Chương 6: Chương 6

Sau khi đã chuẩn bị kĩ lưỡng, theo như ý chỉ, Lê Sơn cùng với Cao Toàn lên đường đến biên giới để đón sứ đoàn từ bên kia biên giới, Bắc Quốc. Theo như tình báo của Sơn Hải quân thì dẫn đầu sứ đoàn lần này là Lương Tài, người con trai thứ hai của Bắc Vương.

Bắc Vương có hai người con, Lương Trọng và Lương Tài. Cho dù ngoài mặt, hai anh em sống hòa thuận và đoàn kết với nhau nhưng chức Thái tử Bắc Quốc vẫn chưa được quyết định nên từ lâu sóng ngầm đã nổi lên ở hai người con này của Bắc Vương.

Lương Tài dường như nổi trội hơn, là con của Hoàng hậu Bắc Quốc, được hậu thuẫn bởi các quan lại có quyền lực trong triều và Thái Thiên, quân sự đầy mưu lược hỗ trợ. Ai ai cũng có thể dễ dàng nhận thấy được tài năng của Lương Tài trong việc trị quốc và sự ủng hộ với ngôi Thái tử của Lương Tài là cao hơn rất nhiều so với người anh trai kém tiếng của mình.

Lương Trọng tuy không có được sự hậu thuẫn ấy nhưng anh ta lại là người con trai mà Bắc Vương thương yêu nhất. Vì Trọng là kết tinh của mối tình giữa Bắc Vương và người con gái mà ông thương nhất.

Từ khi sinh ra, Bắc Vương đã muốn truyền ngôi cho Lương Trọng nhưng vì áp lực từ Hoàng hậu cũng như quan lại trong triều, bản thân Bắc Vương cũng phải đau đầu tìm cách cho đứa con trai cưng của mình đường hoàng bước lên ngôi vị Thái tử.

Tuy kém tiếng là vậy nhưng dường như đó cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Chẳng ai biết được trong tay Lương Trọng đang giấu thứ gì, chỉ biết rằng là dù hậu thuẫn có ghê gớm tới mức nào nhưng suốt nhiều năm qua, Lương Tài chẳng thể nào hạ bệ được người anh trai của mình.

Nếu như nói Bắc Vương hậu thuẫn cũng không hoàn toàn vì nếu không có thực lực thì làm sao Lương Trọng có thể ẩn mình suốt nhiều năm như vậy mà không bị ảnh hưởng gì trong cuộc chiến giành ngôi vị Thái tử. Cũng chính vì điều đó đã dấy lên sự nghi ngờ với Lương Trọng về khả năng thực sự của y.

Lần đi sứ sang Đại Lê lần này, Lương Trọng chủ động nhường “chiến công” ấy cho em trai của mình lập công. Vốn dĩ đã có những lời cảnh báo về sự nguy hiểm trong lần đi sứ này nhưng Lương Tài vẫn bỏ ngoài tai, nhận lệnh đi sứ từ Bắc Vương.

Bản thân hắn cũng không ngờ rằng, rất có thể lần đi sứ này sẽ là lần cuối cùng cái tên Lương Tài được nhắc đến ở Bắc Quốc. Nhưng bản thân Lương Trọng cũng chẳng thể ngờ rằng, kế hoạch mà hắn đã vạch ra từ trước đó sẽ bị “người quen” của hắn làm cho phá sản.

“Ta đã sắp xếp lính Bắc Quốc ở biên giới, khi người của Đại Lê đến, Lương Tài sẽ chỉ còn là quá khứ mà thôi.”

“Phụ vương nói chí phải, nhưng con vẫn chưa an tâm, mong phụ vương chấp thuận cho con trực tiếp chỉ huy kế hoạch lần này.”

“Được, ta chuẩn tấu, nhưng con không được trực tiếp ra tay, hãy để kế hoạch của ta được diễn ra một cách trôi chảy. Ngoài ra, Lâm Duy sẽ phụ trách bảo vệ hoàng tử.”

Lương Tài cũng không thể ngờ rằng, cái bẫy mà hắn ta sắp rơi vào lại là do người cha mà hắn kính trọng lập ra cho hắn. Bắc Vương đương nhiên là không muốn con trai cưng của mình là Lương Trọng, trực tiếp tham gia kế hoạch và để đảm bảo an toàn, Lâm Duy, kẻ được xem là dũng sĩ mạnh nhất Bắc Quốc, thị vệ thân cận bên cạnh Bắc Vương được cử đi theo bên cạnh Lương Trọng.

“Hoàng tử Lương Tài vào chầu.”

Sáng hôm sứ đoàn rời khỏi Kinh thành Bắc Quốc, Lương Tài được đích thân Bắc Vương giao cho một nhiệm vụ tuyệt mật. Nhiệm vụ ấy được Bắc Vương cất bên trong một túi gấm và dặn dò rằng đến biên giới Đại Lê mới được mở ra xem và lập tức làm theo ý chỉ bên trong đó.

Bắc Vương quả thật là một người gian xảo, ngoài mặt giao nhiệm vụ tuyệt mật cho Lương Tài nhưng âm thầm cho người tiêu diệt Lương Tài ở biên giới Đại Lê. Mưu đồ thực sự của hắn chính là Lương Trọng sẽ thay thế Lương Tài đi sứ Đại Lê và đường hoàng bước lên ngôi vị Thái tử sau khi trở về từ Đại Lê.

Đấy chính là kế hoạch của Bắc Vương và đó cũng là lí do vì sao, lão hoàng đế ấy yêu cầu Lương Trọng không được tham gia vào trận chiến ở biên giới là để đảm bảo an toàn cho việc đi sứ sang Đại Lê.

Đến lúc này, Lương Tài vẫn chẳng mảy may nghĩ gì đến nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình và nguy hiểm đang đợi mình ở phía trước. Cất gọn túi gấm vào trong người một cách cẩn thận, Lương Tài niềm nở lên ngựa rồi từ từ rời khỏi Kinh thành, bắt đầu chuyến đi sứ sang Đại Lê.

“Chuyến này về, chắc chắn chức Thái tử sẽ thuộc về ta.”

Vừa đi, hắn ta vừa nghĩ thầm trong bụng mà cười lớn. Chuyến đi sứ lần này mang nhiều ý nghĩa với Bắc Quốc, vì nó có thể quyết định được ngôi vị Thái tử đã bỏ trống từ lâu, nên bản thân Lương Tài tuy có phần hả hê nhưng cũng không thể không cẩn thận.

Dịch trạm Lâm Thanh.

Dịch trạm nằm giữa biên giới Đại Lê và Bắc Quốc, từ lâu đã trở thành nơi đón tiếp các sứ đoàn từ Bắc Quốc đến đây nghỉ chân trước khi tiến vào Đại Lê. Chính vì vậy, từ lâu dịch trạm này đã trở thành một “cung điện” bên ngoài kinh thành Đại Lê.

Dịch trạm có 3 lầu, được sơn hai màu vàng đỏ xa hoa, cổng thì được khắc họa tiết rồng để thể hiện quyền uy của Đại Lê đối với các sứ đoàn đến đây nghỉ ngơi. Thường thì các đoàn đi sứ sang Đại Lê từ Bắc Quốc sẽ nghỉ chân tại dịch trạm này một đêm, sáng ngày hôm sau sẽ bắt đầu tiến về kinh thành Đại Lê.

Và lần đón sứ đoàn này cũng như thường lệ, từ cách đây hơn một tháng, dịch trạm đã được cho sơn sửa, cải tạo và dọn dẹp một cách khẩn trương để đón sứ đoàn, Đại Lê cũng phân công cho quân lính đồn trú xung quanh dịch trạm tăng cường lực lượng canh gác suốt ngày đêm để đảm bảo an toàn cho sứ đoàn.

Nhưng lần này, đích thân Thái tử Lê Sơn sẽ trực tiếp đón sứ đoàn Bắc Quốc và cũng là nhiệm vụ đầu tiên mà vua Đại Lê giao cho anh sau khi trở về từ Bắc Quốc nên càng phải cẩn trọng hơn trong từng hành động của mình.

Từ lâu, Sơn Hải quân đã được Cao Toàn sắp xếp vào hàng ngũ quân lính bảo vệ dịch trạm với nhiệm vụ tiên quyết là bảo vệ an toàn cho Thái tử Lê Sơn cũng như sứ đoàn Bắc Quốc đến Đại Lê lần này.

“Cao Toàn, ngươi có nghĩ mẹ con Ngọc Lan phi sẽ nhân cơ hội này để gây khó dễ cho ta hay không?”

“Theo tin tình báo mà thuộc hạ có trong tay, hiện tại mẹ con bà ta vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì nhưng ngài không nên chủ quan.”

Trên đường đến dịch trạm Lâm Thanh, Lê Sơn không khỏi lo lắng mặc dù bản thân bên trong cơ thể của anh là Đội trưởng Đội đặc nhiệm dày dạn kinh nghiệm. Không lo lắng sao được khi mà bản thân anh cũng chẳng biết rằng thứ nguy hiểm gì đang ở trước mắt mình.

“Dịch trạm Lâm Thanh. Cái tên thật quen thuộc làm sao?”

Đứng trước dịch trạm Lâm Thanh, cái tên trùng với chú của mình, Lâm Thành bất giác giật mình về sự trùng hợp này nhưng nhanh chóng gạt qua điều đó mà bắt đầu triển khai kế hoạch bảo vệ sứ đoàn của mình.

Dịch trạm Lâm Thanh tuy bên ngoài hào nhoáng như vậy nhưng lại nằm tách biệt với thế giới bên ngoài, chính vì thế, khi màn đêm buông xuống, xung quanh dịch trạm chỉ là một màu đen tĩnh lặng.

Đêm đầu tiên ở đây, vốn bản tính cẩn thận của một đội trưởng Đặc nhiệm, Lâm Thành cùng với thuộc hạ thân tín của mình ở thế giới này là Cao Toàn thức trắng đêm trên ngọn đồi phía sau dịch trạm để quan sát tình hình xung quanh cũng như tìm ra những mối nguy hiểm tiềm tàng.

“Này, ngươi xem phía bên kia. Nếu có người phục kích ở đó vào ban đêm thì chúng ta có thể phát hiện ra từ phía dịch trạm hay không?”

“Chỗ kia nữa, thái tử.”

Trong một đêm, cả hai đã phát hiện ra không ít lỗ hổng bên ngoài dịch trạm, cứ thế, suốt một tuần đến đây, cả Lâm Thành và Cao Toàn tìm cách bịt chặt những lỗ hổng ấy bằng Sơn Hải quân và “tập trận” cho quân lính Đại Lê trong những lần phục kích bất ngờ của quân địch vào ban đêm.

Nhưng điều mà Lâm Thành vẫn không thể an tâm được lại chính là sự yên tĩnh đến kì lạ của mẹ con Ngọc Lan phi. Nếu như bọn chúng có động tĩnh, anh và Cao Toàn có thể hóa giải một cách dễ dàng nhưng trời lại quang, mây lại tạnh như thế này lại càng khiến Lâm Thành thêm lo lắng.

“Thưa Điện hạ, quả đúng như những gì người đã suy nghĩ. Tin báo từ Kinh thành.”

Tối hôm ấy, khi còn cách ngày đón sứ đoàn 3 ngày, Lâm Thành nhận được tin báo từ Kinh thành về động tĩnh của mẹ con Ngọc Lan phi, nhưng lần này động tĩnh đến từ Tể tướng Đào Khang, cũng chính là tay sai đắc lực của Ngọc Lan phi trong triều.

“Điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Theo như tin tình báo, Tể tướng Đào Khang đã âm thầm cho quân lính dưới trướng của mình bí mật tiến về phía dịch trạm. Nhưng số lượng lại có chút kì lạ, chỉ hơn trăm người còn chưa bằng 1/10 quân Đại Lê thì làm sao có thể đánh úp được quân triều đình ở dịch trạm.

“Ta nghi ngờ mẹ con bà ta dường như đang có âm mưu gì đó. Tiếp tục theo dõi đám người này, phải chắc chắn rằng mọi động tĩnh của đám người này đều được chúng ta nắm rõ.”

Lâm Thành chọn cách án binh bất động để xem đám lính này sẽ có động tĩnh gì. Nhưng bản thân anh cũng sẽ chuẩn bị cho những kịch bản xấu nhất có thể diễn ra ở đây. Một ngày nữa lại trôi qua, áp lực đè lên vai Lâm Thành ngày một nặng hơn khi ngày tiếp đón sứ thần mỗi lần một gần hơn.

Ngọc Lan phi, Tể tướng Đào Khang hay bất cứ một thế lực nào xuất hiện ở đây đều sẽ là mối đe dọa tiềm tàng đối với sứ đoàn và cả ngôi vị Thái tử của Lâm Thành trong tương lai.

Và ngày đó cũng đã đến, sứ đoàn Bắc Quốc đã đến dịch trạm.