Bức thư được viết bằng các ký tự mà cậu chưa từng thấy trước đây, nhưng những từ đó đã sớm ngọ nguậy và biến thành tiếng Hàn. Có những lúc quá trình đồng bộ hóa mất một hoặc hai giây, vì vậy Seol Jihu không thấy điều đó quá bất ngờ.
‘Em nghe nói anh đã trở lại. Lúc em đến thì anh không có ở đây, nên em để lại bức thư này. Anh nhớ lời hứa giữa chúng ta, phải không? Hãy đến chỗ em ăn tối nhé.”
Một ánh mắt ngạc nhiên và vui sướng lóe lên trên khuôn mặt Seol Jihu.
Giọng điệu của bức thư rất nhẹ nhàng, gần giống như ai đó mời hàng xóm của họ sang nhà ăn tối. Vấn đề ở chỗ, người gửi là Teresa Hussey. Nói cách khác, cậu ta sẽ cần phải đến cung điện hoàng gia và có khả năng gặp nhà vua. Gia đình Hoàng gia Haramark nổi tiếng là phóng khoáng khi giao tiếp với người Trái đất, nhưng dù sao, cụm từ “Cung điện hoàng gia” cũng khá trang trọng.
Dù Terasa chỉ nói đơn giản là “đến chỗ em ăn tối”, nhưng vẫn có một áp lực vô hình đè nặng lên cậu. Tuy nhiên, vì Teresa đã đến tận đây gửi thư mời, cậu ta không thể bỏ qua, và thành thật mà nói, Seol cũng muốn đến cung điện một lần cho biết.
“P.S. Đừng vội về sớm nhé! Sau bữa tối, em sẽ mời anh một món tráng miệng đặc biệt để dễ tiêu hóa hơn.”
Khi cậu đọc tới dòng cuối cùng, một tiếng cười khúc khích bật ra khỏi miệng Seol.
“Phải kiếm bộ đồ nào ngon lành để mặc mới được!”
Đó là một lời mời từ cung điện hoàng gia. Không muốn lâm vào cảnh xấu hổ vì những hành động ngu ngốc, Seol Jihu chạy đến thư viện để nghiên cứu các phép tắc cơ bản.
Sau khi kết thúc buổi tập chiều, Seol Jihu đã tắm rủa sạch sẽ, rồi đi ăn tạm vài thứ để lót dạ. Ít nhất, cậu muốn tránh chuyện cắm đầu ăn ngấu nghiến như hôm gặp Yun Seora.
Sau khi thay quần áo và ngắm nghía mình trong gương, Seol giật mình khi thấy một người đàn ông khổng lồ đang đứng trước cửa.
Tất nhiên, chuyện có người đến thăm văn phòng Carpe Diem là điều bình thường, nhưng…
“Anh có phải là người Trái đất tên gọi là Seol không?”
Cơ bắp săn chắc của người đó vồng lên từng múi vạm vỡ, và một vết sẹo dài – chắc chắn là một vết chém – kéo dài qua mũi anh ta. Thân hình anh ta chắn hết ánh sáng của cửa chính – chắc chắn người này phải cao hơn 2 mét. Seol tự nhủ, anh chàng này thừa sức để đấu vật – một chọi một – với lũ Orc.
“… Tôi là Jan Sanctus. Tôi đến hộ tống anh theo lệnh của Công chúa Teresa.”
Seol Jihu vô thức giơ cây thương lên.
“Anh sẽ tới Cung điện chứ?”
Anh ta hỏi với giọng khá cộc lốc. Seol Jihu đoán rằng đây là một cận vệ của Hoàng gia, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và trả lời.
“Tất nhiên.”
“Theo tôi. Tôi sẽ hướng dẫn anh.”
Cứ như thế, Seol Jihu đi theo người lính tên là Jan Sanctus và bước vào khuôn viên của Cung điện Hoàng gia Haramark.
Không khí hoàn toàn khác so với thành phố. Khi đi qua cổng cung điện, cậu cảm thấy như mình bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Dù Hoàng cung vẫn mang đậm phong cách kiến trúc của Haramark, nhưng đây vẫn là nơi ở của Hoàng gia. Thế nên mọi thứ trông khá sạch sẽ và tươm tất.
Mọi người trong khuôn viên rất bận rộn.
Đã đến giờ ăn tối, nhưng cung điện dường như rất bận rộn. Cậu ta có thể thấy nhiều người chạy vội vã và một số người khác đang khẩn trương hét vào một tinh thể giao tiếp.
Seol Jihu khẽ hỏi khi đi qua một hành lang rộng lớn.
“Tôi có cần chú ý điều gì khi ở trong cung điện không?”
Mặc dù cậu ta đã tìm hiểu về các lễ nghi trong thư viện, Seol vẫn hỏi cho chắc chắn.
“Không.”
Jan Sanctus lại trả trả lời một cách cộc lốc. Thay vì thù địch, anh ta có vẻ lạnh lùng một cách tự nhiên.
“Anh chỉ cần không chĩa vũ khí vào người khác, hoặc nguyền rủa họ.”
“… Cái đó là chuyện tất nhiên mà!”
“Tất cả những cậu cần làm là ứng xử theo những chuẩn mực cơ bản.”
Jan Sanctus nói thêm.
“Trái đất và Thiên đường khác nhau. Chúa tôi đã thừa nhận và chấp nhận sự khác biệt trong văn hóa giữa hai thế giới. Miễn là cậu tuân theo những cách cư xử cơ bản mà bất cứ ai cũng biết, sẽ có không có vấn đề gì cả.”
Trong lúc đó, họ đã tới nơi. Jan Sanctus dẫn Seol vào một đại điện, rồi rời đi. Khi Seol Jihu vào trong, cậu ta có thể thấy một phụ nữ trẻ mặc váy hồng, cũng như một người đàn ông trung niên ngồi trên ngai vàng.
Teresa nở một nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy Seol, nhưng sự chú ý của cậu hướng về một nơi khác.
“Vậy đó là…”
Seol nhìn kỹ người đàn ông trung niên, đôi mắt điềm tĩnh và cương nghị. Khác với Teresa, ông ta có mái tóc vàng và bộ râu cũng vàng nốt.
Prihi Hussey, vua của Haramark, một trong bảy vị vua còn sót lại sau cuộc xâm lăng của các thế lực ngoại lai.
“Cậu có phải là người Trái đất tên gọi Seol không?”
Một giọng nói sang sảng vang lên. Ngoại hình và giọng nói của Nhà Vua khiến ông ta giống một học giả hơn là một chiến binh.
“Không cần.” – Thấy Seol Jihu cố gắng quỳ xuống, nhà vua lập tức ngăn cậu lại – “Ta được biết, ở Trái đất thì dân chúng là chủ sở hữu của một quốc gia, nhà vua tồn tại để phụng sự quốc gia đó. Ta tôn trọng văn hóa của các cậu.”
Seol Jihu ngạc nhiên trước cách nói chuyện khiêm tốn của Nhà Vua. Cậu ngoan ngoãn đứng dậy.
“Đây là vinh dự của tôi, thưa Bệ Hạ”
Nghe cậu nói thế, Prihi cười khúc khích.
“Vinh dự của cậu, huh? Tôi không hiểu ý của cậu là gì, nhưng không sao. Cứ coi tôi là một trưởng làng hoặc gì đó cậu thích.”
Từ ‘gì đó’ – nghe thật là khó. Chẳng khác gì một thực khách bảo đầu bếp rằng, hãy dọn cho mình món gì cũng được.
Prihi Hussey bình tĩnh nhìn chằm chằm vào thanh niên trước khi mở miệng.
“Trước tiên, ta muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với cậu. Ta đã nghe những gì cậu đã làm cho thế giới này.”
“Đức vua nhân từ.”
Từ cách ông ấy nói chuyện, dường như ông ấy là một vị vua chín chắn và hiểu chuyện. Seol Jihu khá vui mừng khi biết điều này. Trước đó, cậu đã lo lắng rằng Vua Haramark sẽ hành động như một trùm đầu gấu địa phương, giống Terasa.
“Ta cũng muốn cảm ơn cậu đã đến. Con bé này cứ mè nheo với ta suốt.”
Sau khi quay sang cười với Teresa, Prihi từ từ đứng dậy khỏi ngai vàng.
“Giờ thì, chúng ta đi thôi.”
“???”
“Ta mời cậu đến ăn tối mà. Chẳng lẽ lại để khách quý đứng đây chết đói và nghe ta lảm nhảm?!”
Prihi mỉm cười và bỏ đi. Thấy Seol đứng ngơ ngác, Teresa lại gần và hỏi
“… Anh à, sao phải căng thẳng thế?”
“Huh? Tôi đang căng thẳng sao?” – Seol Jihu vừa nói vừa đưa tay xoa mặt. Đúng là cơ mặt của cậu có vẻ hơi căng hơn bình thường.
“Không cần phải trang trọng như thế đâu. Thư giãn đi. Chỉ là nói chuyện phiếm trong bữa ăn thôi mà”.
Công chúa cẩn thận nắm lấy cánh tay Seol.
“Đi nào.”
Chào đón Seol là đủ loại món ăn ngon miệng được đặt trên một chiếc bàn dài với khăn trải bàn màu trắng. Đó toàn là những đặc sản của Thiên đường. Nhưng vì Seol Jihu quá chú ý đến câu từ khi nói chuyện, nên cậu không biết mình đang nhét thứ gì vào miệng.
Seol nghĩ rằng mình đang ứng xử như một quý ông lịch thiệp, nhưng với Terasa, trông cậu ta như một cái máy biết gắp đồ ăn cho vào mồm. Ngay cả Prihi cũng bật cười.
“Có vẻ như người hùng của chúng ta đang gặp khó khăn trong việc thưởng thức yến tiệc.”
“Không, các món ăn rất ngon mà, thưa Bệ hạ!”
Seol Jihu vội phản bác, nhưng Prihi vẫn tiếp lời.
“Hmm… Hay là chúng ta nói về chuyện gì đó hài hước nhé.”
“Hài hước ư?”
“Phải. Cậu có nghe nói về cuộc xung đột trong quá khứ giữa những người Trái đất và Hoàng gia Haramark không?”
Prihi nói rằng sẽ kể một chuyện gì đó hài hước, nhưng chủ đề ông đưa ra còn khiến cậu căng thẳng hơn. Seol Jihu rụt rè mở miệng.
“Nếu ngài đang nói về cuộc nổi loạn thì, đúng là tôi đã nghe về chuyện đó”.
“Ừ. Chính là vụ đó. Sau vô vàn lộn xộn thì cuối cùng, Sinyoung đã đứng ra làm trung gian hòa giải và tổ chức một cuộc đàm phán giữa hai bên. Cậu thấy đấy, vì đó là một cuộc đàm phán đình chiến, tôi nghĩ rằng ít nhất họ sẽ giữ phép lịch sự tối thiểu.”
“Vậy… có chuyện đã gì xảy ra à?”
“Có. Đó là lần đầu tiên ta bị phỉ báng đến mức đó. Thủ lĩnh của phe nổi dậy không xuất hiện, thay vào đó họ đã cử một tên khốn lạ mặt. Theo phép lịch sự, ta đã tự giới thiệu bản thân. Và khi ta hỏi tên gã đó, hắn nói: “Rất vui được gặp anh, Vua của Haramak.”
Thấy Seol Jihu bối rối, Prihi hắng giọng trước khi tiếp tục.
“… Tên tôi là Cái Bụng Béo của Prihi.”
“Khụ!”
Seol Jihu che miệng và ngước lên, cậu thấy Prihi bình tĩnh cắt miếng bít tết của mình. Ông ấy dường như không nói đùa.
“Chuyện… chuyện đó thực sự xảy ra ư?”
“Chà, ta không đủ tài năng để bịa ra một câu chuyện như vậy. Có khá nhiều người biết chuyện này đấy. Phải rồi, có một nhân chứng sống ngay tại đây.”
Khi Prirhi nhìn Teresa, cô lập tức gật đầu.
“Cha nói thật đó. Lần ấy sốc đến nỗi em vẫn còn nhớ rõ.”
“Không thể tin nổi!” – Seol há hốc mồm.
“Vẫn chưa hết đâu. Con chó cái ngồi cạnh tên khốn đó cũng tiến thêm một bước và nhếch mép nói: “Rất vui được gặp bạn. Tôi tên là Teresa Lông hồng.”
“Công chúa!”
Seol Jihu nhanh chóng cắt lời cô. Tuy nhiên, Teresa vẫn thao thao bất tuyệt.
“Anh cứ nghe đi đã, vụ màu hồng chưa đủ sốc đâu. Sau khi nói xong, con đĩ chó đó…”
“Công chúa!”
Giọng Seol Jihu trở nên gay gắt. Teresa nhún vai và im lặng, trong khi Seol Jihu xoa bóp thái dương và hỏi nhà vua.
“Bệ ha, ngài để họ nói vậy sao?”
“Ta có thể làm gì khác? Hắn khăng khăng rằng tên mình là Prihi, còn họ là Cái Bụng Béo. Thậm chí hắn còn làm bộ tức giận và bảo rằng chúng ta đang giễu cợt cái tên mà hắn nhận được từ bố mẹ!”
“Một lũ biến thái!”
“Ta đồng ý. Họ là một nhóm những kẻ mất trí” – Prihi gật đầu đồng ý – “Nhưng mà, sau vụ đó thì ta bắt đầu nhận ra rằng người Trái đất nghĩ gì về thế giới này. Một trò chơi thú vị. Không hơn không kém.”
“Bên cạnh đó, lời nói của chúng cũng giúp ta nắm được một thông tin quan trọng”
“Ý Bệ hạ là…”
“Gián điệp. Họ có vài gián điệp trong cung điện.”
Nghe vậy, Seol Jihu bối rối ngạc nhiên. Nhà vua phát hiện ra có một gián điệp vì những kẻ đó nói ra vài cái tên thô lỗ? Điều đó thật khó hiểu.
Cậu nghiêng đầu: “Tại sao Bệ hạ nghĩ như vậy?”
“Dễ hiểu thôi. Nếu không có gián điệp trong cung điện, làm sao bọn họ biết được những đặc điểm thể chất của chúng ta?” – Prihi nói với giọng chắc nịch.
“Cha nói đúng đó. Hơn nữa, họ nắm được thông tin về vùng kín của thành viên hoàng gia, nên chắc chắn điệp viên phải là những người thân cận trong cung điện” – Teresa thêm rụt rè.
“…”
Seol Jihu gục đầu nhăn nhó.
“Tôi hiểu rồi… Vậy mà các vị vẫn phải nhẫn nại chịu đựng chúng…”
“Cảm giác đó không dễ dàng chút nào. Nhưng, có một điều bất ngờ là, những người Trái đất mà tôi đã gặp, đều bật cười mỗi khi tôi kể cho họ nghe câu chuyện này.”
“Tôi thành thật xin lỗi. Tôi không nghĩ đó là một chuyện đáng cười.” Seol Jihu khẽ cúi đầu.
Prihi nhìn chàng trai trẻ một cách chăm chú.
“Cậu không cần phải xin lỗi. Đâu phải lỗi của cậu.”
Ngay cuộc trò sắp đi đến hồi kết, Prihi chợt xoa đầu.
“À phải rồi, ta nghe nói cậu đã ngủ với con gái ta.”
Phụt t t t t t
Câu hỏi bất ngờ của Prihi khiến Seol Jihu giật mình và bị sặc. Cậu phun thẳng ngụm nước trong miệng vào đĩa thức ăn.
Dù sao thì, hành động đó chắc chắn vẫn lịch sự hơn là phun nước ra khắp nơi.
“…Thưa Đức vua….” – Seol nhăn nhó mếu máo.
“Hả? Vẻ mặt nhăn nhó đó là sao? Theo lời Teresa nói với ta thì…”
Seol Jihu nhanh chóng quay sang Teresa. Cô ấy tỏ ra xấu hổ và đưa hai tay che má.
‘Tại sao cô ấy lại đỏ mặt? Không, tại sao cô ấy lại giả vờ xấu hổ như thế???’
Khi Seol ngơ ngác nhìn Công chúa, Teresa vội lắc đầu.
“Cha ơi cha à, con chỉ nói là hai đứa ôm nhau ngủ thôi. Nói “ngủ với nhau” thì hơi quá đáng.”
“Con nói gì vậy? Ta hiểu rất rõ cụm từ này mà, chính con mới là người…”
Đột nhiên, giọng Đức Vua nghẹn lại. Prihi gục đầu xuống và rên rỉ, trong khi đó, Teresa quay ra cầm dao cắt bít tết của mình như không có gì xảy ra.
“… Đau đấy.”
“Ahihi, con chả hiểu cha nói gì cả.”
“Hừm. Ta lạ gì chứ. Lần đầu tiên sau 8 năm, hôm nay con mới chịu mặc váy.”
“Hầy! Con bảo cha nói nói đùa để giúp anh ấy thư giãn. Ai bảo cha nói thẳng như vậy? Ah, xấu hổ quá đi mất!”
Họ liên tục nói với nhau những chuyện gì đó mà Seol không thể hiểu nổi.
‘Đúng là cha nào con nấy’ – Seol mím môi. Cậu đã bị bất ngờ khi gặp Công chúa lần đầu tiên, và bây giờ khi gặp cha cô, cậu lại bất ngờ thêm lần nữa.
Thấy Seol trố mắt nhìn hai cha con tranh cãi, Prihi thở dài và lấy một mảnh vải lau miệng.
“Xin lỗi đã để cậu chứng kiến cảnh tượng khó coi này.”
“…”
Nhưng mà, ta nhắc lại một lần nữa, cậu không cần phải quá căng thẳng. Buổi gặp mặt hôm nay không phải để trừng phạt hoặc bắt giữ cậu. Thay vào đó, ta mời cậu đến đây để trao thưởng cho những gì cậu đã làm.
Nhà vua cố gắng nói với giọng nghiêm túc nhất có thể. Seol Jihu muốn nói với ông ta rằng đã quá muộn để hành động trang nghiêm, nhưng sau khi nghĩ một lúc, cậu chỉ đơn giản cúi đầu cảm tạ.
“Ban đầu, ta nghĩ những tin đồn đã được phóng đại…”
Prihi vừa nói vừa đặt khăn ăn xuống.
“Tuy nhiên, vì Teresa cũng nói những điều tương tự, ta buộc phải tin. Hóa ra vẫn còn những người Trái đất tử tế như cậu.”
“… Tôi không dám, thưa Bệ hạ.”
“Nào, chàng trai trẻ. Cậu có thể dừng cách nói chuyện đó lại không?”
“Dạ thưa…?”
“Sau nhiều năm nỗ lực, ta đã quen với văn hóa của người Trái đất. Giờ cậu lại làm ngược với tất cả mọi người, khiến ta thực sự bối rối.”
Sau bao nhiêu năm loạn lạc, tại Thiên đường này, khái niệm quý tộc và hoàng tộc đã trở nên mờ nhạt. Seol Jihu bắt đầu hiểu lý do tại sao Hoàng gia Haramark từ bỏ các thủ tục cổ điển. Cậu khẽ nói.
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Bữa tối kết thúc nhanh chóng. Những người giúp việc dọn bàn và mang trà ra. Sau khi thưởng thức một ngụm, Prihi đặt cốc của mình xuống trước khi mở miệng.
“Hoàng gia Haramark luôn thưởng phạt phân minh và công bằng.”
“…”
“Thành tích của cậu… Hmm, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ chinh phạt ở làng Ramman, đưa ra kế hoạch cho chiến dịch cứu hộ, trực tiếp giải thoát cho các tù nhân và phá hủy phòng thí nghiệm.”
Nghe những lời của Prihi, Seol Jihu cảm thấy hơi hoang mang. Cách ông ta liệt kê thành tích của Seol, không giống như đang ca ngợi cậu ta, mà giống một bản tổng kết các hạng mục cần thanh toán.
Prihi đã khiến Seol bị sốc vì những câu chuyện kỳ quặc, nhưng giờ đây, Đức Vua của Haramark đã hóa thành một người khác hẳn. Nói cho chính xác, lúc này ông mới giống một vị Quân vương.
“Sau khi cân nhắc, ta đã chọn một phần thưởng phù hợp với thành tích của cậu.”
Đôi tai Seol Jihu dỏng lên chăm chú.
“Ta thực sự hy vọng cậu sẽ thích nó.”
Dù nói “hy vọng”, nhưng rõ ràng Prihi có vẻ rất tự tin. Ông ra hiệu cho những người hầu, và họ nhanh chóng quay lại với một cái đĩa được che bởi một tấm vải trắng. Đôi mắt Seol Jihu mở to.
“Đây là….”
Một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi miệng cậu. Ngồi trên đĩa là một thanh vàng lớn hình chữ nhật, sáng lấp lánh. Seol Jihu bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nó, cậu lắp bắp.
“M… một thỏi vàng?”
Chohong và Hugo đã run rẩy ghen tị vì một miếng vàng bé xíu. Nếu họ biết cậu nhận được một thỏi vàng lớn cỡ này, họ sẽ phản ứng ra sao?
“Ực.”
Seol nuốt nước bọt liên tục. Trên trái đất, sức mạnh của tiền là tuyệt đối.
‘Với cái này….’
Đây chắc chắn là một gia sản khổng lồ. Mắt Seol hoa lên và đầu cậu quay cuồng khi nghĩ tới những thứ mình có thể mua được khi đổi thỏi vàng lấy tiền won.
Lòng tham từ từ trỗi dậy từ đôi mắt chàng trai trẻ. Ngay lúc đó, một ý nghĩ thoáng qua tâm trí Seol.
“…Ah.”
Seol Jihu đột nhiên ngậm miệng lại. Vẻ mặt ngây ngất của cậu biến mất, thay vào đó là một cái nhíu mày. Cậu nhìn chằm chằm vào thỏi vàng vớ nét mặt đăm chiêu.
“Mặt hàng này rất dễ chuyển đổi sang tiền tệ Trái đất. Thế nên là… Huh?”
Prihi dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt chàng trai trẻ.
“Cậu không thích phần thưởng ?”
“…Dạ? À, không” – Seol Jihu lắc đầu quầy quậy.
“Ta thấy nét mặt cậu không giống như đang hài lòng.”
“Không, không phải như thế đâu….”
“Nếu cậu có gì băn khoăn, cứ nói đi, ta sẵn sàng lắng nghe.”
Nghe giọng nói nhân từ của Prihi, Seol Jihu nhìn chằm chằm vào thanh vàng và cắn môi. Cậu nhớ tới vài người…
[Đâu phải chúng tôi muốn sống ở nơi hẻo lánh này. Thực sự thì, chúng tôi chẳng còn nơi nào để đi cả.]
Vị trưởng làng đã đưa cho Seol cục rudium quý giá của mình và thậm chí còn lập kế hoạch chi tiết cho đội cứu hộ.
[Nhớ quay lại nhé.]
Thánh nữ trong cổ mộ đã cứu mạng cậu và còn tặng cho cậu món quà quý giá.
Sau vài phút đấu tranh tư tưởng, Seol kích hoạt Nine Eyes theo bản năng. Khi nhìn thấy màu hoàng kim bao phủ thỏi vàng, mặt Seol nhăn lại và thở dài. Rồi cậu bình tĩnh mở miệng.
“Tôi muốn hỏi ngài một việc.”