Đinh Liễn cười hiền lành cưng chiều đáp: "Đương nhiên là nhiều người sống bằng nghề này rồi. Đầu tiên là nghề trộm mộ hay còn là nghề đạo mộ. Đây là nghề nghiệp bị rất nhiều người khinh bỉ và hô đánh hô giết, bởi những người này chuyên nhắm vào các mộ tổ tiên của người khác để đào. Đặc biệt là nhắm vào mộ tổ của các gia tộc nổi tiếng quyền quý như gia đình chúng ta chẳng hạn. Trẫm mà bắt được trẫm cũng xử tử hình. Các ngươi cũng không muốn tổ tiên bị đào chứ?
Việc đào mộ không chỉ làm cho chủ nhân ngôi mộ bị làm phiền giấc ngủ ngàn thu mà còn làm cho long mạch của ngôi mộ bị phá hủy, ảnh hưởng mang tính hủy diệt cho con cháu đời sau. Thế nên, việc đào mộ quật xác người đã chết cũng được cho là một hành động thất đức và kiêng kỵ. Bởi hôm nay ngươi có thể đào mộ người khác thì ngày sau sẽ có người khác đào mộ của ngươi lên, quật xác của ngươi để sỉ nhục cho nên nếu không có hận thù quá lớn thì không ai làm như thế cả".
“Vậy từ trước đến giờ có ai đi đào mộ mà nổi tiếng không phụ hoàng?” Công chúa Khánh Ngọc hỏi thăm
Đinh Liên nựng vào má công chúa rồi nói: "Có chứ. Vào thời Tam Quốc bên Đại Hán cách bây giờ khoảng 800 năm, có một nhân vật coi là gian hùng đương thời. Ông ta tên là Tào Tháo - Tự Mạnh Đức được người đời mỉa mai gọi là Đạo Mộ Trung Lang Tướng.
Theo ghi chép, mỗi khi đào trộm mộ, Tào Tháo thường trực tiếp đến hiện trường chỉ huy binh lính và tay chân của mình, điều này khá hiếm gặp trong giới trộm mộ cổ. Lúc mới khởi binh trong tay, Tào Tháo lập hẳn một đội chuyên đào trộm mộ cổ và đặt chức Phát khâu Trung lang tướng.
Vào giai đoạn chiến tranh Tào - Viên thời Tam Quốc, Trần Lâm, một trong Kiến An thất tử đã giúp Viên Thiệu viết một bài hịch có tên "Vi Viên Thiệu hịch Dự Châu văn". Nội dung bài hịch sâu sắc và mạnh mẽ tới nỗi, Tào Tháo từ đó trở thành kẻ bị thiên hạ mắng chửi, phỉ báng. Thậm chí cũng nhờ bài hịch này, mà sau khi Viên Thiệu bị đánh bại, Trần Lâm được Tào Tháo giữ lại sử dụng vì quá mến mộ tài năng.
Ít ai biết, trong bài hịch văn đó, có nhắc đến việc Tào Tháo "đào mả quật kim", phạm vào điều đại kỵ trong truyền thống văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nội dung bài hịch còn chỉ rõ hành động cụ thể và sự bất nhân bất nghĩa Tào Tháo như thế nào.
"Lương Hiếu vương, anh em ruột với tiên đế, lăng mộ của người là nơi tôn quý, dẫu đến cây cối trên mả, cũng phải kính cẩn gìn giữ, thế mà Tháo đem tướng sĩ, khai quật phá áo quan, bỏ lộ thây, cướp lấy vàng báu, đến nỗi vua phải chảy nước mắt, dân sĩ phải đau lòng.
Nó (Tào Tháo) lại đặt ra quan trung lang tướng, đào mả quan hiệu uý bới vàng; đi đến đâu tàn hại đến đó, xương trong mả phải bới ra cả ngoài. Nó ở ngôi Tam công, làm việc trộm cướp, nhơ cả nước, khổ đến dân, làm hại cả người sống lẫn người chết. Vả lại chính sự tế toái thảm khốc, luật lệ bày ra thật nhiều, khác gì dò bẫy đầy cả khe, hang hố lấp cả đường, giơ tay mắc phải lưới, đụng chân vấp phải cạm.
Cho nên ở Duyện, Dự có những người đau buồn, kinh đô có những nhời than vãn. Xem hết cả sử sách xưa nay, những kẻ làm tôi vô đạo, tham tàn ác nghiệt, đến Tháo là cùng" - trích "vi Viên Thiệu hịch Dự Châu văn".
Tào Tháo không chỉ thực hiện các cuộc khai quật quy mô lớn tại những ngôi mộ của triều đại trước, ông còn thực hiện việc đó trên các ngôi mộ của hoàng gia đương triều, mà không bao giờ bận tâm đến việc mình là một cận thần Hán.
Trong đó, cuộc khai quật ngôi mộ của Lương Hiếu Vương được cho là lần Tào Tháo thu hoạch được nhiều nhất. Chính nhờ số vàng bạc châu báu trong khu mộ này đã giúp Tào Tháo có thể nuôi quân trong ba năm, vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất khi bắt đầu lập nghiệp, đặt nền tảng vững chắc cho bản thân để trở thành bá chủ một phương sau này.
Về ngôi mộ của Lương Hiếu Vương, giàu có thế nào, Tào Tháo đã lấy bao nhiêu của cải, hiện vẫn chưa rõ. Tuy nhiên, từ những phong tục chôn cất của triều đại Đông Hán, sau khi hoàng đế băng hà, hoàng tử thường muốn chuyển mọi thứ đến "cung điện dưới lòng đất", để tiên đế có thể tiếp tục tận hưởng sự vinh quang và giàu có".
Lương Hiếu Vương tên thật là Lưu Vũ, anh em ruột với Lưu Cảnh Đế Lưu Khải, thúc thúc của Hán Vũ Đế Lưu Triệt.
Nhà Hán thời Cảnh Đế nổ ra loạn 7 nước chư hầu. Ngô Vương, Sở Vương, Triệu Vương, Tế Nam Vương, Tri Xuyên Vương, Giao Tây Vương và Giao Đông Vương không phục Lưu Cảnh làm Hoàng đế, nên khởi binh tạo phản.
Lưu Hiếu Vương Lưu Vũ kiên quyết đứng về bên người anh em ruột Lưu Khải, tập trung binh lực trong địa phận của mình chống lại phản quân. Nhờ vậy mà Lưu Khải có được chút thời gian quý báu để điều động quân đội, Lưu Vũ cũng trở thành đại anh hùng dẹp loạn 7 nước chư hầu.
Một mực trung thành lại lập được đại công, Lưu Khải đã ban thưởng vô cùng hậu hĩnh cho Lưu Vũ, nhờ vậy mà ông có thêm phong ấp, mở rộng phía bắc đến Thái Sơn, tây tới Cao Dương, tổng cộng hơn 40 thành, trở thành chư hầu có lãnh thổ lớn nhất lúc đó.
Lưu Vũ còn rất được Thái hậu yêu mến, nhận đãi ngộ không khác gì Thiên tử, tự ý đặt phép tắc cho Lương Quốc, xây vườn Đông Uyển rộng hơn 300 dặm, xây dựng lại cung thất, quy mô hơn cả triều đình.
Vì vậy chẳng trách mà sau khi Lương Hiếu Vương Lưu Vũ qua đời, số tiền tài châu báu đi theo ông xuống lòng đất có thể giúp Tào Thảo đủ nuôi quân trong 3 năm".
Mọi người nghe chuyện xưa như si như say. Đinh Liễn cũng thật biết kể chuyện. Và cũng thật là một vị Hoàng Đế gần gũi, thân thiện, khác hẳn với hình tượng lạnh lùng trước kia.
Một công chúa hỏi thêm nghi hoặc:" Phụ Hoàng, ông Tào Tháo đi đào mộ người khác như vậy không sợ khi chết sẽ bị người khác đào mộ mình hay sao?".
“Có chứ, phàm là gây ra chuyện sai lầm thất đức thì sẽ luôn sống trong lo âu sợ bị quả báo. Lúc đào mộ là lúc Tào Tháo còn trẻ mà người trẻ thì ít khi tính trước nghĩ sau. Tào Tháo cũng thế, lúc ấy ông ta chỉ nghĩ đến việc có tiền để nuôi quân nhằm gây dựng sự nghiệp chứ có thèm nghĩ đến quả báo sau này đâu. Cho đến khi chính ông ta trở thành Ngụy Vũ Đế tức là người quyền quý nhất thì lúc này những ký ức về các hành động sai trái càn quấy thời trẻ ùa về.
Ông ta cũng sợ hậu thế sau này sẽ xuất hiện một người giống như mình và sẽ tìm cách đào mộ ông ta lên, thân xác của ông ta cũng sẽ bị ném như xương cốt của chó mèo phơi xác nằm sương. Vì thế Tào Tháo khi còn sống đã cho người đào và xây 72 lăng mộ. Lại dặn con cháu khi đi an táng phải đóng 8 chiếc quan tài giống nhau, cùng xuất phát theo 8 cửa thành đi về 8 hướng nhằm đánh lạc hướng những kẻ muốn trộm mộ.
Hơn nữa, ông ta cũng nói với con cháu là không chôn theo những đồ vật quý giá như vàng, bạc, ngọc ngà, châu báu nhằm lamg giảm đi sự hiếu kỳ cũng như là sự tham lam của những kẻ trộm mộ”.
“Thế rồi, đã có ai tìm được mộ của ông ta chưa ạ?”
“Ha Ha. Cái này thì trẫm không biết. Có thể có, có thể không. Nhưng ta tin mộ của ông ta cuối cùng sẽ bị tìm thấy và bị đào lên mà thôi”.
“Bệ hạ, thần thiếp dám hỏi là tại sao ngài lại khẳng định điều ấy?”
“Quy luật cả. Đã có tồn tại thì sẽ có tiêu vong, đã có nhân ắt có quả, đã gây nghiệt thì sẽ gặp nghiệp. Không ai thoát khởi quy luật này cả. Chỉ có điều báo ứng sẽ xảy ra lúc nào mà thôi”.
Một hoàng tử nhỏ nắm tay lại rồi giơ lên:
“Hừ, những kẻ đào mộ thật là đáng giận. Hài nhi mà bắt gặp nhất định sẽ không tha cho bọn chúng. Phụ hoàng, vậy người xưa thường làm gì để phòng chống và ngăn cản các tên trộm mộ ạ?”
"Có nhiều cách chứ. Đầu tiên phải kể đến cách làm của Tào Tháo. Đó chính là làm mộ giả. Làm càng nhiều mộ giả thì sẽ khiến cho những kẻ có ý đồ khó khăn khi tìm kiếm. Hoặc treo quan tài lên các vách núi cao hiểm trở.
Những ngôi mộ ở hang động sâu trong núi khá an toàn. Những kẻ trộm mộ khó có thể tìm ra. Tuy nhiên, làm mộ ở đây có một điểm yếu đó là những cửa vào chứa quan tài khá dễ tìm. Do đó, nó đòi hỏi người ta phải nghĩ ra cách khiến những tên trộm khó có thể qua được các cánh cửa.
Vì vậy, những người thợ thời xưa đã nghĩ ra cách nung chảy sắt làm thành cánh cửa kiên cố khiến mộ tặc khó có thể đột nhập vào bên trong.
Một trong những biện pháp vô cùng hiệu quả để ngăn chặn nạn trộm mộ đó là đặt bẫy. Những chiếc bẫy này được làm công phu, có hiệu quả sát thương cao. Chúng có thể khiến mộ tặc bị thương, thậm chí mất mạng. Một khi vướng vào bẫy cát, mộ tặc sẽ bị tụt xuống hố hoặc bị những tảng đá từ trên cao rơi xuống đè chết. Do đó, mộ tặc có thể bị chôn sống khi có ý định trộm mộ.
Bẫy cung tên cũng là một trong những biện pháp chống nạn trộm mộ có khả năng sát thương mộ tặc cao nhất. Chỉ cần những tên trộm mộ vô tình chạm vào bẫy thì rất nhiều cung tên ở các hướng sẽ phóng về phía chúng. Điều này sẽ khiến mộ tặc không kịp phản ứng dẫn đến tử vong ngay tại chỗ.Thông thường, những bẫy cung tên được đặt ở những góc khuất, khiến những tên trộm mộ khó lòng phát hiện.
Vào thời xa xưa, người ta sử dụng những tảng đá lớn để chặn cửa, ngăn không cho bọn trộm mộ đột nhập vào bên trong. Cánh cửa đá vững chắc này thường gồm 3 - 7 tảng đá lớn để bịt lối vào sau khi đã đặt quan tài vào bên trong. Mỗi tảng đá sử dụng làm cổng mộ có trọng lượng rất lớn. Điều này khiến cho những tên trộm mộ khó có thể di chuyển cánh cửa đá vô cùng vững chắc trên.
Người cổ đại thường cũng sử dụng chất độc để bảo vệ ngôi mộ. Chất độc thường được sử dụng là thủy ngân. Theo truyền thuyết thì mộ Tần Thủy Hoàng ở Ly Sơn có sử dụng chất độc này để ngăn chặn những kẻ trộm mộ. Theo đó, những người xây dựng mộ sẽ bố trí thủy ngân xung quanh nơi chôn cất người quá cố. Khi thủy ngân bị phát tán, nó sẽ khiến những tên trộm mộ chết do ngửi phải khí độc khủng khiếp này.
Giết toàn bộ công nhân xây dựng lăng mộ cũng là biện pháp chống nạn trộm mộ khá tàn độc, cướp đi sinh mạng của nhiều người. Tuy nhiên, ưu điểm lớn nhất của phương pháp này là những tên trộm mộ sẽ không biết được vị trí chính xác của ngôi mộ để trộm xác hay kho báu và còn rất nhiều cách khác nhau nữa"
Mọi người nghe kể chuyện mà rùng mình sợ hãi. Ngồi ở đây đều là những người quyền quý nhất đất nước và chẳng có ai mong muốn sau này mình chết đi sẽ bị những kẻ trộm mộ đến đào, Nhìn thấy người mà nghĩ đến ta, hôm nay cũng là ngày an táng Tiên Đế Đinh Tiên Hoàng, Thái Hậu Trinh Minh cất tiếng hỏi "Có phải chính vì lẽ đó nên bệ hạ mới dùng hình thức Hỏa táng?"
Đinh Liễn gật đầu: "Đúng vậy, nếu để di cốt an táng thì vừa phải xây cất lăng tẩm, gây tốn kém lại là cái đích cho bọn trộm mộ nhắm đến. Xưa nay người ta có thói quen nắm kẻ có tóc chứ ai nắm kẻ trọc đầu. Chỉ cần không có di thể, không chôn vàng bạc quý giá thì cũng bớt đi được nhiều kẻ nảy lòng tham. Hơn nữa, người chết như đèn diệt, chúng ta cầu cho họ nhanh chóng siêu thoát chứ để lại di thể chỉ khiến cho họ lưu luyến bất an".
Mọi người gật đầu đồng ý. Hỏa táng cũng phù hợp với giáo lý đạo Phật. Người ở đây đều tín Phật cho nên cũng không ai có ý phản bác. Đây cũng là điều tốt. Vừa đỡ gây tốn kém cho quốc gia, lại không bị kẻ trộm dòm ngó. Một công mà đôi việc.
"Thứ nữa là trẫm công khai nơi thờ cúng tro cốt của Tiên Đế. Mọi người đều có thể đên viếng thăm. Đặt ngay ở ngoài sáng như vậy, chính dân chúng sẽ là người sẽ bảo vệ lăng mộ. Trừ phi sau này có kẻ thù oán sâu đậm mới đi hủy miếu thờ.
Lấy Lăng mộ của Tiên Đế ở ngọn Kỳ Lân làm trung tâm, trẫm sẽ xây dựng một khu du lịch tâm linh mang tên Đinh Tiên Hoàng Đế. Ngoài Đế Lăng thì còn có Bảo tàng Đinh Tiên Hoàng, Ẩm thực Đinh Tiên Hoàng, Công viên Đinh Tiên Hoàng, Khách sạn Đinh Tiên Hoàng, Khu vui chơi Đinh Tiên Hoàng…Các công trình này sẽ thu hút người dân đến đây thăm viếng, vui chơi giải trí. Tiền kiếm được sẽ dùng để trùng tu và giữ gìn khu Du lịch. Phần dư ra sẽ là một khoản thu vào cho Hoàng Tộc. Nơi đây cũng sẽ là nơi tạo công ăn việc làm cho dân chúng.
Các Thái Hậu chần chừ: “Bệ hạ, ngài làm như vậy có phạm húy hay không? Ai gia nghe nói người chết cần nơi thanh tịnh để an nghỉ…”
“Mẫu hậu chớ có lo lắng, nếu chân linh của Tiên Đế chưa đầu thai mà vẫn ở thế gian thì với việc người dân nườm nượp đến dâng hương tưởng nhớ sẽ giúp ngài ấy thêm mạnh mẽ. Hơn nữa việc này vừa tạo phúc cho con cháu, vừa tạo phúc cho con dân đất nước, với tu cách một vị Hoàng Đế khai triều, trẫm nghĩ ông ấy cũng sẽ ủng hộ chúng ta”.
“Như vậy, toàn bằng bệ hạ định đoạt vậy” Chư vị Thái Hậu đành phải đồng ý
Đinh Liễn cười cười. Kiếp trước các khu Lăng mộ đều biến thành khu du lịch giúp các quốc gia quảng bá hình ảnh, vừa kiếm tiền phát triển quốc gia như mộ Pharaon ở Ai Cập, các lăng mộ ở Ấn Độ, Trung Quốc, Đài Loan, Nhật Bản, Mông Cổ. Thời này, người ta hay sợ bất kính với tiền nhân nên không ai dám làm nhưng Đinh Liễn thì không. Hắn muốn làm ai dám cản chứ.
Không những Đinh Tiên Hoàng mà sau này tất cả những vong linh của các vị tướng hoặc người có công hắn cũng sẽ biến thành khu du lịch. Ngay cả những anh hùng dân tộc như Các vua Hùng, Bà Trưng, Bà Triệu, Thánh Gióng…đều sẽ có khu du lịch tâm linh cho riêng mình. Đây cũng là cách hắn truyền bá văn hóa và dạy dỗ thế hệ sau về truyền thống lịch sử dựng nước và giữ nước.
Tầm nhìn của hắn đâu chỉ là hiện tại hay mấy chục năm. Hắn muốn dân tộc này vĩnh tồn thì ánh mắt phải xa hơn rất nhiều.
------