Thế nhưng Trương Dịch không cho lão cơ hội nói chuyện, tiếp tục mắng: "Cả ngày bắt chúng tôi tăng ca, thế nhưng tiền lương tăng ca lại chẳng có. Còn ông mỗi ngày đi làm đúng giờ tan tầm đúng cử, nhắm mắt làm ngơ những cống hiến của chúng tôi. Đm nó chứ, quá thể lắm rồi.”
Sắc mặt quản lý Cẩu đỏ bừng, giận dữ quát: "Cậu không muốn làm việc nữa sao?”
“Không làm thì không làm, tôi đách cần đấy.” Trương Dịch xách ba lô của mình lên, mặc kệ lão quản lý Cẩu.
Các đồng nghiệp xung quanh thấy như vậy, đều lộ ra ánh mắt kính nể đối với Trương Dịch.
Ngày thường quản lý Cẩu bóc lột bọn họ không ít, mọi người đều giận mà không dám nói gì, nếu không là vì kiếm miếng cơm ăn, ai lại chấp nhận để bị loại người này sai khiến?
Hiện tại Trương Dịch giúp bọn họ trút giận, khiến trong lòng mọi người sảng khoái không thôi.
“Chờ một chút, cậu không thể đi!” Quản lý Cẩu kéo Trương Dịch lại.
"Trong tay cậu vẫn còn mấy hạng mục lớn của công ty, giá trị hơn năm trăm vạn, làm không xong thì cậu không được đi!"
Bởi vì năng lực làm việc của Trương Dịch rất giỏi, cho nên quản lý Cẩu luôn cố hết sức bóc lột hắn, những hạng mục trong tay đều giao cho một mình hắn làm, sau đó phần trăm kếch xù thì lão lại hưởng.
Nếu Trương Dịch đi rồi, những hạng mục kia phải làm sao bây giờ?
Hạng mục làm hỏng đó là phải trả tiền vi phạm hợp đồng, đến lúc đó hậu quả đều do lão gánh đấy.
Trương Dịch cười lạnh nói: "Liên quan quái gì đến tôi, những hạng mục kia đều do ông tự nhận, có bản lĩnh thì đi làm đi là ngươi tiếp, có bản lĩnh chính ngươi đi làm a!"
Tất cả quy trình của hạng mục đều là hắn phụ trách, vừa đi hắn liền xóa tất cả, bảo đảm khiến tên sếp chó má này chẳng thể làm được gì.
“Cậu...... Nếu cậu dám đi, tôi sẽ không phát lương tháng này cho cậu!” Quản lý Cẩu uy hiếp.
“Tùy ý." Trương Dịch chẳng hề để ý nhún vai: “Tốt nhất là ông đừng phát.”
Hắn không phải là người mù pháp luật, nếu quản lý Cẩu dám trừ tiền lương không phát. Hắn sẽ trực tiếp đến sở lao động mà thưa kiện, đến lúc đó người tổn thất là công ty. Đáng tiếc hắn không có lá gan này.
Trương Dịch phóng khoáng xoay người rời đi trong ánh mắt kính nể của tất cả mọi người, sau lưng là quản lý Cẩu gào khàn cả giọng: “Có giỏi thì đừng trở về đây nữa. Cái thứ khố rách áo ôm như cậu, rời công ty sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu.”
“Ông có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng không trở lại!”
Trương Dịch rời khỏi văn phòng, đi ra khỏi tòa nhà công ty. Quay đầu nhìn thoáng qua tòa kiến trúc phồn hoa ở trung tâm thành phố Thiên Hải này, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh.
Rốt cục đã có thể hung hăng mắng con chó này một trận, sau đó phóng khoáng từ chức! Vừa rồi trong lòng hắn rất sảng khoái, cảm thấy không khí thật trong lành.
Nhưng sự thật tàn nhẫn đã bày ra một vấn đề lớn trước mặt hắn, tự do thì tự do, thoải mái thì thoải mái nhưng về sau phải sống thế nào?
Trương Dịch mở điện thoại di động ra nhìn thoáng qua tiền trong tài khoản, số dư bên trong còn hơn một vạn. Thuê phòng ở Thiên Hải một tháng phải hơn ba ngàn, đó là chưa kể đến các chi phí sinh hoạt khác cũng phải hơn mấy ngàn.
Nhất là hiện tại Trương Dịch có bạn gái, cũng không thể để phụ nữ kiếm tiền nuôi mình chứ?
Nhớ tới bạn gái của mình, khóe miệng hắn mới lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Trần Hiểu Lệ là bạn học thời đại học của hắn, khi đó hắn là hắn là học sinh đẹp trai nhất trong trường, Trần Hiểu Lệ là hoa khôi trường, hai người yêu nhau được công nhận là một đôi thần tiên quyến lữ. Sau khi tốt nghiệp bọn họ đều làm việc ở thành phố Thiên Hải, ở cùng một chỗ.
Hôm nay nghỉ việc, hắn vô cùng thoải mái, muốn kể cho Hiểu Lệ nghe ngay, sẵn tiện thương lượng một chút chuyện sau này.
Vì thế hắn bấm số điện thoại của Trần Hiểu Lệ.
Qua một hồi lâu, bên kia mới truyền đến giọng nói của Trần Hiểu Lệ.
“Alo, Trương Dịch, sao lúc này lại gọi cho em?”
“Hiểu Lệ, anh từ chức. Công ty chó này quá tệ, anh không hầu chúng nữa.”
“Cái gì? Anh từ chức rồi sao?” Bỗng nhiên Trần Hiểu Lệ trở nên rất tức giận, liên tục đặt câu hỏi: "Anh nghỉ việc rồi thì sau này em ăn cái gì? Tiền thuê nhà ai trả? Đồ ăn ai mua, chẳng lẽ anh muốn em nuôi anh?”
“Hiểu Lệ em đừng nóng vội, anh sẽ đi tìm việc. Bây giờ anh có kinh nghiệm làm việc, nhất định có thể tìm được công việc tốt hơn.”
“Đừng nói nữa, hiện tại em bề bộn nhiều việc, tan tầm rồi nói sau!” Trần Hiểu Lệ nói xong liền lạnh lùng cúp điện thoại.
Trương Dịch sững sờ tại chỗ, không ngờ Hiểu Lệ ngày thường đối xử dịu dàng với hắn lại nổi giận lôi đình như vậy.
Ngẩng đầu, nhìn khung cảnh nhộn nhịp chung quanh, CBD của thành phố Thiên Hải này hết sức phồn hoa, nhưng đâu mới là chốn chỗ dung thân của hắn đây?
Trên thế giới này, không có tiền thì hắn chẳng là gì cả, ngay cả những người thân cận nhất cũng sẽ trở nên lạnh lùng với hắn.
“Nếu tôi là người có tiền thì tốt biết bao!” Trương Dịch hít sâu một hơi cảm thán nói.
Ngay khi hắn ngồi xổm bên lề đường vừa cô đơn vừa bất lực, trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Đinh! Hệ thống Thần hào đã được kích hoạt.”