Chương 105: Khoái Lạc Hệ Thống

Huỳnh gia? ” Linh Chi hơi nhướng mày khi nói. Đôi mắt nàng hiện vẻ ngạc nhiên nhìn về Hồi Trí.

“Ừm… ” Hồi Trí gật đầu, ngừng một chút rồi nói tiếp:

“Trưởng làng có nói rằng… Huỳnh gia là một trong những gia tộc lớn ở Diệp Lục Đế Quốc… thế lực của họ chủ yếu tập trung ở Bình Minh Thành. ”

“Bình Minh Thành sao? Hình như nơi đó cách rất xa. ” Một lần nữa, Linh Chi ngạc nhiên.

“Ừm… ” Nét mặt Hồi Trí có vẻ suy tư.

“Vậy… ngươi tính sẽ làm gì? ”

Nghe hỏi vậy, Hồi Trí rút từ túi không gian một thanh kiếm với lưỡi kiếm màu đỏ nổi bật.

“Hmmm… đây là Xích Kiếm, một bảo vật của Huỳnh gia. Ta thật không biết vì sao ta lại có nó, nhưng rất có thể ta có liên quan gì đó với họ. Vậy nên, ta nghĩ mình sẽ đi một chuyến đến Bình Minh thành để tìm hiểu. ”

“Ngươi… ngươi sẽ… đi sao? ”

Linh Chi cúi mặt xuống khi nói, điều này làm Hồi Trí chú ý.

“Chuyện gì vậy Linh Chi? ”

“À không có gì đâu… Chỉ là… ”

“Chỉ là gì? ”

“Chỉ là… Ta sẽ rất mừng nếu ngươi tìm lại ký ức… nhưng mà ta cũng sợ… ”

“Sợ… nàng sợ điều gì? ”

“Liệu… ngươi có quên ta hay không? ”

Tuy nói lí nhí nhưng từng chữ một trong câu nói của Linh Chi, Hồi Trí đều nghe hết. Và như một chất xúc tác, nó khiến hắn phản ứng rất mạnh.

“Không… không bao giờ ta quên nàng đâu. Dù có tìm được ký ức hay không, ta vẫn sẽ về với nàng! ”

Linh Chi hơi lộ vẻ bất ngờ, nàng lại nói:

“Ngươi nói gì vậy? Nếu ngươi tìm được ký ức, tìm được người thân thì hãy sống cùng họ, ngươi đã xa họ quá lâu rồi. Ta chỉ cần ngươi không quên ta là đủ rồi. ”

Linh Chi không thể giữ chân Hồi Trí ở đây được. Nàng không muốn biến mình thành một con người ích kỷ.

Nhưng, nàng cũng không muốn phải xa Hồi Trí.

“Không đâu… ta vẫn sẽ tới tìm nàng và sống cùng nàng! ”

Hồi Trí vẫn bướng bỉnh nói.

“Tại sao chứ? ”

“Bởi vì… vì… vì… ta y – y – yêu… ”

Khuôn mặt Hồi Trí đỏ chót lên còn Linh Chi lại đang hồi hộp, trông chờ điều gì đó từ hắn.

“Yêu? Ngươi… ngươi nói gì? ”

“Linh Chi… thật ra ta… y – y – yêu… yêu… ”

“Yêu… yêu gì? ”

Linh Chi nắm chặt hai tay lại, mặt nàng cũng đang đỏ lên. Có lẽ, nàng biết Hồi Trí chuẩn bị nói gì, một thứ mà nàng rất mong đợi.

“Lần này… nhất định phải nói ra! ”

Những cảm xúc mà Hồi Trí chôn giấu bao lâu nay.

Ngay tại thời điểm này, chúng đã hóa thành một ngọn lửa mạnh mẽ bùng cháy trong lòng hắn.

Hắn sẽ không chần chừ.

Hắn sẽ nói ra tất cả.

“Linh Chi! Ta yêu… ”

“—Rẹt! ”

Một cảm giác đau nhói ở não bộ.

Cứ như có thứ gì đó khoan vào não hắn vậy.

“Aaaa… ”

Hồi Trí ôm đầu, ngã khuỵu xuống đất.

Từ mũi hắn, máu thành dòng đổ ra.

“Hồi Trí! ”

Linh Chi vội chạy đến đỡ hắn.

“Aaaa… ”

Mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ với Hồi Trí.

Cuối cùng, trước mắt hắn chỉ còn một màu đen.

Hắn ngất đi.

Nhưng, trước khi ngất, hắn đã nghe được một giọng nói bí ẩn vang trong đầu.

“Mau lấy lại ký ức đi! Ta chờ ngươi lâu rồi, KHẢI MINH! ”

“—Rẹt. ”