Kinh khủng nhất là loại người này, căn bản không quan tâm tới sự tồn tại của bạn, coi bạn như người chết.
Cũng ví dụ như trong một phòng, ba người khác cùng nhau chơi game, nói chuyện phiếm, vui vẻ náo nhiệt như người một nhà. Nhưng duy chỉ có một mình bạn bị cho ra rìa, nếu bạn cố gắng chen vào, người ta còn có thể đuổi bạn đi.
Người bị cô lập sẽ đau buồn và bất lực đến nhường nào khi ở trong hoàn cảnh đấy?
Đại học cũng giống như là một tòa tháp ngà, người mọt sách nhiều năm, bỗng nhiên bước chân vào xã hội thu nhỏ này, căn bản không có năng lực thừa nhận rằng tâm lý đủ tốt để chịu đựng.
Thông thường khi gặp phải sự cô lập này, thật sự là mờ mịt luống cuống, không biết nên đối mặt như thế nào.
Ở trung học, bị bắt nạt còn có thể tìm giáo viên, hoặc là đi về nhận lời an ủi từ người nhà.
Nhưng nếu bị cô lập ở đại học, thứ nhất, phần lớn mọi người đều phải đi học xa, không muốn khiến người nhà lo lắng.
Thứ hai, nếu đi tìm giáo sư, người ta cũng chỉ không dẫn theo bạn đi chơi, không đánh bạn cũng không mắng bạn, đi tìm giáo sư khiếu nại thì có tác dụng gì?
Kết quả là, giáo viên hướng dẫn của trường cùng lắm cũng chỉ nói hai ba câu không ngứa không đau, sau đó thái độ của bạn cùng phòng đối với bạn sẽ càng trở nên tồi tệ hơn!
May mắn thay, Trương Giai Giai là người từ nông thôn ra, cũng không phải được nuông chiều từ bé.
Nhưng dù vậy, cô vẫn là một thiếu nữ trẻ tuổi, luôn bị bạn cùng phòng xa lánh, không có khả năng trong lòng lại không có tâm sự gì.
Trương Dịch biết rõ chuyện này, cho nên khi nghe bạn cùng phòng của cô cũng sẽ có mặt trong bữa ăn, nhất thời cảm thấy hơi ảo ảo.
“Em gọi bọn họ làm gì chứ? Bình thường ở trường cũng không chào đón em, bây giờ sắp tốt nghiệp rồi, sau này sẽ mỗi người một nơi thôi!"
Trương Giai Giai thấy giọng điệu của Trương Dịch có chút mất hứng, thế là vội vàng giải thích: "Tuy mối quan hệ giữa bọn em không có gì tốt đẹp cả, nhưng trước đó bọn họ cũng mời em một bữa ăn rồi. Nếu em không mời lại họ, chắc chắn bọn họ sẽ đi khắp nơi nói em keo kiệt, em cũng không muốn bị người ta nói này nói nọ!"
Xác thực là, hồi trước mấy người Lưu Nguyệt cũng dẫn Trương Giai Giai ra ngoài ăn cơm. Nhưng đó là vì cả lớp đều được mời, không dẫn Trương Giai Giai theo lại sợ người khác nói bọn họ bắt nạt Trương Giai Giai, cho nên mới tiện thể dẫn cô theo.
Trương Dịch thở dài, đúng thật là, cái xã hội thu nhỏ giữa nữ sinh với nhau vô cùng phức tạp, hắn cũng không thể hiểu được.
“Anh, anh không cần sợ em bị bắt nạt đâu!” Trương Giai Giai vừa cười vừa nói, cô biết anh trai mình đang lo lắng điều gì.
“Thật ra lần này em mời bọn họ ăn cơm còn có một mục đích khác!”
“Hả?” Trương Dịch có chút tò mò.
"Bọn họ vẫn luôn nói em quê mùa, luôn coi thường em. Nhưng bây giờ, em có một ông anh trai vô cùng lợi hại, còn tìm được một công việc tốt hơn bọn họ nhiều! Cho nên bây giờ, trước khi tốt nghiệp em muốn cho bọn họ thấy, Trương Giai Giai này đỉnh hơn bọn họ nhiều!" Trương Giai Giai kiên định nói.
Lần này đãi khách ăn một bữa, cô muốn trả lại tất cả những khinh thường mà cô đã nhận được trong bốn năm qua! Để cho mấy người bạn cùng phòng kia thấy được rằng, cô gái nông thôn vốn luôn bị bọn họ coi thường sẽ có tiền đồ và tương lai tốt đẹp hơn hẳn bọn họ!
Trương Giai Giai rất tốt bụng, nhưng cũng không đồng nghĩa là cô yếu đuối.
Trương Dịch nghe vậy liền sửng sốt một lúc, sau đó nở nụ cười vui mừng.
Không hổ là em gái của Trương Dịch đây!
“Nói đúng lắm! Phải để cho những người từng xem thường em biết rằng, mắt bọn họ mù hết rồi!”
"Đợi lát nữa anh sẽ đến trường đón em, nếu muốn vả mặt bọn họ, vậy thì phải vả cho thật đau mới được!"
Trương Giai Giai tò mò hỏi: "Anh, anh muốn làm gì đấy?”
Trương Dịch cười nói: "Rồi em sẽ biết!”
Trương Dịch có chút thần bí cúp điện thoại, sau đó quay người trở về trang viên.
“Nặc Nặc, gara nhà chúng ta ở đâu? Lát nữa tôi phải ra ngoài một chuyến!” Trương Dịch vừa trở về liền hỏi Nặc Nặc.
Nặc Nặc vội vàng nói: "Mời chủ nhân đi theo em!”
Cô ấy dẫn Trương Dịch đi tới gara ngầm bên cạnh biệt thự. Sau khi đi thang máy xuống lầu, Nặc Nặc đưa tay mở đèn gara.
Sau khi một loạt đèn điện sáng lên ngời ngợi, thứ hiện ra trước mắt Trương Dịch là một gara khổng lồ hơn năm trăm mét vuông!
Hai bên hành lang rộng lớn, từng chiếc xe sang trọng đẳng cấp thế giới yên tĩnh nằm gọn ở chỗ đậu xe.
Kempinski đỏ, Stiponck đen, Bentley xanh, Bumblebee vàng. Khoảng hơn hai mươi chiếc, mỗi chiếc đều là xe hạng sang trị giá ít nhất bốn đến năm trăm vạn!
Còn có mấy chiếc Rolls Royce Phantom, Bugatti Veyron Black Blood và Pagani Zonda trong gara cũng đều là siêu xe đỉnh cao với trị giá mấy chục triệu tệ!
Tuy Trương Dịch cũng không nghiên cứu nhiều về xe sang, nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã ở thành phố Thiên Hải vài năm, vẫn biết tới vài nhãn hiệu.