Chương 106: Lôi chiến Lôi

“Ta cùng ngươi liều mạng”.

Đám người Vân Long cảm nhận uy áp thì dự tính muốn liều mạng ngăn cản thì Vân Hồng cắn răng hét lớn một tiếng lao lên trước đám người.

“Lôi Thân”.

Vân Hồng quát lớn.

Cơ thể hắn dần chuyển hóa thành sấm sét, hắn không ngừng to lớn lên đến mức có thể so với Lôi linh hổ.

Với cơ thể không lồ cùng lôi đình vườn quanh, xung quanh hắn uy áp tăng nhanh như bão táp hoàn toàn không thua kém Lôi Linh hổ.

“GIẾT”.

Âm thanh như lôi đình vang khắp thiên địa, Vân Hồng dùng hết lực vung ra một quyền hướng Lôi Linh hổ.

“ẦM… RẮC RẮC… XẸT XẸT… ĐÙNG ĐÙNG…”.

Hai cơ thể được bao bọc bởi lôi đình va chạm nhau khuếch tán không hết những tia lôi điện đánh loạn xạ khắp cả bầu trời, lôi điện đánh xuống tận mặt đất hủy diệt cả một mảnh lớn Đông khu.

Người của các thế lực khác nhìn thấy chiến đấu kinh khủng như thế đã sớm bỏ chạy hết, Đan Linh cảnh đánh nhau ai dám xen vào, trù khi kẻ đó đầu có vấn đề.

Vân Hoa trưởng lão nhìn thấy trên không đánh nhau kịch liệt ảnh hưởng đến cả mặt đất nên đã tạo ra một cái kén khổng lồ bằng băng để phòng thủ, nếu không lôi điện đánh xuống người của bọn hắn cũng không tránh khỏi nguy hiểm.

“Grao…”.

Lôi linh hổ thấy Vân Hồng vẫn có thể chặn lại chiêu thức của nó thì tức giận gầm một tiếng, lôi đình bao bọc cơ thể nó một lần nữa tăng cường.

“Hự…”.

Vân Hồng cảm giác như đang ngăn cản một ngọn núi, hắn không ngừng lùi về sau bắt đầu bị Lôi linh hổ đánh trùng không ít.

“Không ổn, mau lên giúp đỡ”.

Vân Long thấy tình hình bất ổn lập tức nói.

“Các ngươi đi qua đó được sao?”.

Trần Thanh cùng Lý Thương, Thạch Minh xuất hiện trước mặt đám người Vân Long, trên mặt còn không ngừng tiếu ý.

“Chết tiệt”.

Dương Bá Nhật tức giận mắng.

Tình thế hiện tại tiến thối lưỡng nan khó giải quyết, Vân Hồng đang rơi vào hạ phong nhìn có vẻ không thể chống đỡ lâu thêm nhưng bọn hắn lại không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước mặt họ là hai Đan Linh cảnh tầng 5 cùng một kẻ tầng 4, có đánh bọn hắn cũng không thắng được, chỉ có thể bất động chờ dược hiệu Thiên Bạo đan kết thúc mới có cơ hội.


“Lôi linh hổ bên trong huyền thú cũng là vương giả, thiên phú còn là ngự lôi, chiến lực ít nhất cũng vượt 2-3 cấp so với người thường, Vân Hồng có có trái ác quỷ nhưng chưa đào móc hết khả năng của nó, có thể đánh với Lôi linh hổ lâu như thể xem như đã rất tốt”.

Diệp Thiên ở cách đó không xa quan sát tình hình chiến đấu suy nghĩ.

“Ầm…ầm…”.

Quả nhiên như hắn suy đoán, không bao lâu Vân Hồng lập tức bị Lôi linh hổ dùng hổ trảo đánh trúng, Vân Hồng bay ngược về sau như đạn pháo phá hủy các kiên trúc lúc tiếp xúc, cuối cùng đập người mạnh vào tường thành mới dừng lại.

Lôi thân của hắn cũng biến mất, hiện tại hắn không thể tiếp tục chiến đấu.

“Vút… vút… vút…”.

3 vị trưởng lão khác thấy huynh đệ bị như thế lập tức vứt bỏ chiến trường dưới đất dùng dây chuyền bay lên không hỗ trợ Vân Long.

“Xem ra phải ra tay”.

"Amaterasu!”.

Diệp Thiên lần nữa dùng ra Amaterasu, mục tiêu của hắn là Lôi linh hổ, Lôi linh hổ vừa đánh thắng chắc chắn sẽ đắt ý không phòng bị sẽ đễ đắc thủ hơn, nếu là kẻ khác rất có thể sẽ dùng huyền lực hộ thể thì thứ hắn đốt sẽ chỉ là một màn huyền lực vô dụng.

“Ah…”.

Dùng xong Amaterasu hắn lập tức cảm nhận được sự đau nhói ở đôi mắt.

“Ra vậy, giới hạn là 3 lần một ngày nhưng càng dùng sẽ càng phản phệ mạnh hơn”.

Hắn suy nghĩ.

“Xem ra trước khi được Sharingan vĩnh cửu nên hạn chế sử dụng thì hơn”.

Đau đớn qua đi hắn lập tức hóa thành cái bóng rời đi để không bị phát hiện.


“Hừ… không biết sống chết”.

Lôi Linh hổ chiến thắng địch nhân, kiêu ngạo nói.

“Haha… xem ra chiến thắng đã thuộc về chúng ta rồi”.

Lý Thương cười ha hả ác độc nhìn Vân Long.

“Ngươi hay là chịu thua rồi truyền ngôi cho Lý Thương đi, cũng đỡ phiền phức”.

Thạch Minh cười hắc hắc nói.

“Các ngươi…”.

Đám trưởng lão Vân gia tức giận muốn xông lên thì ngừng lại.

“GRAO…”.

Lôi linh hổ bỗng nhiên gầm thảm thiết, gấp gáp dùng huyền lực nhằm muốn dập tắc ngọn lửa nhưng tốc độ dập tắc quá chậm làm nó đau đớn bay loạn trên không.

“L-Lại là ngọn lửa đen kia”.

Tất cả nghi hoặc nhìn qua thì nhìn thấy một ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt âm ỉ trên người Lôi linh hổ, Lý Thương cùng Thạch Minh nhìn thấy ngọn lửa thì hốt hoảng.

Bọn hắn còn nhớ rất kỹ mới đây thôi, đại trận của bọn hắn là bị ngọn lửa kia thiêu nát, bọn hắn dùng huyền lực cũng chỉ dập được một phần nhỏ rồi ngọn lửa kia thiêu nát cả đại trận mới chịu biến mất, nhưng điều khiến họ hốt hoảng là bọn hắn cảm nhận được huyền lực của bọn hắn tiếp xúc với ngọn lửa kia thì cũng lập tức bị thiêu mất một phần lớn.

Một ngọn lửa đến cả huyền lực của Đan Linh cảnh cũng thiêu được kinh khủng cỡ nào, bọn hắn cũng không dám nghĩ đến, bây giờ Lôi linh hổ lại bị như thế làm tinh thần bọn hắn hơi loạn.