"Nghề thứ hai là nghề giám định cổ vật. Đây là một nghề không thể thiếu trong chuỗi nghề liên quan đến cổ vật cũng là nghề quan trọng nhất. Bởi nếu không có người biết phân biệt thật giả thì món đồ cổ cho dù rất quý cũng không đáng giá một đồng. Ngược lại nếu được người giám định sư xác nhận thì đồ vật không đáng một đồng lại trở thành vô giá". Đinh Liễn khẳng định.
Một phi tần nói lên nghi vấn: " Nghề này muốn làm có dễ hay không bệ hạ?"
Đinh Liễn không trả lời ngay mà nhìn qua Trần quý phi.
Hiểu ý Đinh Liễn , Trần quý phi liền tiếp lời "Không dễ đâu chị ơi. Giám định sư là một nghề rất khó và để trở thành một giám định sư cần phải học tập và thực hành liên tục trong vài chục năm. Những giám định sư còn được coi là những nhà bác học đại tài bởi sự hiểu biết về tất cả các lĩnh vực trong đời sống.
Quá khứ đã từng diễn ra như thế nào, lịch sử đã từng chói lóa ra sao, các giám định sư phải tái hiện lại được khi nhìn vào cổ vật. Cho nên, có thể nói những người am hiểu nhất về lịch sử và văn hóa chính là những người làm nghề Giám định sư".
"Đúng vậy". Đinh Liễn tiếp lời " Giám định sư chính là những nhà khảo cổ học, là sứ giả của lịch sử. Chức năng của họ là khiến cho hậu thế có thể hiểu hơn về cuộc sống sinh hoạt của tiền nhân".
" Người làm nghề này ở nước ta có nhiều không bệ hạ?" một Quý phi lên tiếng hỏi.
"Nước ta gần như không có Giám định sư. Chỉ có Đại Tống mới có Giám định sư. Nước ta mới lập quốc, dân chúng còn quá nghèo đến mức ăn, mặc, ở còn phải lo từng bữa thì lấy đâu ra năng lực mà chơi cổ vật. Thế cho nên, để tạo điều kiện cho nghề này phát triển và tạo công ăn việc làm cho con cháu của chúng ta trong tương lai, chúng ta phải có trách nhiệm sáng tạo ra ngay từ bây giờ.
Trẫm quyết định vào dịp tết âm lịch hàng năm, chọn ngày 7 tháng giêng làm ngày Bảo tàng quốc gia. Ngày này, tất cả con cháu Hoàng gia đều sẽ gom một ít đồ đã cũ sau đó chúng ta sẽ đem đến một địa điểm được chỉ định và chôn xuống nền đất sâu. Chuyện xây dựng bí cảnh, bảo tàng, mộ phần đối với người khác thì khó khăn và tốn kém. Đối với trẫm thì chỉ như một trò chơi cho nên mọi người cứ tự do phát huy ý tưởng.
Vài trăm năm sau, vài ngàn năm sau con cháu của chúng ta vô tình thấy bản đồ bảo tàng hay bia đá ghi chỉ dẫn, đại loại như thế sẽ đi tìm kiếm đào bới. Chúng muốn tìm cổ vật để phát tài. Chúng muốn tìm kiếm các di tích. Chúng muốn tái hiện lại lịch sử. Chúng muốn tìm hiểu về sinh hoạt của các tiền nhân. Vậy hãy chăm chỉ đào bới.
Các ngươi thử nghĩ mà xem, bây giờ cái bô của ta chả đáng giá tiền nhưng sau này hậu thế có khi sẽ coi nó như bảo vật gia truyền. Thật thú vị phải không nào? ha ha ha."
Mọi người được Đinh Liễn gợi ý và miêu tả cách trêu chọc hậu nhân thì cảm thấy vô cùng hứng thú. Có ảo giác như bọn họ đang cùng đám con cháu ở hậu thế mấy trăm, mấy ngàn năm sau cách không giao thủ. Quả nhiên sảng khoái vô cùng.
“Bệ hạ. Thần thiếp cũng muốn chơi trò này. Cứ nghĩ đến mấy trăm, mấy ngàn năm sau đám hậu nhân cầm một tấm bản đồ cũ nát đi truy tìm kho báu, thần thiếp lại thấy vô cùng chờ mong”.
“Đúng vậy, bệ hạ. Thần thiếp cũng muốn chơi. Mà cần tới mấy tháng nữa mới tới. Thật là quá lâu. Hay bệ hạ đổi ngày khác đi cho gần nhé”.
“Bệ hạ. Ai gia cũng muốn tham gia trò này. Chúng ta cũng già rồi, đâu có bao nhiều trò khiến chúng ta vui vẻ. Việc này chúng ta nhất định phải tham gia”.
“Phụ Hoàng, nhi thần cũng muốn chơi người cho con chơi với nhé”.
Đinh Liễn cười lớn: "Mọi người cứ an tâm, Ai cũng có quyền được chơi. Chúng ta sẽ cùng nhau chơi đùa nhưng mọi người cũng phải nghĩ ra những cách thức khác nhau để làm khó hậu nhân chứ. Muốn có được đồ cũ của chúng ta cũng không phải dễ dàng đạt được, có phải không nào? Nhiệm vụ của mọi người là thiết kế nhiều chướng ngại vật, nhiều câu đố để làm khó bọn họ".
“Đúng vậy, đúng vậy. Càng khó khăn thì thành tựu càng có ý nghĩa. Chúng ta sẵn sàng chờ đợi”.
Thế cho nên những đồ vật cũ không dùng tới. Những đồ sứt mẻ hãy giữ lại để trong kho. Một năm một lần mọi người cùng tập trung lại để chơi đùa.
“Dạ. tuân mệnh bệ hạ”.
Cả hoàng gia có thêm một trò giải trí nên cảm thấy vô cùng vui vẻ. Mọi người thi nhau bàn luận và so đấu xem ai có cách hay hơn, ai làm khó được hậu nhân hơn, ai có đồ được định gia cao hơn...
Không khí tang thương đè nén trong chục ngày qua như biến hết sạch dành chỗ cho một nguồn năng lượng tích cực trần ngập không gian. Khuôn mặt ai cũng như giãn ra trẻ hơn mười tuổi. tiếng cười nói, tiếng bàn luận rôm rả. Đinh Liễn khóe miệng mỉm cười hài lòng.
Đây chính là điều hắn muốn nhìn thấy. Hắn muốn kéo mọi người ra khỏi bầu không khí tiêu cực buồn đau để bắt đầu một cuốc sống mới. Tất cả mọi ngườI đây đều là người thân của hắn. Trách nhiệm của hắn chính là bảo hộ và mưu cầu hạnh phúc cho bọn họ.
Hoàng hậu Ngô Nhật Hoa thì có vẻ vẫn còn băn khoăn " Bệ hạ, qua chuyện ngộ độc của Tiên Đế, việc dùng lại nhiều đồ vật hàng ngày là không nên. Thần thiếp vẫn cứ lấn cấn về chuyện này."
Đinh Liễn mỉm cười " Nàng không phải lo lắng. Mỗi lần vệ sinh chén bát thì hãy dùng nước sôi sẽ giúp cho đồ Ngự dụng sạch sẽ hơn. Trước khi ăn dùng nước chanh tươi để lau rửa. Tất sẽ không có chuyện gì cả. Trên đời này, cách tránh bị ám hại tốt nhất là khi chúng ta ít mâu thuẫn và ít đi kẻ thù. Nếu đã không tránh khỏi thì cần cẩn thận hơn một chút là được".
Ngô Nhật Hoa cũng các quý phi tiến lại gần Đinh Liễn để phục thị. Người thì bóp vai, kẻ thì đấm chân, người thì cầm trà , người thì massage, bức tranh này hài hòa đến lạ thường. Thời hiện đại với chế độ một vợ một chồng, làm gì có cái cảnh tượng một chồng nhiều vợ như thế này. Nếu muốn thì chi có dùng nhiều tiền để vào những chỗ ăn chơi mới có người phục vụ. Thời này, đàn ông có thể lấy nhiều vợ nhưng phụ nữ thì chỉ được lấy một chồng tức chế độ đa thê.
Nguyên nhân do đâu lại có hiện tượng này?
Đầu tiên, thời Phong kiến lao động chủ yếu là bằng chân tay tức lao động phổ thông, thế nên mỗi gia đình cần rất nhiều nhân lực. Cách tốt nhất là thêm vợ để có thể thêm con cháu. Nếu ngươi có một vợ thì khi vợ ngươi mang bầu, ít nhất gần một năm trước khi sanh nở gia đình ngươi sẽ lâm vào cảnh thiếu người lao động. Sau khi sanh nở lại phải mất ít nhất 3 đến 6 năm nữa vợ ngươi phải ở nhà chăm sóc con cái cho nên công việc đồng áng sẽ chỉ có mình ngươi gánh vác.
Nếu trong quá trình đó, vợ ngươi lại tiếp tục mang bầu và đẻ thêm hai ba lứa do không có phương pháp tránh thai hiệu quả thì thời gian ngươi phải gồng gánh tất cả các công việc trong gia đình sẽ kéo dài vô tận. Giả sử vì lý do nào đó mà ngươi phải đi phục dịch hoặc đi lính dài ngày hoặc như chết vì lao lực hay bất đắc kỳ tử thì vợ ngươi, con ngươi, bố mẹ già của ngươi sẽ ra sao?
Một người phụ nữ không thể hoàn thành trách nhiệm vừa chăm con, vừa nuôi con, báo hiếu cha mẹ chồng, lại vừa đi kiếm tiền . Thế nên giải pháp tốt nhất là ngươi nên kiếm thêm vợ để vừa có người thay ca sinh nở và chăm sóc con trẻ, vừa có người san sẻ công việc trong gia đình.
Thứ hai, tỷ lệ sinh nở thành công trong thời Phong kiến quá thấp. Thông thường 10 người phụ nữ mang bầu thì có 5 người phụ nữ xảy thai, lưu thai, đẻ non, chết con hoặc chết mẹ. Nguyên nhân được cho là thời đại này điều kiện ăn uống và vệ sinh quá kém. Hơn nữa quá trình mang bầu rất dài và phức tạp, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Để gia tăng nhân khẩu bắt buộc phải gia tăng số lượng phụ nữ trong gia đình để bổ sung.
Thứ ba, thời đại này thường xuyên xảy ra chiến tranh. Những người tòng chinh đều là đàn ông. Mỗi trận chém giết qua đi là một lần số lượng đàn ông hao hụt. Có những trận số lượng chiến binh lên tới cả triệu người, chưa kể thương bệnh binh và tù binh. Việc này dẫn tới sự bất bình đẳng về giới tính. Trung bình 100 người thì có khoảng 30 người đàn ông và 60 -70 người phụ nữ. Nếu áp dụng chế độ phu thê một vợ một chồng thì số phụ nữ dư thừa kia sẽ đi đâu về đâu?
Thời này trong nhà không có đàn ông thì coi như nhà không có nóc. Mà nhà không có nóc thì mưa nắng, sương gió ùa vào. Ai sẽ là người đi kiếm tiền lao động, ai là người lo cho vợ con, ai là người lo cho những người già? Vậy nên nhu cầu tăng nhanh dân số là một nhu cầu tất yếu của xã hội.
Thứ tư, xét về góc độ bản chất của con người thì trời sinh đàn ông là kẻ đi chính phục và gieo giống, phụ nữ là những người được chinh phục và thực hiện thiên chức chăm sóc gia đình. Ngay từ thuở xa xưa, từ cái thời đàn ông đi săn bắt còn phụ nữ đi hái lượm đến cái thời mà loài người bắt đầu xuất hiện chế độ chiếm hữu.
Kẻ mạnh là vua, là kẻ chiến thắng thì đương nhiên có tư cách chiếm hết tất cả chiến lợi phẩm của người thua bao gồm đất đai, tiền bạc, con cái và cả đàn bà. Sự giàu có và quyền thế được quyết định bởi số lượng tài sản và số lượng đàn bà. Chính vì thế mà xưa kia Tần Thủy Hoàng mới lập hậu cung với 3000 giai nhân trong cung A Phòng nổi tiếng.
Do đó, để nói về những việc lớn mà người đàn ông phải làm trong đời các cụ có câu" tậu trâu. xây nhà, cưới vợ". Tậu trâu chính là ẩn ý nói rằng trước tiên đàn ông cần có sự nghiệp vững vàng, tức là nguồn thu ổn định. Tiếp theo là xây nhà tức muốn nói phải an cư. Thời hiện đại là phải có nhà, có xe, có sổ tiết kiệm.
Thứ ba là cưới vợ tức lập gia đình, yên bề ra thất. Như vậy, việc làm là số 1, xây nhà là số 2, và cưới vợ là số 3. Các cô gái xinh đẹp như kiều nữ thì luôn muốn lấy chồng là đại gia, các cô gái kém sắc thì cũng có tiêu chuẩn như có công ăn việc làm ổn định, có nhà cửa xe cộ mới lấy. Các ông bố bà mẹ nhà gái khi xét tiêu chuẩn con rể cũng hỏi về gia thế, việc làm và nhà cửa.
Cho nên một người đàn ông, khi lấy nhiều vợ phải xác định sẽ chịu áp lực kinh tế rất lớn. Không những thế, những mâu thuẫn trong gia đình sẽ nhiều hơn do không phải người vợ nào cũng biết chia sẻ, hiểu chuyện. Nếu không xử lý khéo léo, người chồng chắc chắn phải đau đầu, phiền muộn về cuộc sống gia đình, vô cùng khổ sở. Cuộc sống hôn nhân đa thê thực sự không đẹp đẽ như trong tưởng tượng của hậu nhân.
Như vậy, chế độ hôn nhân đa thê thời Phong kiến là pháp tắc, tiêu chuẩn để vận hành xã hội. Đinh Liễn, khi đã xuyên không vào thời đại này tất nhiên phải tuân theo quy tắc này mà sống. Hơn nữa, hắn cũng không có sự lựa chọn khi bản thân hắn là Hoàng Đế và đã có sẵn năm bà vợ. Tương lai còn có thể nạp thêm cũng không chừng. Hậu thế sẽ cho rằng năm thê bảy thiếp là sung sướng nhưng có thật như vậy không? Chế độ một vợ một chồng là chế độ hôn nhân để bảo vệ phụ nữ hay bảo vệ đàn ông?
---------