Chương 8: Kẻ Thù Chiến Đấu, Xích Quỷ Sơ Hiện.
La Minh xuất hiện, làm tất cả mọi người xung quanh và đặc biệt là tam người bọn Triệu Hàn vô cùng lo lắng .
‘’Vị này cho Triệu Hàn xin hỏi, ngươi là đến giúp đỡ chúng ta đối phó với khí ma thú sao, nếu vậy thì ta xin cảm tạ rất nhiều, nhưng nếu ngươi là muốn chiếm hết lợi ích thì có vẻ ngươi muốn cùng tất cả bọn ta ở đây là địch phải không?’’.
Triệu Hàn chấp tay cảm tạ đám người La Minh, sau đó ngước nhìn với ánh mắt băng lãnh, ngữ khí tự tin đạo.
‘’các ngươi còn chưa có tư cách bình khởi bình tọa với ta, rác rưởi nên có nhận thức của rác rưởi, đừng xem bản thân mình là vật gì’’.
La Minh không muốn tiếp tục vô nghĩa với con mồi nữa, trực tiếp thả ra khí thế của phát triển kỳ giai đoạn sơ giai ra, xung quanh cây cối sinh mệnh như đang bị ăn mòn thôn phệ, hắc khí dật tán ra xung quanh làm mọi người cảm giác vô cùng kiềm chế.
‘’không ổn hắn là nhị giai đoạn, cảnh giới ngang với khí ma ngưu lúc nảy, mọi người cùng nhau tập trung khí thế ngăn cản hắn, nếu không, không một ai có thể thoát khỏi đây ‘’.
Chử Hàm nhìn thấy khí thế khủng bố bộc phát ra của La Minh ánh mắt co rụt lại, hai tay không khống chế siết chặt lên, vì một khí thế nhân nhị giai đoạn khác với khí ma thú nhị giai đoạn, dù cho khí ma thú có ở vào nhị giai đoạn thì cũng bị giới hạn ở linh trí, không thể thông minh như nhân loại, đổi lại nếu một nhân loại có đầu óc nắm giữ thứ vũ khí và sức mạnh trong tay, thì mức độ nguy hiểm của kẻ đó được nhân lên gấp mười lần, kẻ này xuất hiện lúc cuộc chiến đã đến hồi kết, có kẻ ngu mới nghĩ người này không cơ trí, bởi vậy Chử Hàm khi nhìn thấy La Minh mới lo lắng như vậy.
‘’không còn đường lui nữa rồi, chạy cũng chạy không thoát, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ta không tin ba chúng ta không đấu lại một mình hắn ‘’.
Phùng Ngạo ánh mắt liếc ngang, nhìn thấy nét mặt lo lắng của Chử Hàm bắt đầu cổ vũ ý chí của hắn, còn chưa ra trận đã khiếp thì có đánh cũng tất bại, mà ở Hắc Họa Sâm Lâm này bại đồng nghĩa với chết, không ai sẽ bỏ qua cho kẻ thù của mình lớn mạnh lên sau đó đi tìm bản thân mình trả thù cả.
‘’ Tiểu Đản, Đại Đản ba người bọn họ đều là thức tỉnh kỳ đỉnh phong hai người các ngươi, cầm chân tên đội nón lá, hai tên còn lại ta sẽ xử lý, khi nào xong ta sẽ chi viên cho các ngươi, nghe rõ không ‘’.
La Minh quan sát khí thể cả ba người thả ra, bắt đầu phán đoán thực lực của bọn họ, định ra kế hoạch tác chiến .
‘’nghe rõ, Minh ca’’.
Hai người, Tiểu, Đại đản nghiêm túc hồi đáp, sau đó quay đầu nhìn chăm chú vào Chử Hàm, làm cho Chữ Hàm có cảm giác như đang bị hai con hung thú nhìn chằm chằm cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
‘’ chúng ta cùng nhau tiến lên.’’
Ba người cùng một lúc thả ra tam luồng khí thế có sắc thái khác nhau, sau đó vọt về phía kẻ địch.
‘’Thần Quang Trượng, trấn áp’’.
Thần Quang Trượng là khí kỹ mà Chử Hàm tự nghĩ ra, lấy gậy trúc của hắn bao bọc lấy khí thế kim sắc, lao tới đập vào hai người Tiểu Đản và Đại Đản, khí thế của hắn có màu vàng kim, khi bộc phát tựa như ánh sáng của thần phật, vô cùng thánh khiết tịnh hóa thế gian.
‘’ầm, ầm’’
Chỉ thấy hai bóng người lóe lên một cái, sau đó lui bước về phía sau liên tục, bạch sắc cùng hoàng sắc khí thế rách nát dữ dội, hai người bọn họ chống đối với thức tỉnh kỳ đỉnh phong như Chử Hàm là vô cùng cố hết sức, dù gì bọn họ một người là thức tỉnh kỳ trung giai, một người chỉ là sơ giai, cho là hai đối một thì cũng không thể nào chống đỡ được bao lâu.
‘’hình như tình hình hai thủ hạ của ngươi không chống đỡ được lâu nữa, ngươi vẫn còn muốn tiếp tục chiến đấu với bọn ta, đợi tới khi Chử Hàm tên đó cung nhau hợp sức với chúng ta ngươi nghĩ chúng ta có thể thất bại sao, hay là vậy chúng ta mỗi người nhường một bước, ngươi lấy đi khí châu còn dị quả cho chúng ta thế nào’’.
Triệu Hàn phi thường kiêng kỵ cùng không muốn gây thù với La Minh nên, hắn đang cố tìm mọi cách để khuyên bảo La Minh rút lui cầu hòa, nhưng không ngờ tới La Minh chỉ đứng tại đó nhìn hắn cười giễu cợt.
‘’ngươi rất thú vị, tâm cơ rất sâu, kẻ bên cạnh ngươi cũng vậy hai người bọn ngươi đều rất có tố chất của kẻ phản diện ‘’.
‘’ngươi có ý gì, đang đùa bỡn bọn ta’’.
Phùng Ngạo nổi giận gầm lên, riêng Triệu Hàn thì ánh mắt nguy hiểm quang mang hiện lên, không biết đang suy nghĩ gì.
‘’thế nào có hứng thú gia nhập.... Xích Quỷ Hội của ta không, cùng nhau chế bá cả thời đại này, bọn ta Xích Quỷ hội không có một quy tắc hay chuẩn mực nào cả, chỉ có một điều luật cùng một điều kiện để gia nhập thôi các ngươi thấy sao’’.
La Minh vừa cười, vừa nói tựa như ác ma đang dụ dỗ con mồi của nó ký kết một khế ước không thể quay đầu vậy, thêm cả hắc khí tán phát xung quanh La Minh làm cho bầu không khí càng thích hợp .
‘’ngươi đừng mơ tới đó, ta Phùng Ngạo mới là người làm chủ thời đại này, làm thủ hạ cho ngươi ngươi mơ tưởng hơi sớm’’.
‘’Phùng Ngạo ta cảm thấy gia nhập vơi bọn hắn cũng không tệ đó chứ, hắn có thực lực, có dã tâm, nếu ngươi cảm thấy hắn không đủ mạnh vậy ngươi cảm thấy bây giờ ngươi mạnh hơn hắn’’.
Triệu Hàn hướng về Phùng Ngạo vấn đạo, sau đó nhìn sang La Minh ý vị thâm trường hỏi tiếp.
‘’điều kiện và điều luật là gì, nếu không vượt quá giới hạn của ta, ta có thể gia nhập ‘’.
‘’rất đơn giản điều kiện là có thực lực, còn về điều luật là phục tùng mọi mệnh lệnh mà ta đưa ra, tất nhiên ta sẽ không ngu ngốc ra những điều lệnh như kêu các ngươi đi chết hay gì cả, yên tâm đi ta rất lương thiện ‘’.
La Minh giơ hai tay lên, ngữ khí vô cùng lười biếng, lơ đãng hồi đáp lại Triệu Hàn
‘’được, ta đồng ý gia nhập Xích Quỷ hội của các ngươi, vậy còn hai ngươi thì sao Phùng Ngạo’’.
Triệu Hàn thống khoái đáp ứng gia nhập vơi La Minh, tiếp theo hắn quay đầu nhìn một bên vô cùng xoắn xuýt Phùng Ngạo lên tiếng hỏi .
‘’mơ tưởng ta không bao giờ đi làm thuộc hạ cho bất cứ ai’’.
Hắn hô to sau đó quay người bỏ đi, hắn biết trận đánh này không cần đánh nữa, kể cả có đi được hay không hắn cũng không tự tin, nhưng hắn có cảm giác tên kia sẽ không giết hắn, ít nhất là bây giờ.
‘’đạo bất đồng, bất tương vi mưu hy vọng sau này ngươi sẽ đổi ý, ta rất là xem trọng ngươi’’.
La Minh nhìn rời đi Phùng Ngạo, nhỏ giọng nói, hắn xoay người trước ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Triệu Hàn, đi về phía Chử Hàm đang ngược hai tên thủ hạ của hắn, đúng vậy Chữ Hàm là đang ngược hai người Tiểu, Đại Đản cảnh giới chênh lệch nhau quá nhiều khiến hai người không có lực hoàn thủ, hiện tại cả hai đều miệng mũi dật huyết, y phục do khí thế tiêu hao quá nhiều, không thể cố định được y phục nên nhìn giống như hai tên ăn mày, rách rưới.
‘’đủ rồi, rèn luyện như vậy cũng đủ rồi, ngươi còn định đánh tới khi nào ‘’.
La Minh xuất hiện trước mặt Chử Hàm, dùng tay không bộc lấy hắc khí, chặn lại gậy trúc của hắn, vô cùng nhẹ nhõm, ánh mắt lạnh lùng không một tia cảm xúc nào, liếc xéo ngang Chử Hàm, hắn đang như trụy hầm băng, khí thế không tự chủ bộc phát lui thật xa về phía sau, mới thở phào một hơi, sau đó nhìn lại.
‘’hai các ngươi tìm một chỗ điều tức lại thương thế, sẵn tiện canh gác dị quả, ta xử lý xong chuyện ở đây thì đi hái dị quả sau đó hồi hang động’’.
La Minh phân phó xong, hướng về phía Chử Hàm đi tới, khí thế hắc sắc tỏa ra xung quanh, Chử Hàm có thể nghe thấy như đang có tiếng rên rỉ trong khí thế của hắn, sức mạnh khủng bố lan tràn xung quanh cây cối đang dần bị khô héo.
‘’ầm, bịch’’.
Bỗng nhiên, thân hình của La Minh biến mất khỏi tầm mắt của Chử Hàm, khi xuất hiện thì đã ở trước mặt của hắn, hắn bị La Minh dùng một bàn tay hắc khí thế bao trùm túm lấy cổ hắn đưa lên cao, lực đạo càng ngày càng mạnh.
‘’aa, có... gì.... từ.... từ.... nói.. thả ta... ra’’.
Chử Hàm bị nghẹn lại, không thể hô hấp được, hắn cố làm trấn định lại La Minh, nhưng nhìn vào mắt của người này hắn biết tên này không coi sinh mạng của con người ra sao cả, chỉ là tùy ý muốn giết ai, thì giết ai thôi, bỗng nhiên Chử Hàm nhìn thấy La Minh ngẩn ra sau đó từ từ thả tay ra khỏi cổ của hắn.
‘’hô, hô, hít’’.
Chử Hàm như được đặc xá, tham lam hút khí xung quanh, mồ hôi lạnh từ trên thái dương hắn chảy xuống, hắn ngước nhìn La Minh, lúc này la minh đã trở lại bình thường không còn ngẩn ngơ nữa.
‘’ngươi đi đi, lần này xem như ngươi may mắn, nhưng lần sau thì ta không chắc, cút khỏi mắt ta ngay lập tức rác rưởi!’’.
La Minh dùng tam phần sức lực vào chân phải, đá vào bụng dưới của Chử Hàm một cái, sau đó lạnh nhạt bước đi.
‘’hộc’’.
Chử Hàm phun ra một búng máu, ôm bụng đứng dậy, vẻ mặt hốt hoảng, lê cơ thể đi xa, bước đi của hắn vô cùng run rẩy như đang cố hết sức mạnh để đi từng bước một.
‘’tại sao không giết hắn, ngươi không sợ thả hổ về rừng’’.
Triệu Hàn vẻ mặt không tin nhìn về phía La Minh vấn đạo, hắn biết kẻ này không phải một người sẽ tha cho kẻ thù của hắn.
‘’Chỉ là tìm một chút hứng thú mới, còn về việc trả thù, hahaha, người có thể thắng được La Minh ta hiện tại còn chưa sinh ra’’.
La Minh ý vị thâm trường nhìn lên bầu trời, cười ngạo nghễ bước đi, để lại Triệu Hàn ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn, lúc này La Minh bá khí lăng nhiên vô cùng.
(ngươi trang, ngươi cứ trang tác ta lúc trang bức ngươi chỉ là một con nòng nọc đang cố chạy trên đường đua thôi.)