10 Giờ sáng, Hồi Trí đã hoàn thành công việc giao thuốc của mình, giờ hắn đang trên đường về nhà.
“Dô… dô… dô! ” Bỗng một vài tiếng reo hò vang đến níu chân hắn lại. Hắn ngó nghiêng một chút và xác định được ngay những tiếng reo hò ấy đến từ đâu.
Ở bãi đất trống gần đó, có một đám đông đang cổ vũ nhiệt tình cho một việc gì đó.
Tò mò, Hồi Trí vội chạy đến xem thử.
Ở giữa đám đông, có hai thanh niên trai tráng đang đấu võ mồm với nhau.
“Thằng kia! Sao mày dám giành bồ với tao? ”
“Ủa? Của mày? Đến nắm tay còn chưa được mà bày đặt. ”
“Á đù, chứ mày làm được gì? ”
“Tao… tao… ”
“Hế hế… Thế mà cũng bày đặt! ”
“Ờ… chuyện đó không quan trọng… bữa nay chỉ cần tao thắng mày tao sẽ có được ẻm! ”
“Làm như tao để mày thắng vậy á… Nhào vô kiếm ăn. ”
Tuy nói vậy nhưng hai thanh niên vẫn đứng “gầm gừ” nhau chứ chẳng ai dám manh động trước.
“A… cho tui qua với… ” Hồi Trí sau một hồi chen lấn cũng tìm được đến được một vị trí tốt để quan sát.
Tên: Tiểu Đại.
Tuổi: 20.
Sinh lực: 17000/17000.
Hồn lực: 18135/19130.
Cảnh giới: Hồn Sư tầng 11.
Thông tin thêm: Bạn từng thân của Đại Tiểu.
Tên: Đại Tiểu.
Tuổi: 20.
Sinh lực: 16000/16000.
Hồn lực: 18755/19130.
Cảnh giới: Hồn Sư tầng 11.
Thông tin thêm: Bạn từng thân của Tiểu Đại.
Như thường lệ, chẳng thứ gì thoát khỏi năng lực bí ẩn của Hồi Trí, thông tin của hai tên thanh niên lập tức xuất hiện trong não hắn.
“Đù… huynh đệ tương tàn chỉ vì một nữ nhân… Haizz, đúng là dại gái. ” (Mày có tư cách nói à: ) )
Hồi Trí lắc đầu.
“Ủa Hồi Trí, anh cũng xem đánh nhau hả? ”
Một đứa nhóc tầm 10 tuổi đứng ngay bên cạnh hỏi hắn.
“Ừm, chỉ tại thấy đông vui quá thôi! ”
“Hehe, anh hên đó, hai anh kia nghe nói mạnh lắm, biết rất nhiều loại võ công, lần này đánh nhau xem cho đã mắt. ” Đứa trẻ lanh lảu nói.
“Thiệt… thiệt hả? ” Hồi Trí nghe vậy lòng thấy vô cùng kích thích.
Không để hắn đợi lâu, hai thanh niên kia sau một hồi đấu võ mồm đã chuyển sang dùng tay chân.
“Trẻ trâu, hôm nay tao cho mày lên bàn thờ. ” Tiểu Đại chỉ mặt Đại Tiểu nói.
“Hừ để xem! ” Đại Tiểu bẻ tay rắc rắc rồi lao đến.
“Dô… dô… dô! ” Đám người xung quanh cổ vũ dữ dội.
“Đỡ đây… Liên Hoàn Đấm! ” Tiểu Đại là người xuất chiêu trước, hắn ta vận hồn lực vào hai tay, sau đó tung hàng loạt cú đấm. Mỗi cú đều có tốc độ và uy lực không tưởng.
“Wow… ” Hồi Trí thốt lên đầy thán phục, lần đầu tiên hắn thấy có người làm được như thế.
“Chỉ vậy thôi sao? ” Đại Tiểu trông chẳng hề sợ sệt, hai tay bắt chéo chịu đòn.
“Uỳnh… uỳnh… uỳnh… ” Những tiếng va chạm vang lên rõ to. Tuy nhiên trông nó không hề hấn gì với Đại Tiểu.
“Trời mạnh dữ! ”
“Hay quá. ”
“Chẳng bị sao luôn! ”
Đại Tiểu cười khinh rồi tung một cước chớp nhoáng.
Ai cũng nghĩ Tiểu Đại sẽ trúng đòn, nhưng hắn đã nhanh chóng lùi về.
Đại Tiểu thừa thắng xông lên, tay phải nắm chặt lại tạo thành nắm đấm. Nhưng không phải nắm đấm thường, xung quanh nó bỗng xuất hiện một ngọn lửa.
“Hỏa quyền. ”
Một thanh niên ra vẻ thông thái nói.
Hỏa Quyền (Lv2): Dùng hồn lực hệ hỏa bao quanh nắm đấm, tăng 20% tốc độ tấn công, tăng 30% sát thương.
“Éo hiểu gì hết… nhưng mà tuyệt thật! ” Đây cũng là lần đầu tiên Hồi Trí thấy người sử dụng hỏa hệ.
“Hừ! ” Khi đối phương đang dần tiến sát đến, Tiểu Đại hừ lạnh rồi giậm mạnh chân xuống đất. Một bức tường đất trồi lên ngay trước mặt hắn, ngăn cản đòn tấn công của Đại Tiểu.
“Ồ… Đó là Thổ Bích. ”
Lại là thanh niên thông thái kia.
Thổ Bích (Lv2): Dùng hồn lực hệ thổ kiến tạo nên một bức tường đất (cao: 2M, rộng 1m, dày 0. 09M), sức phòng thủ gấp đôi điểm phòng thủ của bản thân.
“Éo hiểu luôn… nhưng mà cũng tuyệt thật! ” Hồi Trí trầm trồ, đôi mắt long lanh nhìn trận chiến của cả hai.
“Ầm! ” Nắm đấm rực lửa kia bị chặn đứng lại trước sự vững chắc của tường đất. Ngay sau đó, Tiểu Đại từ sau bức tường nhảy lên, cánh tay bao bọc bởi thổ hồn lực cứng chắc vung xuống tấn công Đại Tiểu.
“Yaa… ”
Đại Tiểu không thể né kịp, nhưng cũng không dễ dàng cam chịu ăn đòn một mình. Tay trái vung Hỏa Quyền hòng ăn thua với Tiểu Đại.
“Binh! ”
“Binh! ”
Cả hai đều trúng đòn.
Tưởng rằng họ không thể đánh tiếp. Nhưng không, cả hai lại tiếp tục lao vào nhau, trổ hết chiêu thức, tài nghệ hòng hạ đối phương.
“Tuyệt quá… tuyệt quá… tuyệt quá! ”
Vừa theo dõi trận đấu, Hồi Trí vừa trầm trồ thán phục. Đôi mắt hắn tròn xoe lại lộ rõ vẻ thích thú, ngưỡng mộ.
Hồn lực thật tuyệt vời.
Hắn thật sự rất muốn có thể dùng hồn lực và làm được những điều mà hai kẻ kia làm.
Nhưng…
Một khoảng lặng trong lòng Hồi Trí.
Hắn muốn.
Nhưng hắn không thể.
Vì… hắn không có hồn lực.
Linh hồn hắn, không thể sản sinh hồn lực.
Điều này là chắc chắn vì Linh Chi đã khám cho hắn nhiều lần.
“Hì… ”
Hồi Trí cười khổ, số hắn đúng là xui xẻo.
Nhưng hắn cũng không thất vọng lắm. Cuộc sống của hắn hiện tại đâu cần dùng đến hồn lực.
“A… ”
“A… ”
Tiểu Đại cùng Đại Tiểu đồng loạt trúng đòn và đều ngã xuống, trông bộ không thể tiếp tục đánh nữa.
“Hôm nay… tạm tha cho mày… ”
“Hừ… tao mới là người nói… câu đó… ”
Nói rồi, cả hai rút lui. Đám đông vì thế cũng giải tán. Hồi Trí chẳng còn lý do gì ở lại nên quyết định đi về. Thế nhưng, một giọng nói níu chân hắn lại:
“A… anh Hồi Trí… anh Hồi Trí… ” Thằng nhóc lúc nãy réo lên trong khi chạy đến chỗ hắn.
“Hả… chuyện gì vậy nhóc? ”
“Hộc… hộc… Xém tí thì quên nói với anh… Ông của em về rồi! ” Thằng nhóc vừa thở vừa nói.
“Cái gì? Thật sao? ”
…
Hồi Trí hiện đang đứng trước sân nhà của thằng nhóc kia, mục đích của hắn ở đây là gặp ông nội của nó.
Nhưng gặp để làm gì?
Phải biết rằng, ông nội của thằng nhóc chính là trưởng làng Cao Linh. Công việc của ông là quản lý an sinh của làng, đồng thời giao lưu, học hỏi ở những làng, thị trấn khác để tạo nên mối quan hệ tốt đẹp, đem về làng những kiến thức bổ ích nhằm giúp làng phát triển.
Mới gần đây, ông đã có một chuyến công tác tại ngôi làng lớn nhất ở trong vùng. Nơi đó phát triển hơn so với làng Cao Linh rất nhiều. Từ đời sống, lao động đến học thức. Đặc biệt, ở đó nổi tiếng có nhiều chế tạo sư cũng như thẩm định sư, những chức nghiệp mà ở làng Cao Linh không có.
Hồi Trí biết vậy, nên đã gửi cho vị trưởng làng những món đồ trước khi bị mất trí của mình, nhờ ông mang đến đó thẩm định, tìm chút thông tin về quá khứ của mình. (Sẵn tiện nói luôn, mấy món đồ này tuy thằng đó có thể soi thông tin được nhưng không đầy đủ, chỉ biết đại khái như vật liệu chế tạo, người chế tạo. )
“Ồ, Hồi Trí đấy à? Vào nhà đi cháu. ” Trưởng làng bước ra tươi cười nói.
“Dạ… ” Hồi Trí khẽ gật đầu rồi đi vào trong nhà.
Cả hai ngồi vào bàn. Trưởng làng biết bây giờ đã khá trưa, Hồi Trí không có nhiều thời gian nên sau khi rót cho hắn một chén trà liền bước vào vấn đề chính luôn.
“Ta đã đem những thứ cháu gửi cho tất cả những chế tạo sư và thẩm định sư xem qua. ” Trưởng làng nói, đồng thời đặt lên bàn hai chiếc túi không gian, chúng là thứ mà Hồi Trí gửi cho ông.
“Có thu được kết quả gì không ạ? ” Hồi Trí hồi hộp hỏi.
“Về chiếc túi này… dù đã qua tay nhiều người giỏi nhưng không thể mở được, họ bảo nó bảo mật rất cao, chỉ khi biết mật khẩu mới mở được thôi. ”
Trưởng làng lắc đầu bảo. Hồi Trí nghe vậy thất vọng.
“Nhưng mà… ta có thu được chút ít thông tin này… ”
“Dạ? Tin gì vậy trưởng làng? ”
Hồi Trí nghe vậy vui mừng trở lại. Dù là một chút thông tin đối với hắn cũng rất quý giá.
Trưởng làng lấy từ trong chiếc túi còn lại một thanh kiếm với lưỡi kiếm màu đỏ rực.
“Khi cho một vị thẩm định sư xem cái này… ông ta đã bảo rằng… đây là một bảo vật của Huỳnh gia tộc. ”
“Huỳnh… gia? ”
…