“Bệ hạ thấy thế nào? Chúng ta có đủ sức lọt vào mắt xanh của bệ hạ hay không?” Hai cụ Sơn Tinh – Thủy Tinh cùng quay lại tủm tỉm cười hỏi Đinh Liễn
Đinh Liễn vội vàng nói ngay: “Đủ rồi, đủ rồi, các ngài không đủ thì dưới gầm trời này ai đủ cơ chứ?”.
Cụ Sơn Tinh ra vẻ: “Hừ, chúng ta cũng là trân trọng ngươi lắm mới ra giúp sức đó. Chứ các vị Hoàng Đế khác là không có phần cho chúng ta hiện thân đâu.”
“Vâng, các cụ là nhất. Trẫm vô cùng kính trọng. Thế này đi, các cụ hãy xem thứ này.” Đinh Liễn cười nịnh nọt, khóe miệng lại như con hồ li. Hắn vung tay, các nguyên tố C, Ca, Si khắp không gian triệu tập lại tạo thành một cái sa bàn hình chữ nhật rộng một trượng, dài hai trượng trên mặt đất. Địa hình kinh thành Tràng An và Hoàng cung Hoa Lư hiện ra chuẩn xác đến từng chi tiết.
Từng ngọn núi, dòng sông, nhà cửa, cung điện, cây cối, cánh rừng, hồ nước đều giống y như thật. Có cảm giác giống như đang bay giữa không trung để nhìn xuống vậy. Mọi người trong Hoàng cung do đã nhìn thấy Đinh Liễn biểu diễn nhiều lần nên không ngạc nhiên nhưng với các cụ Sơn Tinh – Thủy Tinh thì đã gây ra một chấn động không nhỏ.
Cụ Sơn Tinh là người ngạc nhiên hơn cả vì bản thể và năng lực của cụ tương đồng nhưng có nhiều mặt thì không bằng năng lực của Đinh Liễn bây giờ. Thứ nhất, dùng thần lực để tạo ra một vật gì đó bằng đá hay nước thì không vấn đề nhưng quan trọng là chúng chỉ tồn tại nhất thời chứ không vĩnh cửu. Khi tán đi thần lực thì các nguyên tử và phân tử lập tức mất đi liên kết tán rời thành nguyên tố gốc.
Khi chiến đấu, năng lực này là rất mạnh. Ví dụ để chắn tên bắn hay pháp lực có thể ngay lập tức tạo ra lá chắn hoặc bức tường đất đá để ngăn cản. Khi tấn công đối thủ có thể huyễn hóa ra các loại vũ khí như kiếm, đao, cung tên, giáo mác. Chúng vẫn sẽ còn tồn tại nếu chủ thể tiếp tục duy trì thần lực, khi cắt đứt nguồn cung cấp chúng sẽ tán đi sạch sẽ.
Nhưng năng lực của Đinh Liễn lại khủng bố ở chỗ nếu đã triệu hồi ra vật gì thì không còn là huyễn hóa mà đã trở thành thực hóa. Từ hư sang thực, từ ảo thành thật là một quá trình tu luyện cực kỳ lâu dài, cấp độ rất cao thâm, bởi đây là quyền năng của tạo hóa, quyền năng của Thiên Đạo. Người mà sở hữu năng lực này chẳng khác nào tranh cướp quyền bính của ông Trời, sẽ bị thiên phạt đấy.
Nhưng nếu ông trời đã cho phép thì người này đúng là con trời đầu thai chứ không ai khác. Lại nhìn Đinh Liễn đang là Hoàng Đế, vậy có phải chăng hắn là Thiên Tử chính tông? Hai cụ Sơn Tinh – Thủy Tinh quay lại nhìn nhau trong lòng sóng to gió lớn, lòng nghi ngờ và hiếu kỳ liên tục.
Đinh Liễn thì vô tư không hiểu các cụ trong đầu nghĩ gì, chỉ thấy vẻ mặt của các cụ vô cùng kinh ngạc thì tưởng các cụ đang khen ngợi nên khá là đắc ý. “Hừ hừ, không phải chỉ có Sơn Thần hay Sơn Tinh mới có thể hư không tạo vật, trẫm cũng có thể nhé. Tuy trẫm làm không nhanh bằng bởi quốc vận còn yếu, năng lượng Khí Vận không nhiều nhưng càng về sau càng nhanh. Nếu không phải trẫm làm Hoàng Đế bận trăm công ngàn việc thì các ngươi cũng chỉ có thất nghiệp. Hừ hừ”.
“Bệ hạ, ngươi làm sao mà làm được điều này vậy?” Cụ Sơn Tinh vồn vã hỏi thăm
Mọi người bên cạnh liếc qua nhìn cụ Sơn Tinh với ánh mắt rất lạ. Chuyện này bệ hạ làm hoài, có thấy có gì khó khăn đâu? Không phải những người tu luyện đều có phép thuật thần thông hay sao mà các cụ này ngạc nhiên thế. Các đại sư ở đây ai chả biết bay lượn, hóa phép trấn áp tà ma. Năng lực của bệ hạ tuy không cao siêu bằng họ nhưng cũng không phải ngạc nhiên thế chứ?
Đinh Liễn tuy không biết các cụ hỏi là ý gì nhưng cũng thành thực trả lời: “Mấy ngày trước đây thôi, từ khi trẫm khởi tử hoàn sinh thì trong người thức tỉnh năng lực này. Nhưng mà trẫm chỉ tạo ra mấy công cụ sinh hoạt và các bức tượng là chủ yếu, vẫn không mạnh mẽ và hoành tráng như cụ Sơn Tinh được”.
Cụ Sơn Tinh và Thủy Tinh lại nhìn nhau trao đổi ánh mắt: “Vậy là đúng rồi, lẽ ra phải thêm khoảng 30 năm nữa Khí Vận nước Nam mới khôi phục trong tay người nhà họ Lý, giờ khôi phục sớm hơn trong tay người nhà họ Đinh, lại diễn ra sau khi khởi tử hoàn sinh. Đích thị Đinh Liễn chính là Khí Vận chi tử, là ông trời phái xuống cai trị đất nước. Nếu đi theo hộ pháp bên cạnh thì chắc chắn sẽ được hưởng phúc trạch lâu bền bất kể là người hay là Thần, là vật hay là thú đều như nhau cộng hưởng.
Xem ra, hai người chúng ta xuất hiện thật đúng lúc. May mắn là đã ký kết hiệp định hỗ trợ hai bên. Phen này, hai tộc Sơn – Thủy được cứu rồi. Nỗi lo cũng đã bớt đi phần nào.
“Các cụ, các ngươi xem đây. Chúng ta đang đứng là ở chỗ này. Theo như trên sa bàn thì rõ ràng Kinh đô Tràng An nằm trong khu vực 4 con sông: sông Đáy, sông Hoàng Long, sông Bến Đang và sông Chanh. Nhánh sông Sào Khê trước mặt chúng ta đây chia Kinh Thành ra làm hai phần, phần nhỏ là phần Hoàng Cung, phần lớn là phần Kinh Đô nơi sinh sống của hơn 20 xã, mỗi xã cũng có từ hai đến năm thôn nhỏ. Sông Hoàng Long bây giờ rộng khoảng 150 trượng, trẫm muốn nới rộng và sâu hơn. Rộng ra khoảng 200 trượng, sâu thêm thành 5 trượng để chiến thuyền có thể đi lại tự do.
Sông Đáy đã đủ rộng nên chỉ cần làm sâu thêm là được. Nhưng ba con sông Sào Khê, sông Chanh và sông Bến Đang nhỏ hẹp quá. Cái này cần nới rộng ra ít nhất là 150 trượng và có độ sâu 5 trượng. Sông rộng và sâu thì việc đi lại của thuyền bè để giao thương mới phát triển. Nơi đây là kinh đô trọng địa, đất Đế Vương nên sự phát triển là tất nhiên. Khi có chiến tranh thì các chiến thuyền cũng vì thế mà hoạt động dễ dàng. Muốn ứng cứu dân chúng hay triều đình cũng vì thế mà thuận lợi. Cụ Thủy Tinh cho các con sông này một ít nước để nhìn cho nó thêm chân thật. Hai cụ cho con cháu thực hiện công việc này nhé.” Đinh Liễn cầm cây roi đá chỉ chỉ lên sa bàn kéo tất cả sự chú ý của mọi người.
“Được. Chuyện này cứ giao cho chúng ta. Sông ngòi chính là kinh mạch của đất mẹ. Nới rộng sông ngòi cũng chính làm cho kinh mạch của đất mẹ được thông thoáng. Điều này chúng ta hiểu”. Cụ Sơn Tinh gật đầu đáp
“Để tránh nước sông bồi đắp hoặc phá hủy bờ sông thì trẫm cần các cụ lấy đá kè hai bên bờ. Phía trên bờ kè ta sẽ làm thành tường bao cao hơn mặt đất chừng 8 tấc, rộng 5 tấc bằng đá cứng, sau đó lát đá nền dọc theo bờ sông tạo thành các hành lang, hai bên bờ sông lại trồng các hàng cây hoa Đào, hoa Phượng vĩ, hoa Sữa và hoa Dã Quỳ. Mùa Xuân hoa Đào nở màu hồng phấn, mùa Hạ hoa Phượng vĩ khoe sắc đỏ tươi, mùa Thu hoa Sữa nở trắng trời kèm theo mùi thơm ngát, còn mùa Đông hoa Dã Quỳ sẽ nở vàng khắp nơi. Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông đều tỏa lên sức sống.
Nơi đây sẽ là nơi tập trung dân chúng vui chơi, buôn bán, hóng gió. Việc xây dựng trẫm sẽ thuê dân chúng làm ban ngày nhưng việc cắt đá tạo thành các viên gạch thì cần nhờ tộc Sơn Thần làm sẵn trong đêm trước, các giống cây Hoa cũng cần các vị Sơn Thần mang đến.
Hiện nay dân chúng qua sông vẫn bằng thuyền đò, điều này rất mất thời gian và tốn công tốn sức nên trên các con sông cần phải xây dựng nhiều cây cầu bắc qua. Nhưng cần phải chắc chắn để tránh mưa bão, nước lũ đánh sập, lại phải đủ cao để không cản chở thuyển di chuyển dưới lòng sông, lại cần điêu khắc cho đẹp để tạo thành nơi du lịch tham quan cho du khách. Phía trên cầu là văn nhân mặc khách đi dạo ngâm thơ. Phía dưới lòng sông là các thuyền hoa uống trà ngắm cảnh. Việc này sẽ thúc đẩy sự phồn thịnh của Kinh Đô và cũng tạo nhiều công ăn việc làm cho dân chúng địa phương”.
Đinh Liễn vừa nói xong liền giơ tay lên, các con sông trên sa bàn bị hắn nắn lại và nới rộng ra. Hai bờ sông được kè đá vuông vức và có thành kè cùng hành lang lót gạch. Phía trong là các hàng cây trồng xen kẽ làm công viên. Nếu như người hiện đại nào đó nhìn thấy sẽ không lạ lẫm vì tại rất nhiều bờ biển trên đất nước đều làm như vậy. Từ sáng đến đêm những nơi này luôn tụ tập đông người đi ra tập thể dục, hóng gió, tham quan, buôn bán.
--------