Màn đêm nhẹ buông xuống.....
Tĩnh lặng....
1 đạo nhân ảnh màu trắng lướt qua....
Tĩnh
- Lão ngoan đồng, tìm ta có chuyện gì vậy?
- Cái nha đầu ngốc nhà ngươi lại làm gì nữa rồi?
- Hả, dạo này ta ngoan lắm nha.
- Hừ, cái nha đầu ngươi mà ngoan thì ta đây không phải là đệ nhất thần y.
- Xì, thì lảo ngoan đồng ngươi có phải là đệ nhất thần y đâu. Có cái loại độc chết tiệt mà tên hoàng đế bắt ta uống cũng không giải được. Đúng là lang băm. Hứ
- Ai nha, ai nói ta không giải được. Cái thứ độc nhỏ nhoi ấy làm gì mà làm khó được Lãnh Ngạo ta đây. Ách... -Lãnh Ngạo giật mình lấy tay che miệng
- Cái gì? Lão ngoan đồng, ông vừa nói cái gì? -cô bật dậy hét to
- A ha ha ha. Không...không có gì. Đồ đệ ngoan, ngồi...ngồi xuống. Có..có chuyện gì từ từ bàn. Ha ha. -Lãnh Ngạo lắp bắp
- Cái lão ngoan đồng đáng ghét này, ngươi....ngươi gạt ta.....
- Ách, đồ đệ a, cái này cũng không thể trách ta nha. -Lãnh Ngạo cười lấy lòng
- Sao lại không phải tại ngươi. Tại ngươi mà ta phải...phải....
- Phải gì nha. -Lãnh Ngạo bày ra khuôn mặt vô tội.
- Hừ, không cần phải đánh trống lảng. Tại sao lại tại ta nha. -khóe môi treo lên 1 nụ cười tươi tắn
- Thì tại ngươi và lão nhị, lão tam chứ ai. Lúc nào cũng xúm lại trêu chọc ta. Thực ủy khuất nha. -Lãnh Ngạo bày ra bộ mặt ủy khuất không đúng với tuối của mình tí nào
- Hừ, vậy là ngươi cho ta 1 vố vậy ư?
- Không không không, chỉ là nhất thời sai lầm mà thôi nha. Hì hì.
- Thôi được rồi, rút cục hôm nay có chuyện gì?
- Hừm, cái nha đầu nhà ngươi suốt ngày đi gây chuyện. Có người muốn mua mạng ngươi nha.
- Ha, ai vậy?
- Ta không biết. Người đó mặc y phục dạ hành.
- Oh, vậy sao. -cô cười cười, đôi mắt long lanh lóe lên 1 tia kì dị
- Haiz, rút cục là ngươi chọc tới ai nha.
- Ta không biết. Từ ngày làm Cổ quý phi của tên kia, ta hầu như không vào cung nha. Làm sao mà đắc tội với ai.
- Haiz, vậy mà người ta lại nói ngươi là cái ác phi nha. Ha ha ha
- Hừ, để xem.
(Sẽ là ai đây? Liệu có phải là muội không Mặc Đình????)
Cô hoang mang. Không phải vì lo sợ có người sẽ giết mình mà lo sợ sẽ bị phản bội. Dù sao cô cũng đã quen với cảm giác sẽ có người giết mình. Đến cổ đại không có nghĩa là cô đã quên mất mình là ai.
(Không, không phải. Mặc Đình biết mình chính là Cổ quý phi, mình cũng chính là Huyết Phong thì làm sao mà nhờ Huyết Phong giết Cổ quý phi được. Đúng vậy. ậy là ai????)
----------------------------------------
Tại 1 ngôi nhà to, mái ngói lưu ly lấp lánh, cột nhà đỏ chót. Một hắc y nhân nhanh nhẹn lách vào.
- Sao rồi. -một nữ tử hoàng y (Fly: áo màu vàng ý ^^) nhàn nhã nhấp ngụm trà
- Thưa tiểu thư, 3 ngày sau sẽ có hồi âm.
- Hư, để xem.
Làn khói từ ly trà nhẹ nhàng lan tỏa. Hắc y nhân kia cũng biến mất từ lúc nào.
(Nữ tử hoàng y: Hy, ta muốn xem, ai có thể giành ngươi với ta. Một cái Cổ quý phi lai lịch không rõ mà đòi đấu với ta? Ha ha ha)
Hai người nào đó bỗng rùng mình.
(Quái, hôm nay trời khá đẹp tại sao lại lành lạnh nhỉ)
(Triệt Hy: Hừ hừ hừ, thiếu nàng lòng ta lạnh lẽo quá, bây giờ đến thân thể cũng lạnh, hừ hừ hừ)
Tại hoàng cung......
- Tiểu Lý tử, mau chuẩn bị. Ta và ngươi xuất cung.
- Vâng, hoàng thượng.
----------------------------------------
Trên con đường lớn, hắn 1 thân bạch y tiêu sái đi lại. Để lại đằng sau bao nhiêu tâm hồn mơ mộng của thiếu nữ, và háng tá ánh mắt ghen tỵ của những thanh niên. Hắn đi theo thói quen, tìm đến mùi hương thảo dược quen thuộc mà hắn yêu thích.
- Nhĩ hảo. -hắn cười tươi với ai kia (Fly: Nhĩ hảo thì chắc ai cũng biết oài ha, là xin chào đó)
- Hừ. -người nào đó không cho hắn mặt mũi hừ lạnh 1 cái
- Ngươi, ngươi 5 lần 7 lượt đều như vậy. Ngươi có biết chủ tử ta là ai không? -Tiểu Lý tử tức giận, dùng cái giọng eo ** của mình mà gân cổ lên
- À, ta biết. Bất quá chỉ là 1 tên hoàng đế, thì sao? -cô nhún nhún vai tỏ vẻ không liên quan
- Ngươi...ngươi....
- Tiểu Lý tử. -hắn gằn giọng
- Vâng. -Tiểu Lý tử biết điều lui xuống, không dám hó hé
- Nhã Thư, chừng nào ngươi mới nhã nhặn với ta được nha. Làm ta thực đau lòng.
- Hừ, đi chỗ khác. 1 nam tử như ngươi đứng tại quầy trang sức nữ nhân không thấy ngượng à.
- Ha ha ha, thực cảm động nha. Ngươi quan tâm tới ta nha.
- Hừ, cút đi, ta còn bán hàng. A, đại tỷ, trâm gỗ của ta thực đẹp nha. Mỗi kiểu chỉ có 1 chiếc, nều không mua coi như mất cơ hội nha.
- Thật không? Đễ ta xem.
Hai phụ nữ tụ tập lại với nhau bàn tán xôn xao. nam tử như hắn bị đẩy ra ngoài. Hắn nhẹ thở dài.
(Triệt Hy: Tại sao mỗi lần nhìn thấy nàng và Cổ Nhi ta lại thấy tim đập thực nhanh. Ta biết đó là yêu, là thích. Nhưng không lẽ ta yêu thích cả 2 sao?!?!?!?!?