Chương 105: Trần Thanh

Diệp Thiên ngồi trên mái nhà nhìn tình hình phía trước.

Đại trận đã bị hắc hỏa thiêu phá, người bên trong đã không còn bị ảnh hưởng tiếp tục giết địch.

“Hừm, Amaterasu mặc dù có thể thiêu đốt những kẻ không cao hơn mình 30 cấp nhưng nếu nhiều người hợp lực vẫn có thể dập tắt”.

Hắn phân tích khả năng của bản thân qua lần sử dụng này.

“Hừm???”.

Hắn bỗng quay đầu nhìn về phương xa.

“Rầm…rầm…”.

Mây đen kéo đến cùng sấm chớp rền vang, một đầu hắc hổ không lồ đạp cước trên không phi đến nơi hai bên đang chiến đấu.

“Đây là?”.

Hắn nhìn trên đầu của hắc hổ.

- Tên: Lôi Linh hổ

- Cấp: 71 (Đan Linh cảnh tầng 1)

- Tên: Trần Thanh

- Cấp: 75 (Đan Linh cảnh tầng 5)

“Vạn thú tông tông chủ”.

Diệp Thiên nghiêm mặt.

“Nếu Lý Thương cùng Thạch Minh bị hắn cứu đi thì rắc rối”.

Hắn lập tức hóa thành cái bóng đi chuyển đến gần chiến trường.


“Grao…”.

Âm thanh gào thét vang vọng khắp nơi.

“Đến rồi”.

Lý Thương cùng Thạch Minh đồng lọa vứt bỏ chiến đấu nhìn hướng âm thanh phát ra.

“Hai vị khổ rồi”.

Trung niên nhân đứng trên đầu Lôi Linh hổ nhìn Lý Thương hai người nói.

“Mong Trần tông chủ hỗ trợ”.

Lý Thương chắp tay nói.

“Tông chủ, là Vạn thú tông”.

Bên đám người Vân Long nghe được cách Lý Thương hai người xung hô với kẻ mới đến thì lập tức biết là ai.

“Xuất hiện sớm hơn là chúng ta dự tính”.

Vân Hồng nói.

“Hiện tại có hắn chúng ta sẽ rơi vào thế bất lợi”.

Dương Bá Nhật.

Vân Long đám người cảnh giác nhìn Trần Thanh.

“Hahaha… các vị không cần lo lắng, lần này đến chỉ để hỗ trợ Lý gia cùng Thạch gia rời đi thôi, nếu các vị không cản thì ta cũng không ra tay”.

Trần Thanh ngạo nghễ đứng trên đầu hắc hỗ cười nói.

Hắn nhìn ra Lý Thương cùng Thạch Minh đều ăn Thiên Bạo đan vì hắn được họ tặng một viên.

Nếu hắn có ở đây từ đầu thì người thắng sẽ là bọn hắn nhưng hiện tại dược hiệu Thiên Bạo đan đã sắp hết nếu còn ở lại đánh tiếp đến lúc dược hiệu hết thì chỉ còn hắn cùng Lôi linh hổ là có thể tiếp tục còn Lý Thương hai người sẽ bị rơi vào suy yếu.

Hắn tu vi cao nhưng không tự mãn tự tin có thể chống lại nhiều Đan Linh cảnh như vậy, lúc nãy vừa đến hắn thấy dưới đất vẫn còn 3 người có thể so với Đan Linh cảnh nếu họ tiếp viện thì bất lợi vẫn là hắn.

“Nếu ta nói không thì sao?”.

Vân Long ưỡn ngực đứng thẳng bộc phát vương uy nói.

“Vậy thì ta đành thỉnh giáo vài chiêu với ngươi”.

Trần Thanh băng lãnh nói.

“GRAO…”.

“Rắc rắc…rầm rầm…”.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Lôi linh hổ lập tức hiểu ý ngửa đầu gầm lớn lôi đình không ngừng từ mây đen đánh xuống mấy người Vân Long.

“Rắc rắc… đùng đùng…”.

“Hừ, hổ con ta đến chơi lôi với ngươi”.

Vân Hồng không thua kém dùng năng lực triệu hồi lôi đình đánh trả Lôi linh hổ.

“Không biết sống chết”.

Lôi linh hổ nhìn Vân Long trầm giọng phát ra tiếng người.

“Grao…”.

Lôi linh hổ mổ lớn hổ khẩu gầm một tiếng, một đạo lôi đình khủng bố đánh về phía Vân Long.

“Ta sợ con súc sinh ngươi sao, Lôi Long”.

Vân Long hừ lạnh một tiếng, xung quanh hắn xuất hiện nguồn lôi điện khổng lồ hóa thành hình dáng của một con rồng, Lôi long há miệng gầm lớn lao về Lôi linh hổ.

“ẦMMMM…”.

Hai đạo lôi đình hỗn loạn điên cuồng va chạm nổ tung tán mát dư âm phá tan cả một khu vực Đông khu dù cuộc chiến là ở trên không cách mặt đất rất xa.

“Grao… ngươi đáng chết”.

Lôi Linh hổ nhìn thấy chiêu thức bị phá mà Vân Hồng vẫn không chút tổn thương thì tức giận khiếu thiên.

“GAO…”.

Lôi linh hổ thủ thế gầm lớn, cơ thể nó ngay lập tức không ngừng bị lôi đình đánh lên, nhưng nó không những không bị thương mà lôi đình dần ngưng tụ xung quanh cơ thể nó trở thành một chiếc áo giáp bằng lôi đình, uy áp của nó tỏa ra càng lúc càng khủng bố rung động thiên địa.

“CHẾT”.

Lôi linh hổ thốt lên một tiếng rồi hung hăng phi lên trước tấn công Vân Hồng.