Chương 20: Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch)

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với anh trai, Trương Giai Giai ở đầu bên kia vui như nở hoa.

Cô vừa mới nhận được thư mời nhận việc của tập đoàn Thịnh Thế, lại biết được anh trai mình mới phát tài, đón hai tin mừng trong cùng một ngày, làm sao không vui cho được?

Cô ngâm nga hát, vui vẻ trở về phòng ký túc xá của mình.

Khi chuẩn bị mở cửa, cô chợt nghe được tiếng cười đùa của ba người bạn cùng phòng bên trong, nhưng khi cô đẩy cửa ra, tiếng cười bên trong lại im bặt.

Lúc này, một người bạn cùng phòng tên Lưu Nguyệt đang ngồi trên ghế sơn móng tay, bắt đầu nói kháy: "Uầy, học bá của chúng ta về rồi kìa! Sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn còn chăm chỉ được như thế, tuyệt vời quá đi à!"

Hai người bạn cùng phòng khác là Trịnh Văn và Lý Điềm Nhi cũng phát ra tiếng cười mỉa mai.

Trương Giai Giai thấy vậy, trong lòng có chút buồn tủi.

Phòng ký túc xá của cô có bốn người, ngoại trừ cô là người nông thôn ra, ba người còn lại đều là người Thiên Hải.

Từ khi cô mới lên đại học, ba người này vì thân phận người nông thôn của cô mà vô cùng xa lánh cô.

Bình thường ba người luôn dính lấy nhau, không ít lần đối xử với cô như sinh vật lạ.

Hơn nữa Trương Giai Giai học tập vô cùng chăm chỉ, hễ có thời gian là chạy đến thư viện ngồi học, bình thường cũng không đi chơi cùng bọn họ, càng khiến cho ba người không thích cô hơn.

Trương Giai Giai mím môi, tuy trong lòng có hơi tức giận, nhưng cô lại không biểu hiện ra ngoài.

Bởi vì cô biết, nếu lúc này bản thân để lộ bộ dạng tức giận ra, sẽ chỉ càng làm cho người ta thêm vui vẻ mà thôi. Hơn nữa còn bị mỉa mai mấy câu như là, "Nào nào, đùa tí thôi mà! Nghiêm túc như vậy làm gì?”

"Tôi còn phải thi, đương nhiên phải đi đọc sách chứ!"

Trương Giai Giai nhỏ giọng nói, vừa nghĩ tới giấy chứng nhận kế toán viên của mình sắp tới tay, trong lòng cô vô cùng kiêu ngạo, đầu cũng ngẩng lên.

Thành tích học tập xuất sắc là điều cô tự hào nhất!

“Bài thi? Không phải cậu đã hoàn thành khóa học của cậu vào năm ba rồi sao, còn muốn thi cái gì nữa?”

Lưu Nguyệt vừa sơn móng tay vừa lơ đãng hỏi.

Trên mặt Trương Giai Giai lộ ra thần thái tự hào, "Nghe đây! tôi đã vượt qua năm bài đánh giá rồi, chỉ còn hai bài nữa là có thể lấy được chứng nhận!"

Sau khi nghe Trương Giai Giai nói xong, biểu cảm trên mặt ba cô gái kia lập tức cứng đờ.

Các cô đều là kế toán chuyên nghiệp, cho nên đều biết giấy chứng nhận này khó thi tới cỡ nào!

Bởi vì chứng chỉ CPA là chứng chỉ kế toán cấp cao nhất. Những tổng giám đốc ở các xí nghiệp lớn nếu không có giấy chứng nhận này căn bản không có tư cách đi làm!

Tuy rằng nó không hoàn toàn nói lên được năng lực, nhưng cũng giống như bằng tốt nghiệp đại học danh tiếng, là một tấm vé vào cửa vô cùng giá trị!

Lần này trong lòng ba người bọn họ càng không thoải mái.

Trong bốn năm đại học, bọn họ cùng nhau ăn uống chơi đùa vui vẻ, người vẫn luôn bị coi thường nhất chính là Trương Giai Giai, một kẻ mọt sách chỉ biết đọc sách.

Bọn họ đều là người Thiên Hải, từ nhỏ đã ưu tú hơn người, cảm thấy trẻ con nông thôn cho dù có cố gắng học hành thế nào cũng không có khả năng vượt qua bọn họ.

Giống như hôm nay, mỉa mai cô là "học bá" là chuyện bọn họ thường làm trong suốt bốn năm qua, còn coi đó như là một thú vui.

Nhưng hôm nay biết Trương Giai Giai lại sắp trở thành kế toán viên hành nghề có chứng chỉ, đương nhiên bọn họ cảm thấy rất không vui. Bởi vì điều này nghĩa là, sau này Trương Giai Giai có thể sẽ có tiền đồ tốt hơn bọn họ!

Trịnh Văn trên giường bĩu môi, "Lợi hại quá! Không hổ là học bá mà! Nhưng có điều giấy chứng nhận lại không đại diện cho năng lực. Khi ra ngoài làm việc, người ta vẫn phải nhìn vào năng lực của cậu đấy thôi!"

Cô ta nhìn Trương Giai Giai với vẻ mặt ganh ghét, làm bộ đáng thương nói: "Aiz, tiếc thật đấy! Cậu học tập chăm chỉ như thế, nếu thi nghiên cứu sinh thì chắc chắn sẽ đậu. Sau này sinh viên đại học sẽ không còn đáng tiền nữa, nếu không thi nghiên cứu sinh, cũng không thể lôi bằng cấp ra xin việc được!"

Nói tới đây, trên mặt cô ta lộ ra vẻ đắc ý: "Ba tôi có tầm nhìn lắm, còn bảo tôi đừng vội đi làm. Ông ấy còn giúp tôi tìm quan hệ để được nhận vào đại học Thiên Nam đấy! Hì hì, sau này lại có thể vừa học đại học vừa chơi rồi!"

Cha mẹ Trịnh Văn đều là giáo sư đại học, cho nên cô ta vẫn luôn cảm thấy bản thân ưu tú hơn người, tự cho mình là đại tiểu thư dòng dõi trí thức.

Hôm nay nghe Trương Giai Giai nói cô ấy sắp thi đậu, thế là lập tức lôi chuyện cha mẹ mình tìm quan hệ để mình được nhận vào trường ra kể.

Lưu Nguyệt không nhịn được nói xen vào: "Hâm mộ cậu thật đấy! Tôi cũng muốn học tiếp, mà ba mẹ tôi lại không cho. Còn tìm cho tôi một công việc ở ngân hàng Hoa Phong cơ. Aiz, phiền quá đi mất! Tôi thật sự không muốn làm việc chút nào! Đi học vui hơn nhiều, ngày nào cũng được chơi."

Cô ta bày ra vẻ mặt miễn cưỡng nhưng ánh mắt lại lộ ra chút tự mãn.

“Oa~cậu tham lam quá đấy!”

Trịnh Văn hô lên: "Ngân hàng Hoa Phong là một trong những ngân hàng lớn nhất cả nước, tôi cũng có một người chị làm việc ở đó, nên nghe nói phúc lợi đãi ngộ bên đó tốt lắm!"