Chương 15: Đột Phá

**Học viện trong lời của Liễu Mộc là đệ nhất học viện của Vân Lam vượng quốc Vân Lam học viện, Liễu Mộc là viện trưởng ở đó học sinh của viện được chọn từ các thành bện trong vương quốc, bên trong thiên tài nhiều như mây.

Không hề biết mình bị bàn tán Diệp Thiên vẫn tập trung luyện kiếm đến sáng, kiếm khí của hắn đã kéo dài được gần nữa mét rồi, không qua mấy ngày là có thể đạt đến kiếm khí phóng ngoại.

Trời sáng Diệp Thiên trở về phòng nghỉ ngơi, ngày hôm nay hắn cũng không đi ra ngoài mà chỉ lòng vòng trong sân viện đến tối thì tiếp tục luyện kiếm.

Đồng thời hắn cũng đã lên đến cấp 6 Luyện thể tầng 6.

Hôm qua trước khi tách ra hắn đã nói với Kim Sơn rằng trong vòng nửa tháng hắn sẽ chuyên tâm tu luyện cho đến Linh dịch cảnh nếu không không ra ngoài.

“Hô”.

Luyện kiếm xong Diệp Thiên nhìn lên trời thấy trời gần sáng thì lẩm bẩm.

“Đến ngày giao nhiệm vụ rồi!”.

Nói xong hắn liền trở về phòng mở ra Thương Thành, hắn lấy hai nghìn viên huyền thạch còn dư lại chuyển thành Linh Tệ sau đó bỏ ra 20 Linh tệ mua 10 quyển Manga để lên bàn, hắn lấy một quyển lật xem thử.

“Ừm… ngôn ngữ đã được chuyển thành ngôn ngữ ở thế giới này ngay cả tên nhân vật cũng có hướng dẫn phát âm, tốt không tin không qua nhiệm vụ!”.

Hài lòng hắn nằm lên giường chờ trời sáng.

“Kẽo kẹt…”.

Trời sáng Diệp Thiên liền đẩy cửa đi ra tìm công chúa.

Trong sân viện, công chúa Vân Ngoc không chơi cờ mà vẽ tranh, Lục Thanh ở bên cạnh mài mực.

“Công chúa!”.

Diệp Thiên tiến lên chào.

“Oh… Diệp Thiên hôm nay ngày cuối rồi đấy, ngươi tìm được thứ ta thích chưa?”.

Vân Ngọc thấy Diệp Thiên thì ngừng vẽ, trên mặt xuất hiện vẻ khiêu khích. Xem ra cô nàng còn rất thù dai.

“Vâng! Thần trải qua mấy ngày tìm kiếm rốt cuộc tìm được một thứ, công chúa xem thử một chút”.

Nói xong hắn để chồng Manga lên một chiếc ghế đá còn trống, lấy một quyển đưa cho nàng.

“Cái này là gì? Giống như thư tịch”.

Vân Ngọc nhìn quyển Manga thắc mắc.

“Cái này gọi là truyện tranh, ngài đọc từ phải qua trái từ trên xuống dưới là được”.

Diệp Thiên trả lời đồng thời hướng dẫn nàng cách đọc.

Nàng tò mò mở ra thì thấy toàn là tranh bên trên cũng viết không ít chữ nhưng lại nhiều kiểu khác nhau.

Vân Ngọc ngồi xuống theo như hướng dẫn của Diệp Thiên từ từ đọc, do lần đầu tiếp xúc truyện tranh nên nàng đọc rất chậm.

Diệp Thiên ở bên cũng lấy một quyển đọc, cầm quyển truyện khiến hắn nhớ lại kiếp trước.

Vân Ngọc im lặng không nói một lời nào đọc hết một quyển sao đó lại lấy một quyển tiếp tục đọc, lúc đọc nàng lúc tập trung lúc cười hí hửng.

Diệp Thiên bỏ quyển truyện xuống đợi nàng đọc xong quyển thứ hai thì lên tiếng.

“Công chúa thích nó chứ?”.

“Ah…”.

Vân Ngọc vừa đọc xong định lấy với lấy quyển thứ ba thì giật mình.

“T…Tạm được thôi, ngươi từ đâu có nó, còn cái tên của truyện này là gì ta đọc không được?”.

“Đinh!”.

“Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ khảo nghiệm của Vân Ngọc công chúa thưởng 100 Linh Tệ, 500 EXP!”.

Thấy thống báo Diệp Thiên mỉm cười hôm qua hắn vừa lên cấp hôm nay hoàn thành nhiệm vụ làm hắn cảm giác lại sắp lên cấp, hắn nhìn Vân Ngọc trả lời.

“Từ đâu đến thì thần không thể nói, còn tên truyện thì là Vua Hải Tặc”.

Hắn không thể nói hắn mua trong Thương Thành a, cũng không thể nói tên là One Piece nói ra nàng cũng chả hiểu.

“Nếu không còn gì, thần xin cáo lui! Công chúa tiếp tục”.

“Ừm, ngươi lui ra trước”.

Diệp Thiên khẽ cười rồi rời đi.

Vân Ngọc nhìn Diệp Thiên biến mất lập tức cầm lấy một quyển truyện tiếp tục đọc.

Lục Thanh một bên nhìn thấy công chúa như vậy cũng to mò lấy một quyển đọc.

Chỉ sau một lúc cả sân viện chỉ còn lại tiếng lật giấy.


“Haha… mấy thứ ở kiếp trước quả nhiên có sức hút”.

Diệp Thiên tâm trạng rất tốt trở lại sân viện của mình tưới cây lẩm bẩm.

Mấy ngày kế tiếp hắn luôn ở trong cung không hề ra ngoài, đến tối lại tu luyện ở khu rừng.

Sau hơn mười ngày tu luyện Diệp Thiên đứng dưới góc cây trong rừng mặt hướng về tảng đá to phía trước cách hắn 3m trong tay nắm một cành cây.

“Xoạt…”.

Diệp Thiên vung tay chém về trước, trên mặt đá lập tức xuất hiện vết kiếm dài sâu trong khi cành cây trên tay hắn vẫn còn ở xa chưa hề chạm tới.

“Cuối cùng cũng đạt đến 3m”.

Kiếm khí phóng ngoại hắn đã đạt đến một thời gian trước đến hôm nay mới luyện đến kéo dài 3m.

Hài lòng kết quả hắn nhìn trời một chút thấy vẫn còn tối.

Hắn cũng không tiếp tục luyện kiếm mà ngồi xuống xếp bằng tu luyện.

Qua hơn mười ngày tu luyện hắn đã đến cấp 10 chuẩn bị tối nay lên cấp 11.

Nhưng cấp 11 lại là một cảnh giới mới Linh dịch cảnh, phải dẫn lượng lớn huyền khí nhập đan điền hóa thành linh dịch mới được.

“Bắt đầu”.

Diệp Thiên nhắm mắt bắt đầu vận chuyển công pháp hấp thu huyền khí.

Từng tia huyền khí bị hắn hấp thu vào cơ thể đến kinh mạch, hắn vận chuyển Hỗn Độn Ngự Thiên Quyết dẫn dắt những tia huyền khí kia đi xung quanh kinh mạch loại bỏ tạp chất.

Huyền khí trong kinh mạch Diệp Thiên dần dần trở nên tinh nhuần, huyền khí qua Hỗn Độn Ngự Thiên Quyết tinh lọc trở nên cực kì tinh nhuần như không có tạp chất.

Sau khi đã tinh lọc huyền khí hắn vận chuyển công pháp dẫn huyền khí trong kinh mạch đi đến đan điền.

Huyền khí đã vào đan điền hắn cảm thấy dưới bụng hơi nóng một chút, tiếp theo hắn hấp thu và dẫn càng nhiều huyền khí đến đan điền rồi tập trung chúng lại cùng một chỗ để chúng dung nhập dần vào nhau.

Khi huyền khí dung nhập càng nhiều linh dịch dần xuất hiện, linh dịch giống như một giọt nước màu trắng tinh khiết từ từ to ra.

Giọt linh dịch to dần cho đến bán kính 2cm thì dừng lại, Diệp Thiên muốn tiếp tục vì linh dịch to nhỏ sẽ ảnh hưởng đến chiến lực của mỗi cá nhân hiện tại và sau này.

Nhưng huyền khí vừa chạm đến giọt linh dịch cả người Diệp Thiên lập tức trở nên nóng hổi như muốn phát nổ.

Cảm giác được như thể hắn lập tức dừng lại.

Diệp Thiên mở mắt không hề thất vọng mà suy nghĩ.

“Bị giới hạn bởi cơ thể, chỉ cần cơ thể chịu được thì có thể tiếp tục làm cho linh dịch to hơn”.

Nghĩ như thể hắn liền tốt, chỉ cần tu luyện thân thể một chút là được.

“Đinh!”.

“Chúc mửng kí chủ thăng đến cấp 11 thưởng một hộp quà may mắn!”.

Đang suy nghĩ thì thông báo xuất hiện.