“Tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Trương, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi mà. Xin ngài hãy nghe tôi giải thích đã!”
Cô ta không dám giữ thể diện nữa, chỉ muốn chạy tới cầu xin Trương Dịch rủ lòng thương xót. Vất vả phấn đấu mười mấy năm mới làm được vị trí quản lý của Hoa Toa, tất nhiên không ai lại muốn nỗ lực nhiều năm của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát thế này!
Nhưng đám người Chương Thiên Trì căn bản không cho cô ta tới gần, Trương Dịch không thích cô ta là chuyện rõ mồn một, làm cấp dưới đương nhiên sẽ thể phải quan sát ý cấp trên!
“Anh Chương, anh giúp tôi cầu xin đi được không? Giữa chúng ta có hợp đồng, nếu đuổi chúng tôi đi, các người cũng phải trả tiền vi phạm hợp đồng đấy!" Nữ quản lý kéo lấy cánh tay Chương Thiên Trì, không ngừng cầu xin.
Chương Thiên Trì do dự một chút, sau đó nói với Trương Dịch: "Tổng giám đốc Trương, đúng là chúng ta có hợp đồng với Masterlun. Nếu bây giờ để bọn họ dọn đi, tiền vi phạm hợp đồng chỉ sợ cũng phải hơn ba triệu!"
Trương Dịch vung tay lên: "Không sao cả, dù có phải bồi thường tiền tôi cũng sẽ không để loại cửa hàng này tiếp tục ở lại Hoa Toa nữa!"
Hắn quay đầu lại nhìn nữ quản lý và nhân viên cửa hàng Masterlun, nhưng đã không ai dám đối diện với hắn.
Trương Dịch tiếp tục lớn tiếng: “Hoa Toa là trung tâm thương mại lớn nhất và cao cấp nhất thành phố Thiên Hải! Đương nhiên chúng ta phải cung cấp một chất lượng hàng hóa và dịch vụ cao cấp nhất có thể! Mỗi khách hàng đến đây đều là thượng đế trong lòng chúng ta! Gặp khách hàng không thích là bắt đầu nhởn nhơ ức hiếp, loại này sẽ chỉ làm tổn hại danh tiếng của Hoa Toa mà thôi!”
Hắn quét mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh, gằn lên từng câu từng chữ: "Tôi tuyệt đối không cho phép loại chuyện này được xảy ra trong doanh nghiệp của mình! Nếu bất cứ ai có loại hành vi này, cửa hàng của người đó sẽ trực tiếp bị xóa khỏi Hoa Toa!"
Trương Dịch nói một tràng vô cùng khí chất, khách hàng xung quanh xem náo nhiệt cũng không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
Khi mọi người ra ngoài mua đồ, họ không chỉ mua hàng mà còn mua cả thái độ phục vụ.
Một người phục vụ tốt có thể khiến khách hàng cảm thấy thoải mái và muốn quay lại lần thứ hai.
Mà một nhân viên phục vụ có thái độ không tốt, cho dù sản phẩm trong cửa hàng có tốt đến mấy thì việc làm ăn cũng chắc chắn không thể lâu dài.
Rất nhiều người đều đã được trải nghiệm qua cảm giác này, đó là khi đến cửa hàng nhìn thấy một món đồ rất thích, nhưng nhân viên cửa hàng lại không thèm để ý tới bạn, chỉ cắm đầu chơi điện thoại ở đó.
Gặp phải loại nhân viên này, rất nhiều người đã chọn quay đầu bỏ đi, tình nguyện đi dạo thêm mấy hàng cũng không muốn mua của họ.
Bản thân tới là để tiêu tiền, tới là để cho họ cơ hội kiếm tiền, nhưng họ lại đi hành động như thể một ông chủ?
Bởi vậy có thể thấy được, khi làm ăn, thái độ phục vụ của người bán hàng quan trọng tới cỡ nào.
Ngay cả những sản phẩm tương tự ở Hoa Toa cũng đắt hơn một chút so với những nơi khác. Nhưng vì sao toàn bộ giới thượng lưu ở Thiên Hải đều thích đến đây?
Chính vì dịch vụ ở đây quá hoàn hảo nên du khách có thể cảm nhận được cảm giác được người ta coi trọng.
Cho nên Trương Dịch phê bình quản lý và nhân viên cửa hàng là lẽ thường tình Masterlun, hắn không thấy có gì sai trái cả!
Nữ nhân viên trung niên kia vẫn còn oan ức, "Làm sao tôi biết được cô ấy lại là một đại tiểu thư cơ chứ! Nếu biết sớm tôi chắc chắn đã phục vụ cô ấy thật tốt rồi!"
Cô ta nhất quyết không chịu nghiền ngẫm lại bản thân, ngược lại vẫn luôn cho rằng đó là vấn đề của Trương Giai Giai.
Trương Dịch lạnh lùng nhìn cô ta, cười mỉa mai, nói: "Không phải Masterlun bán kính mắt sao? Cặp kính đắt nhất của cô cũng chỉ có vài trăm nghìn thôi phải không? Loại bình thường cũng chỉ có một hai ngàn mà thôi, được mấy ai không mua nổi? Chẳng lẽ những gia đình người bình thường kia tới đây mua đồ, một bên còn phải bỏ tiền ra cho các người làm ăn, một bên còn phải xem xét sắc mặt của các người sao?"
Những lời này khiến cho rất nhiều người đồng cảm.
Trong số những người đến mua sắm tại đây, đương nhiên có gia đình rất giàu có, nhưng cũng có một số chỉ là gia đình trung lưu.
Tuy rằng cũng xem như là khá giả, nhưng số lần đến mấy chỗ thế này cũng không nhiều.
Cho nên khi đi dạo vài cửa hàng xa xỉ, bọn họ khó tránh khỏi phải mặc cả, hoặc là chỉ đến xem quần áo giày dép, chờ đến lúc có tiền sẽ quay lại mua.
Mỗi khi như vậy, sẽ có một số nhân viên bán hàng nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ. Không cần phải nói gì, chỉ cần một cái nhìn cũng sẽ khiến họ cảm thấy khó chịu khắp người.
“Tổng giám đốc Trương nói hay lắm!”
Mấy cô gái bị lời nói và phong thái của Trương Dịch làm cho cảm động, đưa tay lên miệng hét lên.
Lúc Trương Dịch nhìn qua, bọn họ lại ngượng ngùng che mặt, như thể có chút chờ mong, lại có chút thẹn thùng.