Chương 14: Liễu Mộc

**Diệp Thiên bước vào cửa, bên trong bày trí hơi khác Đan các nhưng có chỗ tương đồng là một bên để không ít khí lô, khí lô dùng để chế tạo binh khí nên to hơn đan lô rất nhiều.

Mặt dù nơi đó sắp xếp rất nhiều khí lô nhưng không ai luyện khí cả mà tập trung ngồi ở phía trước một người nam tử, nam tử đang giảng giải các điều cần biết khi luyện khí đồng thời hướng dẫn một ít tri thức liên quan đến luyện khí, người này là một vị luyện khí sư.

Trên trường bào của người nọ có đeo một chiếc huy hiệu hình chiếc lô đỉnh lô có một thanh kiếm nằm ngang, trên thân lô có 2 viên hình ngôi sao màu trắng.

Diệp Thiên theo Kim Sơn biết đây là huy hiệu của luyện khí sư do Luyện khí công hội phân phát sau khi vượt qua khảo hạch, hai viên ngôi sao đại biểu cho nhị giai Luyện Khí sư.

Nơi này cứ cách mấy ngày sẽ một vị luyện khí sư đến giảng giải luyện khí tri thức cho luyện khí học đồ nằm thúc đẩy bọn họ phát triển nhanh hơn. Bên Đan các hẳn là cũng như thế nhưng chỉ là không phải hôm nay mà thôi.

- Tên: Thạch Đông

- Cấp: 31 (Huyền Đan cảnh tầng 1)

Diệp Thiên nhìn qua thì biết được nam tử kia là ai.

Thạch Đông, Thạch gia tam thiếu gia, một trong các đại gia tộc của vương thành.

"U… hôm nay ngày gì đi đâu cũng gặp người của đại gia tộc nha".

Diệp Thiên nói thầm, sau đó thấy cũng đúng những nơi hắn đi qua đều là những nơi có tiếng đứng đầu trong vương thành: Thiên Nguyệt các, Đan các, Linh khí các.

"Đi qua đó xem hắn muốn luyện chế cái gì?".

Diệp Thiên nhìn thấy Thạch Đông mở lò muốn luyện chế cái gì thì bước qua nhìn trò vui.

Trong khí lô Thạch Đông ném vào các tài liệu khác nhau, dùng huyền hỏa nung các tài liệu thành dạng lỏng rồi mới dùng thủ pháp tinh lọc tạp chất ra ngoài, mặc dù nói là tinh lọc nhưng Diệp Thiên thấy bên trong còn không ít tạp chất ẩn ở bên trong.

Tiếp đó Thạch Đông dung nhập các loại tài liệu lại với nhau rồi đánh hình tạo khí phôi, khí phôi là phần rất quan trọng trong lúc luyện khí khí phôi càng tốt binh khí ra đời càng tốt.

Khí phôi của Thạch Đông có hình dạng một thanh kiếm, khí phôi đã thành Thạch Đông dùng những tài liệu còn lại hoàn thiện thanh kiếm.

"Ngưng".

Hoàn thiện thanh kiếm Thạch Đông quát lớn một tiếng dùng thủ pháp đánh vào khí lô, huyền hỏa bên trong khí lô lập tức dập tắt.

"Lửa tắt quá sớm, tài liệu chưa dung hợp vào nhau cộng thêm tạp chất không ít thanh kiếm này dùng luyện kiếm chơi đùa còn tạm được nếu đem ra đánh chiến không quá 30 chiêu liền hỏng".

Diệp Thiên nhíu mày thất vọng thầm đánh giá thanh kiếm của Thạch Đông.

Luyện khí ở trình độ này hắn liếc mắt là nhìn ra tốt kém nhất là kiếm, kiếm ở kiếp trước là do chính tay mình luyện tài liệu cũng do mình liều mạng tìm kiếm.

Thạch Đông thấy thành công luyện ra binh khí thì mỉm cười thỏa mãn bước tới tử trong khí lô lấy ra thanh kiếm.

Thanh kiếm màu vàng, lúc truyền huyền khí vào còn sinh ra lửa đốt trên lưỡi kiếm trong khá bắt mắt đạt đến Nhị giai hạ phẩm nhưng trong mắt Diệp Thiên chẳng khác nào rác rưởi.

Những Luyện khí học đồ cùng những người xung quanh lại liên tục thán phục lên tiến nịnh nọt Thạch Đông làm Diệp Thiên khinh bỉ nhìn đám người một cái rồi rời đi.

Thất vọng chứng kiến luyện khí một cái làm hắn chẳng còn tâm tình dạo chơi, đi ra Linh khí các hắn cùng Kim Sơn tách nhau ra, hắn một mình trở về hoàng cung.

Buổi tối vẫn như thường ngày hắn tiếp tục luyện kiếm dưới đôi mắt lăm lăm nhìn hắn của Dương Tiêu, khi Diệp Thiên ra hoàng cung hắn cũng đi theo.

Càng theo dõi Diệp Thiên hắn càng kinh ngạc với biểu hiện của Diệp Thiên, một đứa nhóc con 6 tuổi làm một tên hơn 20 tuổi Kim Sơn làm người hầu mặc dù lúc đó Kim Sơn trong hoàn cảnh không tốt nhưng dầu gì ngày trước cũng là ông chủ lớn tự trọng cũng rất cao có thể thuyết phục được cũng là một ải khó khăn.

Tiếp đó lại phát hiện cái tên này lại còn tinh thông cả luyện đan cơ đấy, Dương Tiêu bắt đầu hoài nghi Diệp Thiên có phải học từ trong bụng mẹ, Dương Thiên Vũ năm nay 14 tuổi học luyện đan từ nhỏ thiên tư thông minh mà đến bây giờ còn không luyện được một lô Nhất giai đan dược, tên này vừa đến giả vờ nói mấy câu nàng liền luyện ra Nhất giai thượng phẩm đan dược, chỉ điểm xong không nhìn kết quả liền rời đi đủ thấy hắn tự tin cỡ nào.

Cái quan trọng nhất là tâm tính của Diệp Thiên, ném đá giấu tay giúp đỡ Dương Phượng Vũ giải vây còn bình tĩnh diễn trò ẩn nấp đi làm Lý Hạo không thể phát hiện ra mình làm xong mấy chuyện đó còn không chở hồi báo khen ngợi cái gì liền đi.

Thiên phú, tâm tính, có tình nghĩa thậm chí mỗi tối đều lén đến đây tu luyện cũng thấy sự chăm chỉ của Diệp Thiên nên nhớ Diệp Thiên chỉ mới 6 tuổi mà thôi.

Dương Tiêu hiện tại chỉ có tiếc hận, làm sao Diệp Thiên không phải đệ tử của hắn, có đệ tử như Diệp Thiên vậy hắn chết cũng không tiếc, hắn đoán mộ tổ tiên của sư phụ của Diệp hẳn là bốc khói xanh phù hộ rồi.

"Oh… không ngờ lại là kiếm khí kéo dài, hơn nữa còn nhỏ như thế quả là quái vật khó gặp".

Đang than trời trách đất thì Dương Tiêu nghe đến bên có tiếng nói thì gận mình.

Hắn cảnh giác nhìn sang thì thấy một lão nhân mặc y phụ màu trắng khoát một chiếc áo bào màu tro, hắn nhìn rõ khuôn mặt của lão nhân thì giật mình tranh thủ cúi chào.

"Liễu Mộc tiền bối!".

"Không cần như thế".

Thấy Dương Tiêu cúi chào lão nhân gọi Liễu Mộc lập tức khoát tay.

"Không biết vì sao ngài lại đến đây?".

"Cũng không có gì, Liễu Nghi nói với ta có một đứa trẻ rất thú vị nên ta đến xem một chút quả nhiên đúng như muội ấy nói".

Liễu Nghi trong lời Liễu Mộc nói là em gái hắn cũng chính là hoàng hậu.

"Hửm… loại kiếm pháp này, ta vậy mà không nhận ra chỉ hiểu một chút da lông".

"Ngài cũng không nhìn ra sao?".

"Ừm… kiếm pháp tựa như chậm rãi nhẹ nhàng nhưng lại liên miên không dứt lại sắc bén cực kì, không biết ai có thể truyền thụ loại kiếm pháp cao thâm này".

"Đúng rồi, Liễu Nghi nói sư phụ hắn có thể chữa trị cho Ngọc nhi sao?".

Liễu Mộc nhớ ra vấn để quay sang hỏi Dương Tiêu.

"Vâng! Theo ta suy đoán là thế".

Trả lời xong Dương Tiêu kể lại những gì Diệp Thiên làm, vì mọi chuyện chỉ mới xảy ra hôm nay nên hắn chưa kịp báo cho hoàng hậu.

"Haiz… đáng tiếc, nếu hắn chưa bái sư ta đã để hắn bái ta làm thầy. Sau khi chữa bệnh cho Ngọc nhi các ngươi phải đưa hắn đến học viện của ta, nghe chưa?".

"Vâng! Ta sẽ báo lại cho hoàng hậu".

"Ừm".

Nói xong Liễu Mộc phóng người rời đi.