Chương 2: Chương 2

“Người này là ai? Sao lại kì lạ như vậy?”

Tiếng xì xào xuất hiện bên tai Lâm Thành - Đội trưởng Đội đặc nhiệm mỗi lúc một nhiều hơn và to hơn. Tất cả ánh mắt, hướng nhìn của những người xung quanh bây giờ đều hướng về phía của anh.

“Đây là đâu? Chẳng phải tôi đã chết rồi sao?”

Lâm Thành bị những tiếng động ấy làm cho tỉnh giấc và khung cảnh kì lạ từ từ hiện ra trước mặt của anh. Anh chợt nhận ra đây không phải là thành phố Kim An nữa mà dường như đã lột xác trở thành một nơi hoàn toàn khác.

Và điều kì lạ hơn nữa, Lâm Thành lúc này đang nằm trong khung cửi gỗ của tù nhân ngày xưa và đang được đưa đi đến một nơi nào đó trước những ánh mắt tò mò và hiếu kì của nhiều người đang đứng dọc hai bên đường.

“Cho tôi hỏi, đây là đâu?”

Lâm Thành hướng sự chú ý của mình đến người đang ngồi trong khung cửi cùng với mình với những sự hoài nghi, ánh mắt kì lạ. Trước mặt anh là một người đàn ông trung niên, đầu tóc rũ rượi đang ngồi trầm tư ở một góc của khung cửi.

Với một người như vậy, đương nhiên là ông ta sẽ lờ đi câu hỏi của Lâm Thành và những tên lính đi xung quanh cũng lờ đi khi Lâm Thành cố gắng moi chút thông tin gì đó về nơi đang xuất hiện trước mặt của mình.

Thoáng chốc, chiếc xe chở khung cửi gỗ đã dừng lại ngay trước một tòa cung điện nguy nga và lộng lẫy. Tòa cung điện với màu chủ đạo là trắng và vàng, toát lên vẻ nguy nga và tráng lệ nhưng cũng không kém phần kì bí.

Tòa cung điện có ba tòa tháp chính, với tòa chính giữa là cao nhất, nguy nga và hùng vĩ nhất. Nó được thiết kế là một tòa tháp 5 tầng lầu và được xây dựng bằng gỗ hoàn toàn với chiều dài ít nhất cũng 20-30 mét chứ chẳng kém hơn.

Hai tòa hai bên thì thấp hơn, chỉ 3 tầng và được nói liền với tòa ở giữa bằng hai cây cầu dây văng bằng gỗ, cheo leo giữa trời. Tất cả được bao bọc xung quanh bởi một bờ tường bằng gạch đá, phủ một lớp màu trắng hơi ngả vàng và được quân lính canh gác suốt ngày đêm.

“Cuối cùng cũng đã được về nhà rồi.”

Người đàn ông trung niên kia lên tiếng. Ông ta ngước nhìn 3 tòa tháp mà mỉm cười, chỉ tay về phía nơi cao nhất của tòa cung điện mà lầm bầm điều gì đó trong miệng, thoạt nghe như hắn ta đang nguyền rủa một ai đó.

Cánh cửa cung điện mở cửa, từ bên trong một toán quân lính mặc giáp trụ màu trắng uy nghiêm cưỡi trên lưng của những con bạch mã tiến ra bên ngoài. Theo sau là chiếc xe ngựa được phết vầng ánh kim đi theo sau. Lâm Thành nhận ra đây giống như một nghi thức đón tiếp sứ đoàn mà anh hay xem được trong các bộ phim trên truyền hình vậy.

“Không lẽ, mình đã xuyên không về đây. Mình không bị nổ cùng chiếc trực thăng kia mà lại được đưa về thời kì này. Nhưng thời kì này là thời kì nào?”

Lâm Thành ngay lập tức hiểu rằng mình đã xuyên không trở về quá khứ và xuất hiện ở một triều đại nào đó. Điều đó lí giải được những ánh mắt có phần nghi hoặc và hiếu kí của những người đứng hai bên đường với anh và cả trang phục của tất cả mọi người đang xuất hiện ở đây nữa.

“Cung nghênh Thái tử hồi cung.”

Tiếng tù và, tiếng trống, tiếng chiêng vang lên. Giọng nói của một người đàn ông vang lên và tất cả đều quỳ xuống để đoàn xe đi vào bên trong cung điện trước sự kinh ngạc của Lâm Thành. Và những tên lính xung quanh anh bây giờ đã thay thế bằng những tên lính cưỡi ngựa màu trắng kia.

“Thái tử? Không lẽ cái tên đang ngồi cạnh mình kia là Thái tử?”

Nghe tới chữ “Thái tử”, Lâm Thành liền nhảy số nhìn sang người đàn ông trung niên kia và lúc này anh nhớ đến những câu chuyện, thước phim truyền hình hay tài liệu về những vị Thái tử sống xa xứ trong lịch sử và bắt đầu suy đoán những triều đại đó có phải là những triều đại mà mình xuyên không về hay không?

“Năm Vĩnh Khang thứ 15, Thái tử Lê Sơn trở về.” - một giọng nói vang lên ngay bên tai Lâm Thành khi chiếc xe cửi gỗ vừa bước qua cổng cung điện.

“Vĩnh Khang? Lê Sơn? Không phải là triều Đại Lê, cách đây gần 500 năm về trước hay sao?”

Trong đầu Lâm Thành bây giờ đã đoán ra được nơi mà anh đã xuyên không trở về, đó là triều đình Đại Lê cách nơi anh đang sống gần 500 năm về trước. Đó là một triều đại hưng thịnh nhất trong lịch sử. Người tên Lê Sơn kia là vị vua thứ hai của triều đình Đại Lê và là người khiến cho Đại Lê trở thành một triều đại hưng thịnh bậc nhất lịch sử. Bản thân Thái tử Lê Sơn cũng trở thành một vị minh quân lưu danh thiên cổ bởi những công lao đóng góp của ông sau này.

“Không ngờ người trước mặt mình lại là Thái tử Lê Sơn.” - Lâm Thành nghĩ thầm trong bụng.

Nhưng điều mà anh càng không thể ngờ hơn lại chính là người mang tên Lê Sơn kia không phải là người đàn ông đầu tóc rũ rượi và tội nghiệp kia, mà đó chính là bản thân anh, nói đúng hơn, Lâm Thành chính là Thái tử Lê Sơn ở thời đại này và cũng chính bản thân anh sẽ biến triều Đại Lê trở thành một triều đại hưng thịnh nhất trong lịch sử.

“Cung nghênh Thái tử hồi cung.”

Lâm Thành từ từ được đưa ra khỏi khung cửi cùng với người đàn ông kia, trước ánh mắt tò mò, nghi ngờ của những người xung quanh, Lâm Thành bước từng bước lên chiếc xe ngựa được dát vàng với sự ngơ ngác, ngẩn ngơ và trong đầu hiện lên nhiều câu hỏi về thân phận của mình ở thời đại này.

Chiếc xe ngựa từ từ tiến vào bên trong tòa cung điện, rồi dừng lại trước một nơi gọi là “Điện Minh Nguyệt” - nơi ở của Thái tử Lê Sơn được chính vua cha xây dựng và chờ đợi anh trở về sau nhiều năm lưu lạc ở bên ngoài.

“Điện Minh Nguyệt”, đúng như cái tên của nó, sáng có thể ngắm mặt trời mọc, ban đêm có thể ngắm được những vì sao sáng tỏ trên bầu trời. Với tông màu trắng sáng, cung điện dường như càng thêm phần nổi bật, đủ để thấy sự quan tâm của vua cha với đứa con trai của mình là nhiều đến mức nào.

“Thưa Thải tử, nước nóng đã chuẩn bị xong, chúng nô tì sẽ phục vụ ngài tắm rửa và thay y phục.”

Với một người lính đặc nhiệm như Lâm Thành thì cho dù có là Thái tử đi chẳng thì anh cũng chẳng thể nào quen được với cái gọi là hầu hạ, ăn có người bưng, uống có người rót như những gì đang xảy ra xung quanh mình.

“Ta không cần, các ngươi mau lui ra đi. Ta muốn tắm rửa một mình.” - Lâm Thành có chút ngượng ngùng khi xung quanh mình là các nô tì đang chuẩn bị hầu hạ anh tắm rửa nên đã đuổi tất cả ra ngoài.

“Như vậy thì không hay lắm đâu, Thái tử. Nếu không để bọn họ hầu hạ người, họ sẽ bị chém đầu đấy thưa Thái tử” - một quan thái giám đứng bên cạnh khuyên ngăn.

“Ta đã nói là ta không cần rồi, các ngươi cứ lui xuống trước đi, chẳng có ai chém đầu các ngươi đâu.”

Đương nhiên là Lâm Thành chẳng thể nào quen được với cái cảnh kẻ hầu người hạ như vậy nên một mực đuổi các nô tì ra bên ngoài để anh tắm rửa một mình. Phần là vì ngại còn phần khác thì anh muốn yên tĩnh để suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra xung quanh mình, còn cả chuyện xuyên không về đây và vô tình trở thành Thái tử vậy.

Nằm duỗi thẳng chân bên trong bồn tắm, Lâm Thành cố gắng nhớ lại những kiến thức lịch sử mà mình đã học được từ trên ghế nhà trường và đến từ một người, người chú của mình, Lâm Thanh.

Lúc đó, anh nghĩ đến người chú của mình đã mất tích suốt 10 năm nay, từ khi chú thực hiện nhiệm vụ của CST và liên quan đến một thứ được gọi là “Kho hàng phía Tây” bí ẩn nhưng trùng hợp thay, trong một lần kiểm tra E-mail của mình cách đây 5 năm, anh phát hiện ra một mail được gửi cho anh từ người chú của mình.

“Chú vẫn sống tốt ở bên trong Kho hàng phía Tây, cháu cứ yên tâm nhé, chú sẽ sớm trở về với cháu.”

Cùng với đó là hàng loạt dữ liệu, thông tin mà Lâm Thanh điều tra được về Kho hàng phía Tây. Và một trong số đó chính là thông tin, theo như nhóm của chú Thanh thu thập được, Kho hàng được xây dựng vào thời vua Lê Sơn, triều Đại Lê.

Và cũng từ khoảnh khắc nhớ ra chi tiết đó, Lâm Thành đã biết mình sẽ phải làm gì ở triều đại này, bên cạnh việc trở thành Thái tử Lê Sơn của triều Đại Lê. Nhưng bản thân anh lúc này chẳng biết nên bắt đầu từ đâu và phải làm gì để tìm ra chú của mình bên trong Kho hàng phía Tây.

“Thưa Thái tử, bệ hạ triệu kiến Thái tử.”

Tiếng gọi của viên thái giám bên ngoài khiến mọi suy nghĩ của Lâm Thành bị ngắt quãng và việc của anh bây giờ phải “đóng giả” thật tốt thân phận Thái tử của mình rồi từ từ sẽ bắt đầu điều tra về thông tin của “Kho hàng phía Tây.”