Thành phố Kim An, một thành phố đầy nắng và gió, một thành phố đông đúc dân cư và một nền kinh tế phát triển vượt bậc so với những vùng lân cận khác. Nhưng người ta biết đến Kim An không phải vì những tòa chọc trời, những tập đoàn lớn hoặc nền kinh tế phát triển mà là vì những điều bí ẩn liên tiếp xảy ra ở đây hàng trăm năm qua, liên quan đến một nơi bí mật bên trong thành phố Kim An.
Kho hàng phía Tây – một nơi được biết đến với những bí ẩn xoay quanh kho hàng này. Theo những gì được người cao niên của thành phố Kim An kể lại, từ khi họ sinh ra thì những gì liên quan đến kho hàng phía Tây đã xuất hiện trong những câu chuyện hằng ngày của họ rồi.
Bí ẩn là cách mà Kho hàng phía Tây vận hành, không ai biết cách vận hành của nó ra sao suốt hàng trăm năm qua. Những người gửi hàng đến đây đều qua một kênh trung gian, sau khi liên hệ với bên trung gian này, xe chở hàng của Kho hàng phía Tây sẽ xuất hiện như lịch hẹn giữa các bên và đưa hàng đi.
Khi muốn lấy hàng, người đó chỉ cần dùng tờ biên lai mà Kho hàng phía Tây đưa cho họ lúc nhận hàng là có thể nhận lại được hàng mà mình đã gửi ở đây. Có những người có những suy nghĩ rằng sẽ theo dõi những chuyến xe chở hàng ấy để tìm ra tung tích của kho hàng phía Tây nhưng tất cả đều vô ích khi mà sau khi lấy hàng xong, những chiếc xe này đều biến mất một cách bí ẩn.
Người ta còn đồn đại rằng, sở dĩ nơi đây lại mang vẻ kì bí là vì năm xưa đây là mồ chôn tập thể của quân lính triều đình phương Bắc trong khởi nghĩa Lê Giang của triều Đại Lê năm xưa. Những âm hồn đó không được siêu thoát, vẫn quanh quẩn đâu đó ở nơi đây.
Đã có nhiều cuộc điều tra về tung tích của Kho hàng phía Tây nhưng đều vô ích, dường như chẳng có Kho hàng phía Tây nào xuất hiện trên đời cả, nhưng một khi ai đó liên lạc với Kho hàng phía Tây qua số điện thoại trung gian kia thì những chuyến xe chở hàng vẫn sẽ xuất hiện và đưa hàng của người đó đi theo đúng yêu cầu.
Năm 2013, một đội gồm 5 người do Lâm Thanh dẫn đầu tìm cách xâm nhập vào bên trong Kho hàng phía Tây để điều tra. Họ thuộc một tổ chức bí mật CST – tổ chức tìm kiếm và khai quật bảo vật khắp cả nước, cử đi để điều tra về một vụ trộm bảo vật và kẻ trộm đã cất giấu số bảo vật ấy ở Kho hàng phía Tây, theo như lời khai của một trong số kẻ bị bắt ở hiện trường vụ cướp.
Tất nhiên, với một nơi pháp luật cũng chẳng biết nó ở đâu thì việc điều tra đối với lực lượng công an là một điều bất khả thi, nếu không muốn nói là vô vọng từ khi nó còn chưa được triển khai. Chính vì lẽ đó, lãnh đạo của bảo tàng – nơi xảy ra vụ cướp đã liên hệ với CST để hỗ trợ việc tìm ra những bảo vật này.
Mới nghe thôi, chắc hẳn ai cũng nghĩ đến sự khó khăn của nhiệm vụ lần này, huống hồ chi lại còn phải xâm nhập vào bên trong Kho hàng phía Tây để điều tra thì độ khó của nhiệm vụ cũng đã tăng lên nhiều phần.
Nhưng đối với CST, có thể sẽ có cách vì đây không đơn giản là một tổ chức chuyên tìm kiếm và khai quật bảo vật nữa mà nói đúng hơn, nơi đây tập trung những công nghệ tiến tiến bậc nhất lúc bấy giờ của ngành đồ cổ, một ngành lúc nào cũng đòi hỏi sự tỉ mỉ, cẩn thận và chỉn chu đến từng milimet.
Sau khi nhận được nhiệm vụ từ lãnh đạo CST, một kế hoạch nhanh chóng được lập ra và ngay lập tức tất cả nhân lực thông minh nhất của CST ngay lập tức bắt tay vào làm để chạy đua với thời gian cho kế hoạch táo bạo lần này.
“Biến con người trở thành hàng hóa - 001” – một kế hoạch nguy hiểm và liều lĩnh mà lãnh đạo CST lập ra để thâm nhập vào bên trong Kho hàng Phía Tây. Nói cho dễ hiểu, CST sẽ chế tạo ra một chiếc hộp an toàn dành cho 5 người. Bên trong hộp an toàn đó, họ được cung cấp đầy đủ khí oxi, thức ăn, lương khô và nước uống trong vòng 1 tháng.
Đặc biệt hơn khi chiếc hộp an toàn này sẽ được thiết kế có thể phản lại mọi tia hồng ngoại, tia X nhằm để phát hiện những đồ vật bất thường mỗi khi hàng hóa được đưa vào bên trong Kho hàng phía Tây.
Và với đội ngũ của mình, CST chỉ mất chưa đến 5 ngày để hoàn thành việc lắp ráp chiếc hộp an toàn đó. Một lực lượng gồm 5 người từ nhiều lĩnh vực cũng nhanh chóng được tập hợp để tham gia nhiệm vụ lần này.
Lâm Thanh – đội trưởng Đội đặc nhiệm cùng với hai người đồng đội của mình sẽ là người dẫn dắt đội này, song song với đó là một bác sĩ của bệnh viện Kim An và một nhà khảo cổ học sẽ tham gia nhiệm vụ lần này của CST.
Thời gian cho nhiệm vụ của họ là 2 tuần. Sau 2 tuần, tất cả sẽ phải trở lại chiếc hộp an toàn và CST sẽ nhận lại “kiện hàng” của mình từ Kho hàng phía Tây, nhiệm vụ đến lúc đó sẽ kết thúc. Nhưng nếu đến thời điểm kết thúc nhiệm vụ mà họ không quay về chiếc hộp an toàn kịp thời thì họ sẽ mắc kẹt mãi mãi bên trong Kho hàng phía Tây.
Có thể nói rằng, chuyến đi lần này có thể nói là một đi không quay trở lại nếu như có bất kì bất trắc hay sự cố bất ngờ nào xảy ra khi họ không quay trở lại chiếc hộp an toàn đúng như dự kiến của CST.
Và sau 2 tuần, điều mà CST không mong muốn nhất đã xảy ra, khi chiếc hộp an toàn được mở ra, không một ai quay trở lại chiếc hộp an toàn một cách thuận lợi. Và cũng kể từ thời điểm đó, không một ai nhắc đến việc sẽ khám phá Kho hàng phía Tây – 001 thêm một lần nào nữa và số phận của Lâm Thanh cùng những người thực hiện nhiệm vụ kia cũng trở thành những bí ẩn của CST – bí ẩn mà không ai muốn nhắc đến.
10 năm sau.
“Bắt đầu tiến hành kế hoạch.”
Mệnh lệnh vừa được truyền đến bộ đàm, một tiếng đạp cửa vang lên, từ bên ngoài, hàng chục lính đặc nhiệm với đầy đủ súng ống, trang thiết bị tân tiến lập tức xông vào bên trong hội trường, nơi đang tập trung rất đông người ăn vận sang trọng đang tổ chức một cuộc đấu giá đồ cổ.
“Tất cả đứng yên.” - người dẫn đầu Đội đặc nhiệm hét lớn trước sự hỗn loạn của đám người tham gia buổi đấu giá.
Đội đặc nhiệm nhanh chóng khống chế những kẻ tham gia cuộc đấu giá và thu giữ hàng chục tang vật để phục vụ công tác điều tra. Và khi đang bàn giao cho bên công an thì từ bộ đàm của đội trưởng Đội đặc nhiệm vang lên một giọng nói.
“Đội trưởng, còn một đối tượng đang tẩu thoát từ phía cầu thang bộ, cần chỉ đạo.”
Từ tòa nhà bên cạnh, súng bắn tỉa của Đội đặc nhiệm nhìn thấy một tên trọc đầu đang ôm một thứ gì đó trong tay và cố gắng tẩu thoát theo đường cầu thang bộ lên sân thượng và trốn thoát.
Nhận được tin, đội trưởng nhanh chóng theo sự chỉ dẫn của súng bắn tỉa lần theo được đường đi của hắn và theo chân hắn lên tới sân thượng của tòa nhà. Lúc này, một chiếc trực thăng đã đợi sẵn ở đó từ lúc nào, chỉ chờ tên kia xuất hiện là có thể trốn thoát một cách dễ dàng.
“Đứng yên, nếu không tôi sẽ nổ súng.”
Vừa đuổi theo lên tới nơi, tên trọc đầu kia đã bước một chân lên chiếc trực thăng và chuẩn bị tẩu thoát, nhưng đứng trước họng súng của Đội trưởng đội đặc nhiệm, hắn ta đã khựng lại vì món đồ nằm trong tay của hắn ngay lúc này.
“Đội trưởng Lâm, hay là thế này đi, ngài thả tôi đi, tôi bán món đồ này, sau đó sẽ chia cho ngài một nửa, ngài xem thử như vậy có được không?”
“Một nửa, chia 6-4 đi, ta 6 ngươi 4, nếu đồng ý thì ta thả ngươi đi, còn không thì mau bó tay chịu trói.”
“Đội trưởng Lâm, đâu ra chuyện tốt như vậy chứ. Ha ha ha.”
Tên trọc đầu kia cười lên một cách hả hê vì câu trả lời của Đội trưởng Lâm, và nhân hắn không chú ý đến mình, anh lao đến như một cơn gió, giữ lấy cánh tay đang giữ bảo vật của hắn, không cho hắn tiến thêm một bước nào nữa.
“Mau, cho trực thăng bay lên.” - tên đầu trọc đó hét lớn.
Chiếc trực thăng theo lệnh của tên đầu trọc cất cánh, bay lên không trung khi mà cả hai vẫn còn đang đeo bám nhau ở phía ngoài cửa. Chỉ cần trượt chân thôi thì một trong hai sẽ đối diện với tử thần bất cứ lúc nào.
“Mau cho trực thăng hạ cánh, nếu không thì đừng trách chúng tôi sử dụng vũ lực.”
Đôi trưởng Lâm đẩy được tên trọc đầu vào bên trong máy bay, một tay anh khống chế hắn, một tay thì nhanh chóng giật lấy bảo vật trong tay của hắn và dùng súng khống chế tên đầu trọc lẫn phi công điều khiển máy bay.
“Người đừng nghĩ ta sợ ngươi.”
Mặc dù là Đội trưởng đội đăc nhiệm nhưng tên đầu trọc kia cũng chẳng phải dạng vừa gì khi với thể hình và sức lực của hắn cũng để có một trận chiến ngang tài ngang sức ngay bên trong chiếc máy bay.
Nhưng lúc này, khẩu súng của Đội trưởng Lâm cướp cò, viên đạn găm thẳng vào đầu của tên phi công lái trực thăng, khiến hắn chết ngay tại chỗ, và máy bay lúc này cũng đã mất kiểm soát, buộc lòng Đội trưởng Lâm phải nhanh chóng khống chế tình hình nếu không muốn chiếc máy bay này đâm xuống khu chợ đông đúc ở phía dưới kia.
“Ta không tin ta không làm gì được ngươi.”
Đội trưởng Lâm giật chỏ vào mặt tên trọc đầu khiến hắn choáng váng, nhân cơ hội này anh nhanh chóng kiểm soát chiếc trực thăng đang lao xuống với tốc độ chóng mặt hướng về khu chợ phía dưới.
Nhưng ngỡ đâu mọi chuyện sẽ ổn thỏa, từ đằng sau, tên đầu trọc đã bừng tỉnh từ lúc nào và hắn sử dụng khẩu súng của Đội trưởng Lâm rơi ra trong lúc giằng co vừa rồi để nổ phát súng tiễn anh về miền cực lạc.
“Đoàng”
Một tiếng động vang lên từ bên ngoài trực thăng khiến cho Đội trưởng Lâm giật mình và ngoái ra đằng sau. Một viên đạn găm thẳng vào thái dương của tên đầu trọc kia. Viên đạn đó đến từ súng bắn tỉa của Đội đặc nhiệm được bố trí khắp các tòa nhà xung quanh khu vực hiện trường.
“Mục tiêu đã bị hạ gục, nhiệm vụ hoàn thành.”
Giọng nói vang lên từ bên trong bộ đàm của Đội trưởng Lâm khiến anh thở phào nhẹ nhõm vì lúc này trực thăng đã được kiểm soát, mục tiêu đã bị hạ gục và bảo vật cũng đã được thu hồi một cách nguyên vẹn.
Những tưởng mọi thứ đã kết thúc một cách mỹ mãn thì với những hơi sức cuối cùng của mình, tên trọc đầu kia vẫn lấy ra từ trong áo vest của mình một quả bom mà hắn đã giấu kĩ trong trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Quả bom ấy nhỏ đến mức không thể nào phát hiện ra được sự tồn tại của nó.
“Đội trưởng Lâm, chúng ta chết chung đi.”
Nói xong câu, hắn gỡ chốt an toàn ,nở một nụ cười hả hê rồi thả tay. Và trong giây phút quyết định ấy, Đội trưởng Lâm chỉ kịp cho trực thăng bay lên cao để vụ nổ ấy không làm ảnh hưởng đến khu chợ đông đúc ở phía dưới mà thôi.
Thời gian không cho phép anh nhảy khỏi trực thăng sau câu nói ấy của tên trọc đầu vì nếu anh làm như vậy, sức ảnh hưởng của trái bom sẽ khiến cho số thương vong ở phía bên dưới sẽ không phải là ít, và bằng mọi giá, kể cả tính mạng thì Đội trưởng Lâm không cho phép điều đó xảy ra.
“Bùm”
Tiếng nổ vang lên từ trên không trung, một cột khói lớn xuất hiện trước sự hoảng hốt của tất cả mọi người chứng kiến chiếc trực thăng ấy từ nãy đến giờ. Và chiếc trực thăng ấy đã biến mất chỉ còn lại khung trực thăng đã bị cháy đen hoàn toàn.
“Đội trưởng Lâm.”
Tất cả đều hoảng sợ, chết lặng ở khoảnh khắc chiếc trực thăng nổ tung cùng với người Đội trưởng của mình vẫn còn đang ở bên trong đó. Những giọt nước mắt đã rơi, tiếng gào thét cũng đã xuất hiện trên gương mặt của những người đồng đội, những người anh em cùng vào sinh ra tử.
Ngỡ rằng đây sẽ là một nhiệm vụ hoàn hảo và tất cả sẽ được về nhà an toàn. NHƯNG.