Chương 4: Vu oan giá họa

[Đương nhiên, có lẽ là do khi đó Thần Chiêu đại đế không được đối đãi tốt, nên sử quan mới ít đề cập đến. Nhìn chung, thời thơ ấu Thần Chiêu đại đế thực sự sống rất khổ cực, khổ đến mức không có người nói chuyện cùng, sống sót cũng khó khăn. Lúc này, chủ kênh lại muốn nói thêm một câu nữa.]

[Cảnh Đức Đế thực sự yêu Huệ Phi sao? Vậy tại sao không yêu đứa trẻ mang một nửa dòng máu của Huệ Phi? Dù sao đó cũng là sự nối tiếp duy nhất của bà ấy trên đời này.]

[Cuối cùng, Huệ Phi có yêu Cảnh Đức Đế không? Câu hỏi này, chúng ta hãy để sau này khám phá tiếp, hôm nay trước hết bắt đầu kể từ sự ra đời của Thần Chiêu đại đế.]

Trên màn hình ánh sáng chỉ có tiếng hỏi đáp của Cổ Cổ, trước Tử Thần điện không thấy một người lên tiếng, ngay cả tiếng thở cũng phải đè đến cực thấp.

Cảnh Đức đế sau khi giận dữ hét lên vài tiếng, như là nhận ra thực tại, sau khi nhắc đến tên Tiêu Lâm Nguyên trên màn hình ánh sáng thì không lên tiếng nữa, ông ta im lặng đứng thẳng, không nói một lời, tuy nhiên nắm đấm siết chặt và thân thể run nhẹ cho thấy tâm trạng của ông ta lúc này là không hề bình tĩnh.

Đúng vậy, tại sao ông ta lại không yêu đứa trẻ này?

Nghe câu hỏi của người trên màn hình ánh sáng, Cảnh Đức đế cũng nghĩ trong lòng.

Nhưng qua nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ cần nghĩ lại sự tồn tại của đứa con trai đó, trong lòng ông ta vẫn chỉ sự hận thù, hoàn toàn căm hận.

Huệ Phi... Huệ Phi... Thẩm Tri Tuệ à...

Trong lòng chỉ cần nghĩ đến cái tên này, liền cảm thấy đau nhói trong tim.

Rất nhanh, lời nói của người trên màn hình ánh sáng lại cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta.

[Năm Cảnh Đức thứ 36, trong tiệc xuân, Thập Nhị hoàng tử Tiêu Vinh được Cảnh Đức Đế sủng ái nhất bị trúng độc hôn mê bất tỉnh, cuối cùng điều tra ra hung thủ là Thập Nhất hoàng tử Tiêu Lâm Nguyên, Đế nổi cơn thịnh nộ, giam hắn vào ngục tối, sau đó chính thức phế bỏ thân phận hoàng tử của hắn, đày xuống dân gian.]

Ồ? Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?

Mọi người trước Tử Thần điện kinh ngạc, nhưng cũng có người không nhịn được mà nâng cao cảnh giác, sợ màn hình lại lộ ra điều gì đó không nên nói.

Chủ kênh Cổ Cổ cười lên, giống như đang chế giễu lại như đang mỉa mai.

[Chuyện này cũng không biết là Cảnh Đức Đế cố ý nhằm vào Tiêu Lâm Nguyên, hay là có ý thả cho hung thủ một con ngựa, hay là thực ra Thập Nhị hoàng tử trong lòng ông ta cũng không quá quan trọng, cuối cùng lại điều tra ra hung thủ thật sự là Tiêu Lâm Nguyên?

Nghĩ thế nào cũng không khả năng mà?]

[Một vị hoàng tử ở trong lãnh cung, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, thì lấy đâu ra thuốc độc để hạ độc? Đây chẳng phải là nói mơ giữa ban ngày sao.]

Cảnh Đức đế đứng phía trước không thấy phản ứng gì, mấy vị hoàng tử cũng không nói gì, trong lòng các đại thần đều cảm thấy ngượng ngùng thay cho bệ hạ, dù sao những lời người trong màn hình nói quả thực quá có lý.

Không phải là trước khi màn hình xuất hiện, những người có mặt ở đây không biết Tiêu Lâm Nguyên bị oan, chỉ là dù có biết, cũng không ai nói giúp cho hắn, bởi vì không đáng, còn sẽ gây phiền phức cho bản thân.

[Ha ha ha, nhưng điều này cũng đúng như ý của Tiêu Lâm Nguyên. Kết quả này, không biết nên nói là hung thủ tính toán Tiêu Lâm Nguyên, hay là Thần Chiêu đại đế của ta mượn gió đông của hắn, để thuận lý thành chương tránh xa cái hoàng cung ăn thịt người này nhỉ.]

? !

Mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.

Khoan đã, câu nói này có lượng thông tin hơi lớn đấy, Mượn gió đông của hung thủ thật sự là có ý gì?

Chẳng lẽ, Tiêu Lâm Nguyên còn có ý định rời cung sao?

Nhưng làm sao hắn có thể đoán trước được tính mạng của mình sẽ không gặp nguy hiểm vì điều này?!

Nếu hắn không bị giáng chức xuất cung, mà bị Cảnh Đức Đế nổi giận giết chết trong cơn thịnh nộ thì sao?

Trên mặt Cảnh Đức Đế cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó nhíu mày tiếp tục nhìn màn hình ánh sáng.

Lúc này nụ cười trên mặt chủ kênh Cổ Cổ càng đậm hơn, tìm thấy một đoạn video trong máy tính, định đăng nó lên.

[Chuyện này, trong các ghi chép liên quan đến Thần Chiêu đại đế cũng tính là có chút tiếng tăm, dù sao nếu không phải vì chuyện này, e rằng đại đế của chúng ta cũng khó mà an toàn thoát khỏi cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế.]

[Tiếp theo, chúng ta hãy xem qua một đoạn video phục chế, trong vụ vu oan giá họa này, rốt cuộc là ai đã thành toàn ai.]