịa bóng lưỡng.

"Haha, cuối cùng cũng thành công, tiểu đệ đệ cảm tạ ngươi".

"Không có gì".

"Phải rồi, ta tên Dương Thiên Vũ, tiểu đệ đệ ta còn chưa biết tên ngươi?".

"Diệp Thiên".

Dương Thiên Vũ nghe tên hắn thì nghiêng đầu nhớ ra cái gì.

"Diệp Thiên đệ đệ ngươi có quen biết một người tên Diệp Hàn không?".

"Haha, xem như quen biết đi".

Diệp Thiên hối hận vì lấy tên quá giống nhau.

"Đúng rồi, đây là Vân Lam học viện sao ngươi ở đây?".

"Ta là học viên ở đây".

Diệp Thiên trả lời.

"Oh… ngươi quá lợi hại mới nhiêu đây tuổi đã có thể thông qua khảo hạch rồi, so với ngươi đám người tự xưng thiên tài kia chả đáng là gì".

Nàng vừa nói xong lập tức một đám ánh mắt liền nhìn về phía hắn.

Diệp Thiên bắt đầu hối hận vì đến bắt chuyện với tiểu nha đầu này.

"Tiểu tử nàng khen ngươi như vậy không biết có thật không".

Diệp Thiên vừa nghĩ xong liền có một thanh niên dáng người không tệ vẻ mặt tự tin đi đến trước người Diệp Thiên lạnh nhạt nói.