Chương 108: Hỏa Táng

Hoàng Cung Hoa Lư,

Đúng giờ đã định, cánh cửa cung làm bằng đồng nặng nề chuyển động sang hai bên. Từng hàng Thiên Tử quân bước ra đều nhịp. Sau đó là đến các hàng nghi lễ tượng trưng.

Một chiếc xe do 8 con ngựa kéo chậm rãi đi ra, phía sau chở một quan tài bằng gỗ quý. Phía trên quan tài là một mặt đá pha lê do chính Đinh Liễn biến hóa ra. Bên trong quan tài là thi thể Đinh Tiên Hoàng Đế trông vẫn sống động như đang ngủ say. Dân chúng ngay giấy phút nhìn thấy dung nhan Tiên Đế đã ào ào khóc nức nở.

Tiếp theo xe kéo linh cữu là hai hàng Thiên Tử quân cưỡi ngựa bảo hộ hai bên. Người được bảo hộ là một con voi trắng to lớn lưng cõng đại kiệu. Bên trong màn che của kiệu chính là Tân Đế Đại Việt Minh Hoàng Đế Đinh Liễn.

Theo sau là các xe ngựa chở gia quyến Hoàng Gia cùng chư vị bách quan. Cuối cùng là hàng Thiên Tử quân đoạn hậu. Đoàn người kéo dài tới gần 2 dặm từ từ bước đi trong sự tiếc thương của muôn vàn dân chúng.

Nửa canh giờ sau đi qua khu rừng Ác Giao, hơn 500 Thiên Tử quân dưới sự chỉ huy của một Lữ Trưởng lặng lẽ tách đoàn đi vào nội bộ phía bên trong. Từng hàng xác người trong bộ đồ đen được kéo ra. Khuôn mặt của họ đã cứng ngắc nhưng thần thái khi ra đi vẫn an tường như đang ngủ.

Áo giáp bị lột, nỏ tiễn bị lấy, đao , kiếm bị tịch thu. Tất cả chỉ còn một xác người trống trơn xếp thành từng chồng với nhau tại bãi đất trống. Một cái hố lớn sâu gần trăm mét hiện ra bên cạnh. Đây là do Đinh Liễn khi đi ngang qua thi triển siêu năng lực cải biến địa chất một cách lặng lẽ. Nhóm Thiên Tử quân chỉ việc ném 1300 cái xác xuống cái hố sâu này rồi mang chiến lợi phẩm về là hoàn thành nhiệm vụ.

Việc lấp hố cũng không cần họ phải quan tâm vì một thời gian sau đoàn người trở về Đinh Liễn sẽ tự tay lấp hố cái hố này. Thật sự sức người trong một thời gian ngắn là không thể thực hiện. Ngay cả các vị cao nhân Phật Đạo cũng không thể so sánh với Đinh Liễn về năng lực đào hố phi tang xác chết. Đây là sự thật nên cũng chẳng phải bàn.

Chiến lợi phẩm từ 1300 sát thủ được chất lên hàng chục chiếc xe ngựa lớn được ngụy trang bằng cành lá cây rồi lặng lẽ trở về Hoàng Cung bằng một con đường khác. Đinh Liễn không muốn làm rùm beng chuyện này cho nhiều người dân biết.

Thứ nhất, việc giải quyết nằm trong phạm vi tầm tay của hắn lại chẳng tốn bao nhiêu công phu. Tốn một ít năng lượng Khí Vận thì việc cướp đoạt trước đó cũng đã bù đủ vào.

Thứ hai, đây là cách xử lý nhanh gọn nhẹ nhất mà lại ít tổn thất nhất về nhân mạng. Cho nên chẳng việc gì hắn lại làm theo các cách khác ví dụ dùng hỏa công hay tập kích bằng nhân lực. Quan niệm của hắn là "thêm một việc không bằng bớt đi một việc".

Người anh hùng không phải là khi nguy hiểm thì dũng cảm lao ra giải quyết mà là phải có tầm nhìn, dự đoán nguy hiểm và bóp nó chết từ trong trứng nước". Nghĩ đến đây, hắn chợt nghĩ đến một câu chuyện thời còn học đại học ở kiếp trước.

Hắn vốn chơi thân với hai đứa bạn thân cùng khoa Lịch sử. Trường của hắn nằm trong khu Đại Học Quốc Gia TPHCM tại Đông Hòa, Dĩ An, Bình Dương. Khu vực này nằm cạnh hai cái mỏ đá lớn đã ngừng khai thác. Hiện tại hình thành hai cái hồ nước sâu to đùng.

Hồi đó có một sự kiện rúng động đã xảy ra. Bên bờ hồ ban đêm thường là nơi quen thuộc hò hẹn của các đôi sinh viên đang yêu nhau. Lần đó có một đám nghiện hút thiếu tiền đi qua kiếm con mồi để trấn lột.

Một đêm không trăng, không sao, khi đôi bạn trẻ đang tay trong tay, môi trong môi, ngọt ngào trao nhau những nụ hôn đắm đuối ngây ngất. Tay còn lại của chàng trai cũng đã du sơn ngoạn thủy khắp các núi đồi cùng những dòng suối mơ. Những tiếng ú ớ, rên rỉ khẽ khẽ phát ra từ môi em gái len lỏi khắp không gian vắng lặng như một khúc nhạc thiên thai.

Bất ngờ, một nhóm 5 con nghiện ập tới, chúng quật ngã cặp đôi ra và dí dao vào cổ chàng trai dọa nạt. Mục đích ban đầu của bọn chúng chỉ là tiền bởi chúng đang lên cơn khát thuốc. Cho nên chúng cũng không có ý định làm thật mà chỉ hù dọa cặp đôi.

Thế nhưng bất ngờ, một cái xu chiêng trắng toát từ người cô gái rơi ra đất, hàng cúc áo của cô gái cũng đã mở ra tự bao giờ, một cặp tuyết lê vô cùng hấp dẫn lộ ra trước mắt năm con sói đói háu ăn. Máu dâm nổi lên, bọn nghiện đã quên mất ý định ban đầu chỉ là tiền mà bây giờ thì thêm cả tình dục. Vì thế chúng lao vào cô gái.

Chàng trai lúc này có thể chạy thoát thân một mình nhưng vì muốn ứng cứu người yêu nên đã nhảy vào giằng co với bọn nghiện. Kết quả, những nhát dao oan nghiệt đã đưa chàng trai về với cõi vĩnh hằng. Kết cục của cô gái tuy rằng vẫn thoi thóp nhưng đó là sau khi bị năm con sói thay phiên hãm hiếp.

Câu chuyện đó đến tai hắn và hai thằng bạn thân. Một cuộc tranh luận vì thế mà được gợi ra. "Vào lúc ấy nếu ngươi là chàng trai thì ngươi sẽ vẫn lao vào cứu cô gái để rồi bị giết hay nhân cơ hội chạy thoát thân để tự cứu lấy mình?"

Một thằng bạn thân đã đứng lên tuyên bố: " dù có biết phải chết, tao cũng sẽ lao vào để cứu người yêu. Thà chết một cách vinh quang chứ không làm một kẻ còn sống mà hèn nhát".

Thằng bạn thân thứ hai lên tiếng:" tao sẽ nhân cơ hội chạy đi. Mạng mình chỉ có một, người yêu thì có thể thay thế. Tao sẽ chạy về kiếm người ứng cứu, nếu người yêu còn sống sót thì xin chúc mừng, nếu bị hại âu cũng là cái số phải đến. Ta phải chạy bởi sau lưng tao còn bố mẹ già cần phải chăm sóc, cho nên sính làm anh hùng là đồ ngu xuẩn. Còn mày thì sao, Trần Trí Quang? "

Lúc ấy Đinh Liễn đã trả lời thế này: " Tao á, tao sẽ không đưa người yêu ra đó để hẹn hò. Nơi ấy vừa tối tăm, dễ có rắn rết côn trùng dạo chơi, gió mưa lạnh lẽo bất ngờ, lại dễ gặp nguy hiểm như vừa rồi. Ở lại thì chết, chạy đi tuy còn sống lại mang danh hèn nhát. Chẳng lợi ích chi.

Thế nên, tao sẽ đưa người yêu vào khách sạn, trên một chiếc giường êm, có gối, có chăn, có nệm, có điều hòa, có ti vi, có phòng tắm nóng lạnh. Không gian lãng mạn, mọi việc sẽ lên cao trào trong sự sung sướng tột cùng và kết thúc bằng sự lười biếng của hai đứa vào sáng ngày hôm sau.

Biết trước những nơi nguy hiểm còn kéo nhau ra đó là sự ngu xuẩn, khi gặp nguy hiểm lại ham sính anh hùng lại càng ngu xuẩn hơn. Tao không cần làm anh hùng. Tao chỉ cần sự an toàn". Đó là câu trả lời của hắn.

Ấy thế mà sau này những câu trả lời ấy lại ứng nghiệm. Thằng bạn thân thứ nhất sau này làm sĩ quan quân đội, một lòng vì nước vì dân.

Thằng bạn thân thứ hai thì cũng làm trong một cơ quan ngôn luận.

Còn hắn thì làm quản lý cho một tập đoàn Bảo hiểm nhân thọ của nước ngoài.

Nghĩ đến đây, Đinh Liễn chợt cảm khái thở dài. Tất cả như một giấc mộng, bây giờ chỉ còn lại ký ức mà thôi.

-----

Đoàn người đưa tang cuối cùng cũng đã tới đồi Lạc Đế. Đây là một ngọn đồi cao chừng 50 m rộng chừng 200m bán kính cách từ tâm đỉnh. Các kiến trúc và những bậc thang lên xuống đã được làm chỉn chu theo nghi thức của Hoàng Gia.

Xung quanh ngọn đồi đã đứng đầy người xem. Linh cữu của Đinh Tiên Hoàng Đế đã được đưa lên đỉnh đồi. Nơi đó đã sắp sẵn một giàn hỏa thiêu. Các vị đại sư của Phật Đạo hai nhà đứng hai bên tụng kinh siêu thoát cho Tiên Đế. Phía dưới một chút là Đinh Liễn, hoàng tộc và bách quan đang quỳ xuống làm lễ.

Đại sư Khuông Việt đại diện nghi thức mang ngọn đuốc châm vào giàn hỏa thiêu. Lửa bắt đầu cháy rực lên như một cây đuốc khổng lồ . Chư vị cao nhân hai giáo bắt đầu làm phép. Pháp lực và Phật lực từ người họ hóa thành nhiên liệu giúp ngọn lửa tăng nhiệt độ cao tới 3000 ° c, điều này gia tốc cho quá trình Hỏa Táng.

Bình thường khi hỏa táng bằng củi thì nhiệt độ đâu đó khoảng 700 đến 1000 °c. Mất khoảng 4 đến 8 tiếng mới hoàn thành quá trình đốt xương thành tro. Nay có sự hà hơi tiếp xúc của Pháp lực và Phật lực, ngọn lửa đã có nhiệt độ cao gấp ba lần. Vì thế, quá trình này cũng rút ngắn đi rất nhiều.

Chỉ trong vòng 15 phút, linh cữu cùng thân xác của Đinh Tiên Hoàng Đế đã hóa thành tro tàn. Một chiếc bình đá có điêu khắc 9 con rồng chầu vào miệng đã bị bật ra, đại sư Khuông Việt phẩy tay, tro cốt của Tiên Đế như một dòng nước đã bay vào trong bình và nắp được đậy lại, phong kín. Nghi thức hỏa táng cũng đến đây là kết thúc.

Đoàn người cũng lại di chuyển về núi Kỳ Lân. Đây là nghi thức cuối cùng để an táng tro cốt của Tiên Đế. Đám tang mới chính thức khép lại

-------