3 ngày sau
Hắc y nhân đến như đã hẹn
- Lãnh Ngạo, ta đến nhận câu trả lời.
- A, là ngươi à? -thanh âm lãnh đạm của cô vang lên
- Ngươi....Ngươi là ai? Lãnh Ngạo đâu? -hắc y nhân nghi hoặc
- Lãnh ngạo thì không có ở đây, nhưng Huyết Phong thì có.
- Ngươi là Huyết Phong?
- Hư, chẳng phải ngươi muốn tìm ta sao? Sao lại ngạc nhiên.
- Vậy câu trả lời của ngươi?
- Hư, ta muốn biết lí do.
- Chẳng phải ta đã nói rồi sao, nàng là ác phi,là hồng nhan họa thủy.
- Hư, chuyện đó không liên quan đến ta. Ta cũng không tin chủ nhân ngươi lại không có lí do cá nhân nào.
(Hừ, vu khống, thật là vu khống mà. Ta đây lương thiện như vậy lại nói ta là ác phi. Ta thừa nhận ta là hồng nhan, nhưng ta không phải là họa thủy nha. Ta còn phải bảo vệ tên chết tiệt đó nữa thì sao mà hại hắn)
- Không có.
- Hư, ngươi không nói cũng được. Chủ nhân ngươi là ai?
- Ta không thể nói.
- Ta không nhận.
- Tại sao?
- Ta bận.
- Thù lao gấp 3.
- Không nhận.
- Vậy....cáo từ. -hắn lưỡng lự rời đi
(hừ, tự giết bản thân mình? Ta mới không ngốc như vậy. Bất quá, thực mong chờ chủ nhân của tên kia sẽ tìm cách gì giết ta)
-----------------------------------
- Chủ nhân, nàng không nhận.
- Thật sao?
- Vâng.
- Hừ, Huyết Phong thì sao, cũng chỉ là kẻ hèn nhát. Bất quá......
- Chủ nhân, ngài định làm gì?
- Chỉ là một chút giáo huấn. Thiên hạ này, ngoại trừ ta, không ai được tiếp cận hắn. - hoàng y nữ tử âm hiểm cười
(Ách xì, ai nhắc ta vậy)
(Triệt ca: Hừ hừ hừ, sao dạo này ta dễ bị lạnh vậy nhỉ?)
Hoàng thượng, lão thần có việc muốn bẩm tấu. - Lão thừa tướng Đường Tư
- Nói. -Triệt Hạo
- Xưa nay, hậu cung của bậc đế vương có hơn 3000 mỹ nhân, đó là truyền thống. Hoàng thượng nên lập thêm các tiểu thư danh gia vọng tộc để các nàng giúp hoàng thượng sinh hạ hoàng tử.
- Hừ, ta chỉ dung nạp nữ tử ta thích. Những nữ tử khác đừng hòng.
- Hoàng thượng...nhưng....
- Không nhưng nhị gì hết. Cút. -Triệt Hạo rống lên
--------Từ Ninh Cung-----------
- Ừm, chỗ đó....nhẹ tý nữa.....
- Bẩm thái hậu, thiên kim của thừa tướng đến bái kiến.
- A, Song Nhi đã tới rồi à. Cho vào.
- Truyền Đường Lạc Song.
- Lạc Song khấu kiến thái hậu.
- Miễn lễ, miễn lể. Song nhi a, ngươi thật quá đáng. Lâu rồi không tới thăm ai gia.
- Thái hậu, Song nhi không dám. Chẳng qua do phụ thân có nhiều công vụ, Song nhi sợ người bệnh, phải ở nhà săn sóc người.
- A, thừa tướng thật có phúc, có nữ nhi như ngươi. Chẳng bù với ai gia, sinh cái đám nhi tử này ra, chẳng đứa nào chịu sang đây làm bạn với ta. Hừ.
- Mẫu hậu, hình như ta vừa mới nghe người trách ta nha. -Triệt Hạo tiến vào, giọng nói mang theo ấm áp
- Song nhi khấu kiến hoàng thượng.
- Miễn lễ
- Hừ, còn không phải tại ngươi. Nếu không phải có Song nhi, ai gia đã buồn chết trong này rồi
- Nhi thần nhớ hôm trước vừa tặng cho người con vẹt nha. Người còn nói ngày nào cũng dạy cho nó nói, thực vui vẻ nha. -Triệt Hạo trêu ghẹo
- Hừ, ngươi còn biết chọc ta nữa nha. -thái hậu đỏ mặt, giận dỗi nói
- Hì hì, nhi thần không dám. -Triệt Hạo cười cười
Triệt Hạo liếc sang phía Đường Lạc Song, nàng đỏ mặt, vội vã cúi xuống.
- Tại sao Song nhi lại ở trong này. -giọng Triệt Hạo lạnh hẳn đi
Đường Lạc Song cúi đầu, không dám nói. Gương mặt nhỏ giấu vào trong tóc. Thấy không khí không được tốt, thái hậu vội nói:
- Là ta kêu nàng vào.
- A, ra thế. -giọng hắn vẫn không có 1 tia độ ấm
- Hoàng thượng thứ lỗi, dân nữ sẽ đi ngay. -gương mặt Đường Lạc Song xám đi, vội vã nói
- Không cần, ở lại hầu hạ thái hậu. Nhi thần xin phép. -nói xong Triệt Hạo phất tay áo bỏ đi
(Triệt Hạo: Hừ, mượn thái hậu để leo lên giường ta ư? Ta không có hồ đồ đến vậy. Đệ nhất mĩ nhân ở kinh thành thì sao, vẫn không bằng nàng)
Hắn nhớ lại nhân ảnh nhỏ nhắn ngoài chợ kia, lòng bỗng thấy ấm áp. Nhưng lại có 1 hình bóng khác ập đến, làm cho hắn bối rối.
(Triệt Hạo: Chết tiệt, rốt cục là ta thích ai....)