Chương 7: Chương 7

Lúc này ở kinh Thành Đại Lê, Ngọc Lan phi đang bí mật gặp Tào Khang để âm thầm từng bước thực hiện âm mưu của mình, một âm mưu mà chính con trai bà ta cũng nằm ngoài âm mưu ấy.

“Ta cho ngươi 3000 quân cấm vệ. Hãy chắc chắn rằng cả Lê Sơn và Lương Tài sẽ vĩnh viễn nằm lại dịch trạm Lâm Thanh.”

Ngay sau khi đoàn tiếp đón sứ thần Bắc Quốc vừa rời đi, Ngọc Lan phi đã bí mật giao cho Tể tướng Tào Khang hơn 3000 quân cấm về, bí mật đi theo phía sau để âm mưu ám sát cả Thái tử Lê Sơn của Đại Lê và hoàng tử Lương Tài của Bắc Quốc.

Nhưng ít ai biết rằng, bà ta làm vậy không những là vì con trai Lê Lâm và chính bản thân bà ta mà còn là vì một người có máu mủ ruột rà của bà ta ở Bắc Quốc xa xôi. Và ít ai biết rằng, thân phận thật sự của bà ta lại chính là Công chúa của Bắc Quốc, gọi Bắc Vương là anh trai.

Năm xưa, vì để âm mưu thôn tính Đại Lê mà tiên đế của Bắc Quốc đã âm thầm biến con gái của mình từ một cô gái Bắc Quốc, trở thành con của một thường dân Đại Lê. Sau này ông ta đã tìm đủ mọi cách để đưa con gái của mình từ từ trở thành phi tần của vua Đại Lê với thân phận không dính dáng gì đến Bắc Quốc.

Vốn Đại Lê là một quốc gia nghiêm ngặt và kĩ lưỡng trong việc điều tra thân phận của các phi tần nên nếu Ngọc Lan phi tiến cung với thân phận là công chúa Bắc Quốc sẽ khiến cho bà ta nằm dưới sự quan sát và cảnh giác của tất cả mọi người, sẽ khó để khống chế thời cục trong triều lẫn hậu cung.

Và khi khoác lên mình thân phận con gái của một thường dân bình thường, đi lên từ con số 0 trong hậu cung sẽ khiến cho kế hoạch của Bắc Quốc diễn ra một cách dễ dàng hơn và tránh xa sự nghi ngờ của tất cả mọi người xung quanh.

Thậm chí, tiến đế Bắc Quốc còn cẩn thận cài thêm người của mình vào triều đình Đại Lê để tiện cho việc hỗ trợ con gái mình thực hiện âm mưu kia, kẻ đó không ai khác chính là Tào Khang, cũng là người đi lên từ con số 0, từ một thư sinh bình thường, tham gia thi cử, tiến về triều đường rồi từ từ bước lên chức vị Tể tướng.

Một người ở triều đường, một người bên trong hậu cung, cả hai kẻ Bắc Quốc này phối hợp một cách nhuần nhuyễn và đang từ từ khống chế hoàn toàn cả giang sơn Đại Lê để sẵn sàng cho kế hoạch của Bắc Quốc.

Sau khi Bắc Vương qua đời, con trai của y bước lên, trở thành Bắc Vương mới và tiếp tục di sản đang dang dở của cha mình. Lúc này, vây cánh của Tào Khang đã lớn mạnh hơn bao giờ hết còn trong hậu cung, không ai vượt qua được sức ảnh hưởng của Ngọc Lan phi.

“Thiên thời, địa lợi và nhân hòa” tất cả đã sẵn sàng, giờ họ chỉ còn chờ thời cơ chín nuồi thì kế hoạch “nuốt trọn” Đại Lê sẽ được khởi động. Và thời cơ đó lại chính là cái chết của Thái tử Lê Sơn trong lần tiếp sứ đoàn Bắc Quốc lần này.

Còn về Lương Tài, đơn giản vị hoàng tử này là người ngáng chân con trai của Ngọc Lan phi với một người tình bí ẩn khi còn là công chúa Bắc Quốc. Và cũng chính Lương Trọng lại chính là lí do để cô công chúa Bắc Quốc kia trở thành quân cờ của kế hoạch bởi chính người cha của mình.

Ngọc Lan phi là một người phụ nữ tâm cơ nhưng cũng đầy đáng thương. Từ bỏ người mình yêu, con trai cưng và quê hương để đến Đại Lê trở thành “con rối” của cha mình và luôn phải sống trong những mưu mô, âm mưu hại người khiến cho bà ta từ một cô gái hiền lành, một cô công chúa cao sang nay đôi tay đã nhuốm máu của những người thất bại dưới tay của bà ta.

Một ngày nào đó, khi Đại Lê đã là một phần của Bắc Quốc, Ngọc Lan sẽ trở lại với thân phận thận thực sự của mình. Lúc ấy, con phượng hoàng bị nhốt trong lồng bao nhiêu ngày tháng qua sẽ được tự do.

Nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Một khi Thái tử Lê Sơn còn sống, kế hoạch của bà ta sẽ chẳng bao giờ được thực hiện. Bà ta cần Lê Sơn chết, khi ấy Lê Lâm sẽ đường hoàng bước lên ngôi, khi ấy, Đại Lê sẽ là của Bắc Quốc.

Còn bây giờ, Lê Sơn vẫn nhận được sự ủng hộ không hề nhỏ từ người dân Đại Lê, nếu thực hiện kế hoạch lúc này, đại họa sẽ giáng xuống đầu Ngọc Lan phi, bà ta và cả Lê Lâm sẽ phải đối diện với làn sóng phản động và các cuộc khởi nghĩa của nhân dân khắp Đại Lê.

3000 quân, cùng với sự xuất hiện của Tào Khang, mang theo hi vọng của cả Ngọc Lan phi tiến đến dịch Trạm Lâm Thanh. Hi vọng về cục diện sẽ đảo chiều, hi vọng về sự xuất hiện của “gió Đông” sẽ mang đến sự tự do cho bà ta.

Nhưng bản thân bà ta có mơ cũng không ngờ, vị Thái tử Lê Sơn kia không còn là Lê Sơn như hiểu biết của Ngọc Lan phi, mà là Lâm Thành, bậc thầy trong tác chiến với Sơn Hải quân - lực lượng không nằm trong toan tính của Ngọc Lan phi.

“Sứ đoàn Bắc Quốc đến.”

Từ xa, tiếng kèn, tiếng trống vang vọng của núi rừng. Đoàn người Bắc Quốc nam tiến lần này lên tới hàng ngàn người, vượt ngoài tính toán của Lê Sơn nên bản thân anh và Cao Tín đã gặp phải thử thách đầu tiên trong nhiệm vụ đón tiếp sứ thần Bắc Quốc này.

Chỗ ăn, chỗ ngủ và bảo đảm an toàn cho hơn ngàn con người đến từ Bắc Quốc kia thôi cũng đủ khiến Lê Sơn đau đầu chứ chưa nói đến sẽ phải đối diện với âm mưu của cả Bắc Quốc và Ngọc Lan phi.

“Lê Sơn. Lê Sơn. Lê Sơn!!!”

Khi chưa kịp thở dài, một tiếng gọi lớn của một cô gái, lấn át cả tiếng kèn trống của đoàn sứ thần. Thậm chí, ngựa của cô gái ấy còn vượt lên trên cả ngựa của Lương Tài, người dẫn đầu sứ đoàn lần này.

Và đó chính là Lương Tú, công chúa Bắc Quốc, cũng là bạn thân của Lê Sơn suốt nhiều năm anh là con tin ở Bắc Quốc, nhưng đó là Lê Sơn, còn bây giờ không còn là Lê Sơn mà cô quen nữa.

Lê Sơn trước đây có thể là bạn thân và có mối quan hệ gần gũi với Lương Tú nhưng với Lê Sơn bây giờ mà nói, chỉ còn biết cảm thán.

“Rắc rối đến rồi.”