Trong khu ký túc xá của đám tân sinh,
Bao đại phát ngồi trên giường, đặt cây thiên ma cầm trên đùi, tay gãy lên khúc đao kiếm như mộng.
đám người đường tam nghe như say
đám người rớt vào trong ảo giác của khúc đàn,
một người một kiếm đi dạo bước trong giang hồ.
chém giết một đường, vô tình người ấy cứu được một cô gái .
cả hai trót đem lòng yêu nhau.
nhưng họ hạnh phúc chưa bao lâu, cừu nhân của hắn tìm tới.
hắn bắt đầu chém giết, nhưng cô gái bên cạnh hắn nhận ra những người hắn giết là người trong gia tộc nàng.
nàng vì yêu chồng nên không nói.
vào một ngày nọ hai người bị dồn vào đường cùng chồng nàng bị trọng thương sau nhiều ngày bị truy sát, nàng quỳ xuống cầu xin với gia tộc không truy sát hắn nữa, nàng nguyện ý lấy mạng mình đổi mạng cho chồng,
lúc đó nàng nói một câu với chồng : đáng ra ta đã chết, nhưng nhờ chàng mà ta vẫn còn tồn tại, ta gặp chàng và yêu chàng là điều hạnh phúc nhất mà ông trời đã dành cho ta. Giờ ta chết đi cũng với trước đây không khác nhau, nhưng xin chàng đừng đau khổ, đừng làm điều ngốc nghếch , đừng báo thù đừng giết họ nữa , họ là người thân , người nhà của ta, ta không muốn chàng giết họ. Ta yêu chàng.
sau đó cô gái tự sát, hắn không làm được gì, hắn bất lực nhìn người mình yêu chết trước mặt của mình.
Hắn tự hỏi mình có võ công cao thì sao, được người kính ngưỡng thì sao! cuối cùng bàn tay hắn đã dính đầy máu, thân trong chốn giang hồ làm sao không có máu. Người giết ta ta giết người giờ là lúc đến lượt hắn. Tuy thoát được một kiếp nhưng ngươi yêu thương nhất của hắn không còn tồn tại, cho dù sau này hắn có là thiên hạ đệ nhất để làm gì.
Hắn ẩn cư trong ngôi làng nhỏ, làm bạn với rượi , làm hắn nhớ về tình yêu và thù hận hắn quá chán trường , hắn đến mộ của người hắn yêu, vung kiếm lên trời chém 1 nhát, một nhát này đưa mọi yêu thương cừu hận vào hư không. hắn đã chết. Chết là hết tất cả hóa thành hư không.
Bao đại phát đang đàn, thì có một người đi vào trước mắt hắn , không ai khác chính là phất lan đức.
bao đại phát biết nhưng mặc kệ hắn bao đại phát tiếp tục đàn xong rồi ngưng lại.
phất lan đức thấy bao đại phát ngưng .
- Không biết thiếu chủ của võ hồn điện đến tệ xá rác nát của lão đầu , không nghêng đón từ xa.
Bao đại phát ngững mặt lên nhìn phất lan đức.
--lão sư ta không hiểu ngươi đang nói là ai?
Phất lan đức nhìn nhìn một lúc.
--Thiên thành thiếu chủ người đừng giỡn với lão đầu ta nữa, tuy ta không ở trong võ hồn điện nhưng dù gì thanh danh của thiếu chủ không ai là không biết .
Đám người tiểu vũ , đường tam đều ngước mắt nhìn về phía bao đại phát, một nhân vật lớn đang đứng trước mặt bọn hắn.
Trong nháy mắt không khí trở nên ngưng trọng lại, chỉ chờ một câu đúng hay sai mà thôi.
Bao đại phát nhìn lấy đám người tiểu vũ.
- Ha ha ha ta thực ra không nghĩ tới , tai lại bại lộ nhanh như vậy .
Gương mặt của bao đại phát tiếu ngạo trong gian phòng.
- Đúng , ta là thiên thành thiếu chủ của võ hồn điện.
Phất lan đức cũng bất ngờ với pha đoán bậy cũng đúng của mình. lấy lại tinh thần phất lan đức hỏi.
- Không biết thiếu chủ người đến chổ tồi tàn của lão đầu có gì chỉ điểm?
- Ta ở võ hồn điện rất chán, ra ngoài đi chơi không được sao? ta nghe nói chổ ngươi chỉ nhận quái vật , không nhận người thường nên đến xem nó ra làm sao?
ta ở lại đây không phiền chứ?
Phất lan đức nhìn bao đại phát một lúc .
- Nếu thiếu chủ muốn ở lại tệ xá của lão đầu, ta rất hoan nghêng.
Bao đại phát liếc mắt phất lan đức một cái.
- Ta là người rất ghét mấy kẻ phá tâm trạng lúc ta đánh đàn.
nói xong bao đại phát đưa hai bàn tay đẩy những dây đàn về phía trước, tạo ra một sóng âm , bay thẳng đến chổ phất lan đức.
Khoảng cách giữa bao đại phát và phất lan đức khá gần , chỉ vội triệu hoán ra võ hồn dính sóng âm bay thẳng ra khỏi phòng.
Phất lan đức vội lau vết máu trên khóe miệng rồi bỏ đi về chổ ở.
Trong phòng có một không khí kỳ quặc, đặc biệt khuôn mặt của tiểu vũ biến hóa bất định.
cả căn phòng ai cũng mang tâm tư riêng trong người.