Chương 67: Khát vọng trỗi dậy

Bên trong trụ sở Sinyoung hào nhoáng hơn ngoại hình bên ngoài rất nhiều. Thêm vào việc thực tế có khá nhiều người ra vào, Seol Jihu bỗng dưng không thể nói được cậu vừa đặt chân vào một phòng đấu giá hạng sang hay đại sảnh của một tập đoàn đứng đầu.

Câu đứng ngó xung quanh như thằng ăn cắp rồi một lúc sau mới phát hiện ra bàn tiếp tân. Khi cậu bước đến gần, một người phụ nữ trẻ với bộ trang phục gọn gàng thẳng thớm chào đón anh bằng một nụ cười.

“Tôi có thể giúp gì được cho anh?”

“Tôi muốn nói chuyện với một người làm việc ở đây.”

“Được, cho tôi cái tên của người mà anh đã đặt cuộc hẹn.”

“À, Không. Tôi không có hẹn trước. Cô có thể giúp tôi gọi quý cô Kim Hannah xuống đây được không?”

Nghe yêu cầu thẳng như ruột ngựa từ miệng anh ta, đôi mắt cô tiếp tân tròn xoe.

“Ý anh là, giám đốc Kim?”

“Phải, là cổ. Cứ nói với cô ấy Seol ở đây. Cô ấy biết ngay thôi.”

Nữ tiếp tân không nói gì thêm, chỉ đơn giản chớp mắt vài lần. Cô nhìn vào bộ trang phục của anh thanh niên trước mặt rồi nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, trước khi ánh mắt chạm vào ngọn giáo băng đang phát ra luồng hàn khí lạnh lẽo sau lưng cậu, rồi khẽ gật đầu.

“Xin chờ một lát.”

Cậu đã lo lắng việc không thể gặp Kim Hanah mà không đặt hẹn trước, nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi thấy người phụ nữ tiếp tân kia lấy ra một viên pha lê giao tiếp.

“Đây là Park Ahrah từ bàn tiếp tân. Cho hỏi, giám đốc Kim có trong văn phòng hôm nay không? Oh, ra là có à…”

Qúy cô tiếp tân liếc về phía Seol Jihu, rồi sau đó..

“Anh ta bảo mình tên Seol… Thứ lỗi?”

… Cô ấy rõ ràng giật mình vì điều gì đó ngay khi cô đổi hướng nhìn sang phía cầu thang cách đó không xa. Seol cũng nhìn về hướng đó với chút thắc mắc, không lâu sau, ở đó, một người phụ nữ khoác trên mình bộ quần áo công sở sặc mùi đa cấp cùng chiếc túi nhỏ trên tay đang bước xuống, tất nhiên, đó là Kim Hannah.

‘Nhanh vậy pà!’

Sao cũng được, Seol Jihu vẫy tay mình, tỏ vẻ vui mừng khi được nhìn thấy cô.

“Yo, Kim Hannah!”

“Chào, anh bạn trẻ. Cũng một thời gian rồi ha.”

Cô cười rạng rỡ hồi đáp.

“Điều gì mang cậu đến đây? Sao tự dưng đến gặp tôi thế này.”

“À, tôi muốn gặp cô thôi.”

“Thằng dở ng… ờ, muốn nói nhảm gì thì ra khỏi đây đi rồi tính? Nhìn thì biết, đây là cái nhà thương điên.”

Kim Hannah bắn rap cực nhanh. Cô thậm chí còn chộp vai Seol Jihu rồi kéo cậu đi trước cả khi cậu kịp lên tiếng. Ngay khi lưng cô quay về phía bàn tiếp tân, nụ cười trên khuôn mặt cô biến mất lập tức.

“Ra đây với tôi.”

Cô thì thầm với cậu rồi tiếp tục kéo đi. Seol Jihu miệng hết mở rồi lại đóng như con cá vàng, cậu buông xuôi như thằng bất lực khi bị kéo đi trong cảnh lê lê lết lết.

Khi Kim Hannah – trạng thái ma nhập, chịu dừng bước, họ đã ở trong một con hẻm tương đối vắng vẻ.

Cô dang đôi tay ra và đứng chống nạnh. Cô ngó nhìn trời cao một cách im lặng trước khi tuông ra một hơi thở thật dài.

Trong khi đó, Seol Jihu thì chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm. Cậu không chắc lắm, nhưng có cảm giác như cậu vừa làm gì đó sai sai.

“Được rồi, cứ thế đi.”

Kim Hannah xoay người rồi nhìn cậu bằng cái nheo mắt.

“Vì cậu đã xuất hiện ở thành phố này và lại còn dám đưa đầu vào hang cọp, tôi đoán cậu đã thủ sẵn vài chiêu rồi phải không.”

Nhìn cái biểu cảm co giật thần kinh như sắp phát điên của cô, nếu như cậu lỡ miệng đùa “Có cái đéo” thì có khi lập tức cậu phải nằm thẳng cẳng ngay tại đây.

“Yeah, tôi nghĩ tôi đang bảo vệ mình khá tốt.”

“… Thật không?”

Cái dáng vẻ cố kìm hãm bản thân khỏi việc bung lụa bất kỳ lúc nào của Kim Hannah, dường như đã nhẹ nhõm đi một chút. Seol Jihu tấn công ngay vào sơ hở đó bằng một phát ngôn.

“Tôi đã tham gia một tổ đội.”

“Tổ đội? Tên?”

“Carpe Diem.”

Đôi mắt Kim Hannah thu lại như mắt thỏ. Cô cạn lời nhìn cậu, trước khi tiếp tục hé môi.

“Heh~eh. Ngạc nhiên chưa. Tôi cứ nghĩ điều kiện gia nhập Carpe Diem rất nghiêm ngặt kia đấy. À, làm cách nào cậu có thể hòa nhập với cái đám chỉ thích thủ d*m nội bộ với nhau vậy?”

“Cô biết họ sao?”

“Làm sao tôi “biết” họ à? Trời ạ, đó là nhóm có Edward Dylan, một Ranker cấp cao. Anh ta là Arch Shooter cấp 5, khá có tiếng đấy. Còn có cả Chung Chohong và Richard Hugo cũng nổi tiếng như những chiến binh đáng gờm.”

Lần này, Seol Jihu là người tỏ ra ngạc nhiên.

“Họ của Chohong là Chung?”

“Ừ, cô ấy đến từ khu vực 7, một nơi được gọi là Liên Minh Độc Lập. Cô ta đến từ Hong Kong và rất nổi danh trên con đường của một chiến binh, mặc dù cô ta ban đầu được xem như một mục sư. Ai cũng biết đến cô ta như một câu chuyện thành công khi sở hữu một lúc hai chức nghiệp.”

Kim Hannah trích thông tin trong đầu cô trước khi tiếp tục hỏi cậu lần nữa.

“Bỏ sang một bên đi. Vậy giờ, cậu không ngại lộ mặt tại Sinyoung vì cậu đã là thành viên của Carpe Diem chứ gì?”

“À thì… còn có vài người khác nữa.”

“?”

“Tôi đã móc nối được vài mối quan hệ với gia đình hoàng gia Haramark. Ngoài ra còn có ngài pháp sư hoàng gia Ian nữa.”

Một bên chân mày của Kim Hannah nhướng lên.

“Cậu đang nói về Ian Denzel, phải không vậy?”

“Wow, Sao cái gì cô cũng biết thế.”

Seol Jihu thật sự thấy ấn tượng.

“Mi… mi nói thế chỉ vì…”

Kim Hannah định kết thúc phần còn lại của câu nói với “… không muốn ăn chửi, đúng không?”, nhưng cô vội vàng ngậm miệng lại khi thấy tên trẻ trâu trước mặt cười rạng rỡ rồi vung thanh giáo trước khi cô có thể nói. “Nhìn đi, nhìn đi nè! Công chúa cho tui đó.”

Nhìn sơ qua cũng đủ thấy, cô dám chắc thanh giáo đó không phải hàng tầm thường. Ít nhất, đó không phải thứ vũ khí có thể nhìn thấy ở mấy tên tân binh.

“Cô thấy sao?”

Seol ưỡn ngực tự hào. Kim Hannah nheo mắt nhìn cậu, đảo con ngươi liên tục trước khi khoanh tay nở nụ cười.

“Hm… khoe mẽ à. Cũng phải, tôi cho rằng cậu đã tìm được một chiếc mũ bảo hộ cho mình, có lẽ vậy.”

“Chỉ thế thôi à?”

“Chỉ thế thôi là thế nào?”

Giọng Kim Hannah đội nhiên nhỏ lại. Dù không có ai ở xung quanh đây, cô vẫn khoác thêm lên mình chiếc áo ‘thận trọng’.

“Ý tôi là, nghiêm túc hả, cậu vừa lộ cái mặt mình đúng vào ngày Đại tiểu thư quyết định trở lại…”

‘Đại tiểu thư?’ …

Seol Jihu hỏi lại.

“Cô đang nói về quý cô Yun Seora?”

“Không phải.”

Kim Hannah lắc đầu ngay.

“Chúng ta có thể xem tiểu thư Yun Seora như một đồng minh trong trường hợp này. Nếu Đại tiểu thư để ý và tìm cách tiếp cận cậu. Vậy thì tiểu thư Yun Seora là người duy nhất có thể bảo vệ cậu khỏi cô ta. Cô ấy có động lực để làm điều đó, chưa tính đến địa vị mà cô ấy đang giữ.”

Seol Jihu không biết nói gì về điều này. Nhưng dù vậy, cậu có thể cảm giác được những vấn đề chính trị đầy mưu mô đang bắt đầu tung hoành nơi hậu trường.

Vào lúc này, Kim Hannah bối rối rút ra viên pha lê giao tiếp từ chiếc túi nhỏ của mình. Cô nhíu mày nghiêm trọng.

“Nhìn đi. Chúng đang gọi tôi này.”

“Bộ tôi làm gì sai lắm à?”

“Không hẳn, nhưng…”

Kim Hannah bóp trán như thể đau nửa đầu, cô nói cậu đứng đây chờ sau đó là xách đít đi luôn.

Có vẻ như cô sẽ không trở lại trong một sớm một chiều. Seol Jihu rút một điếu thuốc và liếc nhìn xung quanh. Không có vấn đề gì khi hút thuốc ở Haramark, nhưng khi nhìn vào phố xá sạch sẽ của Scheherazade, cậu nghĩ việc hút thuốc lộ liễu nơi công cộng có khi đánh mất mỹ quan đô thị, chắc đếo ai ở đây chấp nhận được.

Seol Jihu tiếp tục tìm nơi thích hợp cho đến khi dừng lại tại một con hẻm nhỏ nằm bên cạnh tòa nhà có tên “Phòng trà của Gió và Tiên.”. Khi cậu ở đó, cậu thấy một vườn hoa phủ đầy những bông hoa nhỏ nhưng vô cùng xinh đẹp.

‘… ài, chán thật.’

Dù cậu thường thấy xui xẻo, nhưng dù gì, tình trạng này cứ giống như cái tát vào mặt cậu vậy. Nghiêm túc mà nói, cậu từng giúp Sinyoung, lại chẳng gây ảnh hưởng vuông vuông tròn méo gì chúng cả, thế nhưng tại sao chúng cứ muốn tìm mọi cách xử lý cậu như một con thú săn mồi tham lam?

‘Khốn kiếp. Mình phải trở nên mạnh hơn và khiến chúng phải dừng mấy trò c*t đái này lại…’

Cậu nhận ra mọi thứ có lẽ sẽ thay đổi nếu cậu đạt đến ngưỡng của một Ranker cấp cao. Khi đó, cậu sẽ dùng tới Thánh Dược, xài hết điểm tích lũy, và quan trọng hơn hết, sử dụng tới ‘Thánh Ấn’.

Tất nhiên, còn xa lắm… xa lắm người ơi.

Seol Jihu hút điếu thuốc rồi sầu não nhả ra một đụn khói.

“Thứ lỗi.”

Ngay lúc đó, một giọng nói ấm áp, êm dịu hướng về cậu.

“Thật xin lỗi, nhưng ở đây cấm hút thuốc.”

Cặp lông mày Seol nhướng lên, và cậu quay đầu về phía người đó. Giọng nói đó phát ra từ đâu?!

“Chỗ này thuộc về tài sản cá nhân, nhưng tiện thể, hoa trong vườn rất nhạy cảm với khói thuốc, hy vọng anh hiểu cho.”

Giọng nói thân thiện như đang vỗ về đứa trẻ đang khóc tiếp tục len lỏi vào tai cậu. Seol Jihu vội vàng dập điếu thuốc.

“Tôi xin lỗi. Tôi không hề biết.”

“À không, không sao cả. Không đến mức phải dập thuốc đâu. Anh chỉ cần đi bộ một chút, ở đó anh sẽ tìm thấy nơ…?!

… Giọng người phụ nữ đột nhiên ngắt quãng giữa chừng.

“Ôi chúa ơi.”

Cô gái che miệng mình bằng đôi tay mảnh dẻ.

Thật bất ngờ, cậu nhận ra một mùi hương quen thuộc. Khi cậu nhìn vào dáng vẻ thanh lịch cùng đôi mắt to tròn thanh khiết ấy…

“…”

Seol Jihu vượt qua xúc cảm bản thân như đang đối mặt với một vùng đại dương vô tận không chút gợn sóng.

“Yoo Senhwa?!”

Không, không phải cô ấy. Sự yên lặng cùng khí chất có hơi tương tự, nhưng nếu nhìn gần hơn sẽ thấy có sự khác biệt. Hay cậu nên nói cô gái mang cảm giác trưởng thành hơn chút?

Từ hàng mi dài cong đậm nét đậm chất thiếu nữ; Từ quả đầu với mái tóc suôn mượt kéo dài tận thắt lưng như thác nước mùa xuân; Từ đôi môi đỏ hồng như trài cây tươi chín mọng; từ đôi vai thanh thoát với xương cổ thẳng băng; và thậm chí từ làn da nhợt nhạt như trái mơ chín kia không ngờ lại tôn lên sự hòa hợp với chiếc váy trắng mà cô đang mặc một cách hoàn mỹ đến vậy.

Trên tất cả, mùi thơm xuất phát từ hướng cô ấy thật tuyệt vời. Nó tựa như sự ấm áp được trao ban bởi tia nắng mùa xuân, đủ khiến cho người một người phải nhắm mắt và tận hưởng.

Cho tới khi tâm trí cậu đạt đến đỉnh điểm…

[Chúng ta sẽ còn gặp lại, hoàng tử bé.]

… Cậu giật bắn mình.

“… Ah.”

Trong vô thức, cậu đánh rơi điếu thuốc lá khỏi tay mình. Cảm giác thời thơ ấu mà cậu đã quên nay đang như dòng thác lũ ùa về.

Nhưng tại sao? Tại sao bỗng dưng cậu lại nhớ về chuyện đó?

Rối tinh rối mù, Seol Jihu theo bản năng kích hoạt cửu nhãn, sự việc tiếp đó lại làm cậu hoảng hơn nữa.

‘T-thế là sao?’

Không có bất kỳ dải màu nào hiện ra từ cô ấy, cậu đơn giản cho rằng đó chỉ là một hiện tượng ‘không màu’ khác mà thôi. Tuy nhiên, thậm chí năng lực đặc biệt của màu lục, ‘Quan sát chung’, cũng thất bại khi kích hoạt. Dù cậu thử bất kỳ cách nào, bảng trạng thái của cô gái này không hề xuất hiện, đây là lần đầu tiên cậu gặp tình trạng này.

Chính lúc đó.

“Nếu anh thấy ổn…”

Cô gái chậm rãi bỏ tay khỏi mặt mình và chỉ về lối vào bên hông tòa nhà.

“Chúng tôi có khu vực hút thuốc trong đó. Anh có muốn vào không?”

Một lời đề nghị với giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng khiến Seol Jihu gật đầu theo bản năng. Nhưng sau đó…

“Ê, tên kia! Cậu đang nghĩ mình đang làm gì v…??”

Kim Hannah xử lý cuộc gọi và trở lại con hẻm tìm Seol Jihu, để rồi mắt cô trố to như đèn đường khi nhìn thấy tình huống trên.

“Cô… cô là…”

Cô gái quay đầu nhẹ nhàng về phía Kim Hannah, khiến cô đột ngột mở miệng tổ lái.

“Thứ lỗi cho tôi.”

Lần đầu tiên, Seol Jihu chứng kiến Kim Hannah cúi đầu mình như vậy.

“Thằng nhóc này mới bước vào ‘Thiên Đường’ vào tháng 3 năm nay… cậu ấy không biết gì cả…”

Một tia sáng lóe lên trong ánh mắt cô gái.

“Là vậy sao.”

Sau đó, cô gái nở nụ cười mời gọi đầy dịu dàng.

“Nếu cần nơi yên tĩnh để nói chuyện, hai người có thể vào trong.”

“Thứ lỗi?”

Kim Hannah bàng hoàng hỏi lại.

“Nh- Nhưng còn lệnh hạn chế thì sao?”

“Tôi sẽ luôn chào đón cô nếu cô tới thăm tôi với tư cách khách hàng.”

Cô gái trả lời với nụ cười dịu dàng, lịch sự nắm hai tay về phía trước, và quay đi. Cô sau đó đứng ở lối bên hông tòa nhà mà không nói gì thêm. Bộ cánh màu trắng của cô được cắt ngắn và gần như hở ra toàn bộ phần lưng, nhưng thay vì để lại cảm giác rẻ tiền hay thiếu nghiêm túc, nó lại khiến cô trở nên tinh tế và đầy thần thái.

“Puha!”

Seol Jihu nhìn vào bóng lưng đó như bị bỏ bùa, trước khi tìm lại bản thân khi thấy Kim Hannah phà ra hơi thở mạnh.

“Cậu… chuyện quái gì vừa xảy ra ở đây?”

Đó là câu mà cậu đang muốn hỏi cô ấy thì có. Mà không, cả tá câu hỏi đang chờ được trả lời mới đúng.

“Cô ấy là ai thế?”

Ngay khi Seol đáp lại bằng một câu hỏi khác, Kim Hannah đánh ra một tiếng thở dài đầy sầu não.

“Phải rồi, không lý nào hai người biết nhau được.”

“Hỏi ngu: lệnh hạn chế là cái gì vậy?”

“Cậu không cần biết về nó.”

Kim Hannah cắt ngang cuộc thoại nhanh gọn trong khi liếm môi. Mặt cô ấy nhìn như đang tự hỏi liệu đây là thật hay mơ.

“Được rồi, giờ thì vào trong cái đã.”

“Cô muốn vào đó sao?”

“Rõ ràng cô ấy mời chúng ta vào, sao có thể từ chối. Câu nghĩ cơ hội thế này tòi ra mỗi ngày à?”

Slap!

Cô vỗ má mình và lấy lại phong thái thường ngày.

“Thêm nữa, nếu chúng ta vào đó, việc nói chuyện với cậu sẽ thoải mái mà không cần lo lắng.”

“… Có phải nó liên quan đến lệnh hạn chế gì đó mà cô nói lúc nãy không?”

“Yup, đây quả là một điều bất ngờ. Tôi thậm chí còn được vào nơi này, đều nhờ vào cậu.”

Cô ấy nói thế trong khi cẩn trọng bước vào tòa nhà. Seol Jihu cũng nhanh chóng theo sau cô.

*

Bên trong dường như trống trải đến kỳ lạ. Đáng lý ra phải có vài bộ bàn ghế ở đây, nhưng thay vào đó lại chẳng có gì cả.

“Vậy ra cô chuẩn bị gần xong cho việc rời đi rồi nhỉ thưa quý cô.”

Kim Hannah miệng cứ “Thứ lỗi” với nụ cười đa cấp thương hiệu của mình khi bước vào.

“Đúng vậy, việc duy nhất còn lại là chọn điểm đến tiếp theo.”

Cô gái cười nghịch ngợm và vỗ nhẹ một cái bàn dài được gắn với một khớp trụ. Có hai chiếc ghế gần đó; Cô mang chúng ra.

Kim Hannah cẩn thận đặt mông lên một chiếc ghế rồi lên tiếng.

“Tuy có hơi đáng tiếc, nhưng cũng thật vinh dự cho tôi. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được ngồi uống trà made in nhà làm của cô, tiểu thư Seo Yuhui à…”

‘Seo Yuhui?’

Trong khi ngồi vào vị trí kế bên Kim Hannah, Seol Jihu nuốt nước bọt. Seo Yuhui, Seo Yuhui…

Lo lắng việc cậu có thể quên đi cái tên này, cậu liên tục lặp lại nó trong đầu.

Seo Yuhui cười khúc khích trước khi nói.

“Cô muốn uống trà loại nào?”

“Ồ, tôi thì cái nào cũng được.”

“Còn anh thì sao?”

“À, vậy, tôi…”

Seol Jihu đang suy nghĩ cách để mở đầu cuộc trò chuyện với quý cô ở trước mặt đây, nhưng Kim Hannah đã đi trước một bước; cô ấy đưa tay ra chặn họng cậu lại.

“Nhóc này thì cái gì cũng được.”

Seol Jihu cố gạt tay cô ra nhưng vô ích. Trong khi đó, Seo Yuhui chỉ ngồi đó với nụ cười mê hoặc trên môi.

“Anh ấy chắc là người yêu của cô.”

“Eeee?? Không, không phải!!!”

Kim Hannah bật dậy khỏi ghế.

“Ai mà thèm cặp kè với tên này?! Không đâu, quan hệ chúng tôi chỉ là giữa chủ hợp đồng và công nhân lao động thôi, chỉ vậy mà thôi.”

Cô cười vang và mạnh mẽ phủ nhận điều đó.

“Ồ, tôi hiểu rồi. Nếu chỉ có vậy, hai người trông thân thiết với nhau hơn tôi nghĩ đấy.”

Seo Yuhui bối rối nghiêng đầu. Khi cô chạm mắt với Seol Jihu, cô cười rạng rỡ.

Dù có bao nhiêu lần cậu thấy nó đi chăng nữa, nụ cười của cô vẫn thật quyến rũ. Không chỉ có thế, giọng nói của cô, sự mượt mà từ cử chỉ hay cái thần thái hoa lệ mà cô đang sở hữu, đủ để cuốn trôi trái tim cậu vào con đường của tình yêu.

Cô ấy tuy không phải hình mẫu lý tưởng mà cậu nghĩ tới, nhưng…

Nếu miêu tả cảm giác mà lần đầu cậu gặp Teresa Hussey lần đầu tiên, có lẽ ấn tượng sẽ là “Đầy cuốn hút” , nhưng đối với Seo Yuhui, cậu lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Bầu không khí có cảm giác như cô ấy sẽ sẵn lòng đón nhận bất kỳ mọi việc cậu sẽ làm, dù có là tốt hay xấu, như một lớp giáp trụ cực kỳ kiên sẵn sàng che chở cậu an toàn khỏi cơn bão lớn.

‘Từ từ, đứng nói là mình vừa dính lưới tình nhé?’

Không chắc lắm về những gì mình suy nghĩ. Seol Jihu chỉ đành cười một cách ngượng ngùng khi vừa thoát được giấc mộng tinh sặc màu tưởng tượng của mình.

“Chờ một chút. Tôi đi lấy trà.”

Seo Yuhui quay lại và bắt đầu rót trà.

“Tiểu thư cứ thoải mái, không cần vội.”

Kim Hannah lịch sự đối đáp rồi chọc vào sườn Seol Jihu, kẻ đang đơ mặt kế bên, rồi nhìn thẳng mặt đầy vẻ cứng nhắc.

“Nói đi.”

“M-mm??”

“M-mm cái gì, mau nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”

Seo Yuhui khúc khích cười nhẹ nhàng khi cô thấy bản tính trẻ con của Kim Hannah.

“Thật lòng mà nói, tôi không rõ cậu đã làm gì. Vẫn chưa quá lâu kể từ khi cậu rời khỏi Vùng Trung Lập mà giờ cậu đã là thành viên của Carpe Diem, nhận được thanh giáo ngon nghẻ từ công chúa Teresa Hussey, lại còn đánh bạn được với cả Ian Denzel? Cái đ*o gì thế?”

“Mm… chà, chuyện dài lắm.”

“Bắt đầu từ đầu. Đừng có chơi chó mà giấu diếm điều gì đó. Đừng lo lắng mà cứ phun hết thoải mái khi ở đây đi.”

Seol Jihu gật đầu và bắt đầu với những gì cậu trải qua. Cậu mở đầu bằng hành trình đến Haramark với nội dung vô cùng chi tiết. Sự hào hứng trong cậu dần lớn lên khi nhìn vào phản ứng của Kim Hannah lúc này, rõ là cô ấy đang hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện.

“Vậy nên, tôi đã đến nơi tập trung với họ, cho rằng thà làm dân bốc vác còn tốt hơn ngồi không. Nhưng, như một trò đùa ấy, lúc đó tôi gặp Carpe Diem đang chờ đợi chúng tôi ở đó. Rồi sau đó chúng tôi bàn về nhiệm vụ trinh sát Rừng Khước Từ, và…”

“Cậu vừa nói CÁI GÌ?!”

Chọc trúng chỗ ngứa, Kim Hannah liền cắt ngang mạch truyện ngay trước khi cậu kết thúc câu nói. Cô đã lắng nghe trong im lặng cho tới đoạn này, giờ thì Seol Jihu thấy hoảng thực sự bởi quả núi lửa đang phun trào.

“Rừng Khước Từ?!?!?!”

“… Ừ, nó đó.”

“M-mi… Rừng khước từ?? RỪNG KHƯỚC TỪ?!?!”

Khi Seol Jihu gật đầu xác nhận, Kim Hannah mở banh mắt thật to, rồi cô ấy…

“Thằng ngu này!!”

… Cô lớn tiếng chửi cậu.

“Bộ mi điên rồi sao?! Mi thật sự đã bước vào Rừng Khước Từ!?!”

Biểu cảm của Kim Hannah như sắp ngất. Đôi môi cô co giật lên xuống không ngừng, và thậm chí cổ cô cũng run run thấy rõ. Phản ứng cô ấy rõ là vượt xa cậu dự đoán.

“Cậu, cậu… cậu đã hứa với tôi sẽ không đi xa hơn về phương nam…”

Cô thậm chí còn không thể kết thúc lời nói của mình vì còn quá sốc sau khi nghe điều đó.

“Cậu có biết khu rừng đó là nơi như thế nào không?!”

À, điểm chính đây rồi.

Qủa bom vừa phát động lên Seol Jihu có nhiệt lượng khá nóng và mạnh mẽ, đủ khiến cậu phải cố nhắm nghiền mắt trong giây lát.

“Đó là vùng biên giới!! Vùng biên giới chết tiệt đó! Là chiến trường giữa Liên minh và lũ Ký sinh trùng!!”

“Tôi biết, nhưng chúng không dám bước vào đó bởi ảnh hưởng của khu rừng.”

“À à, muốn gì đây?! Hay, ý cậu là điều cậu làm vô cùng thông minh chăng?”

“… Không, không nhất thiết…”

“Tha cho tôi đi. Mèo biết bay, cá biết chạy, ai đó bắn tôi luôn đi, làm ơn! Cậu không biết chỗ đó đáng sợ thế nào sao?! Thậm chí còn có báo cáo nói rằng có nhân sư xuất hiện ở đó nữa, bao gồm cả con lãnh đạo và con cái.”

Kim Hannah liên tục bắn liên thanh, cho tới khi đột ngột dừng lại, hàng lông mày cô nheo càng ngày càng chặt.

“C- chờ cái đã, tôi nhớ rồi, người đã viết bài báo cáo về Rừng Khước từ không phải là Ian Densel sao… Không thể nào.”

Kim Hannah tự thẩm với bản thân trước khi liếc về phía cậu với ánh mắt đủ để giết người.

“Ng-Nghe này. Chúng tôi bị mai phục bởi lũ Nhân sư, nhưng cô thấy đấy, tôi…”

“Câm miệng!!”

Tiếng gầm của cô vang vọng cả căn phòng.

Seol Jihu đành ‘Oops’ rồi nhanh chóng lái ánh mắt mình sang Seo Yuhui. Cô ấy đang đứng đó, không cử động dù chỉ một chút. Chỉ một lúc trước, cô còn đang rót tách trà đầy cẩn thận, giờ thì, cô cũng không dám cử động luôn.

“Thằng chó điên! Tên ngốc chết tiệt! Thích tự sát đến vậy à?!”

“…”

“Hey thằng ngu kia! Gặp lũ quái vật đó đến Ranker cấp cao còn có thể…!”

Tak

Trước khi Kim Hannah có thể kết thúc câu, hai ly trà đã được đặt lên bàn. Đó là Seo Yuhui.

“Thôi nào, bình tĩnh. Đây, uống đi.”

Kim Hannah chụp lấy tách trà rồi húp cái rụp như muốn nuốt luôn cơn giận của mình.

“Phù! Hà! T- tôi xin lỗi vì cơn nóng giận…!!”

Kim Hannah thở phì phò như bò tót. Trong khi đó, Seo Yuhui cũng mang một vẻ mặt khó mà đoán được. Có một tí gì đó giận giữ ở đó. Vấn đề nằm không ở chỗ Kim Hannah, mà là ở người đàn ông cô đang liếc nhìn.

‘Nhưng… tại sao?’

Seo yuhui căn môi nhẹ.

“… Cô có muốn thêm một ly nước đá không?”

“Làm ơn!! Tôi thật sự cần hạ nhiệt…”

“Được rồi. Chờ một chút.”

Seo Yuhui nói như thể cô hoàn toàn đồng ý với Kim Hannah và quay lưng lại. Trong khi đó, người phía sau cô đang dần lấy lại bình tĩnh của mình, lên tiếng bằng một tông giọng trầm ổn hơn.

“Ra là vậy. Cậu nhận được mấy thứ này nhờ vào công trạng kiếm được ở Rừng Khước Từ có đúng không?”

“… Không hẳn.”

“Còn nữa?!”

Seol né cái nhìn của cô.

“C- cậu. Nhìn vào mắt tôi và phun ra cho bằng hết, rõ chưa? Đừng nghĩ rằng có thể giấu tôi bất kỳ điều gì vì tôi có hệ thống thông tin của Sinyoung, tôi có thể moi ra bằng hết những gì cậu cố giấu, hiểu rồi chứ?”

“…”

“Còn chờ tôi cạy miệng??”

“… Chỉ khi cô đồng ý đừng lên cơn nữa.”

Nghe câu đáp đầy miễn cưỡng, Kim Hannah hóa mắt thành quả rìu, sẵn sàng trảm thủ. Cô đập bàn thật mạnh.

“Cậu tốt hơn nói ra ngay, khi tôi còn tỏ ra tốt bụng. Hơn nữa, tôi không nghĩ tôi còn giận giữ hơn thế này được nữa đâu.”

“Ờm, ừ… sau khi thoát khỏi Rừng Khước Từ, chúng tôi nhận được lời hiệu triệu từ phía hoàng gia.”

“Tôi không quan tâm về điều đó. Vô điểm chính!”

Kim Hannah hắng giọng rồi nốc tiếp nửa tách trà còn lại.

“… Lũ Ký Sinh Trùng tấn công pháo đài Arden, đội chúng tôi, gặp quân hoàng gia lãnh đạo bởi công chúa ở giữa đường, gia nhập, rồi tiến về pháo đài Arden cùng nhau…”

“Phuwoooo!!”

Kim Hannah lộng lẫy phun sạch đống trà đang ngậm trong miệng. Vâng cám ơn, nhờ thế mà cậu vừa được tẩm ướp với trà và nước bọt của cô, nhưng việc đó còn quan trọng vào lúc này sao?

Kim Hannah nhìn cậu với vẻ hoảng loạn hơn nữa.

“… Cậu còn tham gia vào vụ đó?”

Gật

“Một thằng chiến binh ngu học cấp 1? Khoan khoan khoan. Chờ chút.”

Nếu có điều mà Seol Jihu chưa biết tới, đó có lẽ là những thông tin Kim Hannah nghe được về vụ ở pháo đài Arden.

Chính xác hơn, mọi chuyện liên quan đến chiến thắng đầy bất ngờ đó đều đã được nhai đi nhai lại vô cùng sôi nổi giữa cộng đồng Người địa cầu trong những ngày qua. Ai ai cũng cho rằng hoàng gia Haramak nên từ bỏ pháo đài, nhưng cuối cùng họ lại giành được chiến thắng vang dội với thương vong cực ít, tạo ra tiếng vang rất lớn. Đặc biệt kẻ thù của họ là lũ Ký sinh trùng.

“Một chiến binh cấp thấp đã tự nguyện làm chim mồi và sau đó thành công dẫn dụ quân đội Ký sinh trùng vào khu quân đội phục kích…”

Hy vọng mọi thứ chỉ là hoang tưởng. Kim Hannah cẩn thận dò xét trí nhớ của mình về nội dung báo cáo đã đọc, nhưng tiếp đó thì…

“Aha, hahaha… mấy con gián trông đáng sợ thật ấy chứ.”

Seol Jihu cười lố bịch.

“THẰNG KHỐN ĐIÊN LOẠN…!!

Cô vung tay hết sức.

Slap!!

Seol rên rỉ đau đớn khi tay cô tiếp tục tấn công lưng cậu.

“Thằng khốn! Mất trí rồi hả?! Não cá vàng??!”

Slap!! Slap!!! Slap!!!

Cô phang cậu nhiều lần, nhưng có vẻ còn chưa đủ, vì sau đó cô hụt hơi thở hổn hển như thiếu thốn dưỡng khí. Cô chạm vào ngực mình, xoa cổ đằng sau, việc đó làm Seol Jihu hơi hoảng.

Cậu định yêu cầu thêm một ly nước đá, nhưng rồi…

“…??”

Cậu phát hiện Seo Yuhui lại hóa đá lần nữa. Như thể cô mới bị sang chấn tâm lý, đôi tay cô đang ôm ngực còn đầu thì ngửa ra sau, hai mắt cô đang dính trên trần nhà.

Kim Hannah sau đó chụp lấy ly nước với một lực suýt làm vỡ nó, nốc cạn trong một lần. Đập cái ly rỗng vào mặt bàn, Seol Jihu cảm giác được sức mạnh của cô, thứ mà cậu chưa từng được chứng kiến trước đây.

“… Phù, phù…”

Sau đó cô thả ra hơi thở dài.

Đoán rằng cô đang rất tức giận, Seol Jihu cố hết sức tìm cách trấn an Kim Hannah trước khi mọi thứ trở nên tệ hơn.

Một lúc sau…

“Thằng khốn này…”

Kim Hannah giấu mặt mình dưới đôi bàn tay và lẩm bẩm khóc thương cho chính mình.

Seol Jihu như cừu non ngây thơ gãi cằm gãi má nhận ra Seo Yuhui đang nhìn chằm chằm vào cậu.

‘Sao cô ấy lại nhìn mình như thú lạ vậy ta…”

———————

Mình Trans kiểu mới thử