Đến điện thờ lần này Seol cốt là giải quyết vấn đề thăng cấp của cậu.
Sẽ có tới tận ba ‘lợi ích’ một khi cậu được thăng cấp. Đầu tiên, cậu sẽ được thưởng một số ‘điểm’ để cải thiện các tính trạng thể chất của mình.
Nó sẽ là 1 điểm nếu cậu thăng từ Cấp 0 lên 1, và sẽ là 2 nếu cậu lên Cấp 2. Tương tự như thế, cậu sẽ được thưởng thêm 3 điểm một khi đạt Cấp 3.
Nói cách khác, chỉ cần chọn làm Thương kỵ sĩ là Seol sẽ có trong tay 6 điểm lận.
Lợi ích thứ hai, đó là có thể học được những chiêu thức mới tùy vào từng cấp, và thứ ba đó là nó sẽ giúp mọi hành động của cậu sau này ở Thiên đường sẽ bớt trắc trở hơn một chút. Một Chiến binh ít nhất cũng phải đạt Cấp 3 nếu muốn tham gia vào bất kỳ đoàn thám hiểm nào.
Nhưng mấy điều đó chỉ càng làm mọi thứ rối tung rối mù hết cả lên.
Đứng trước những lựa chọn nặng ký như này, bất giác cậu lại nhớ về thời gian khi cậu vẫn còn ở trong Vùng trung lập. Nhớ lại cái ngày lần đầu nhìn thấy tờ danh sách vật phẩm của của hàng VIP, vì tham lam muốn kiếm thật nhiều Điểm Sinh tồn nhanh nhất có thể, cậu đã mặc hết mọi rủi ro mà chọn lấy một nhiệm vụ ‘Khó’. Và kết quả thì quá hiển nhiên, suýt chút nữa là cậu đã phải bỏ mạng vì lựa chọn bồng bột đó.
Và giờ, con mắt cậu cũng đang dần mờ đi trước cơ hội có thể thăng cấp nhanh chóng.
Lòng cậu chợt quặn lại, cảm giác như thể mình đang đi vào vết xe đổ của quá khứ
‘Việc này không được phép vội vàng.’
Đúng vậy, chuyện này cần phải được cân nhắc thật kỹ. Tương lai sẽ như thế nào đều phụ thuộc vào sự lựa chọn mà cậu sẽ chọn ngay đây, ngay lúc này.
Tay Seol Jihu xiết chặt lấy cậy thương mà Teresa tặng cho mình. Cái cảm giác mát lạnh nhanh chóng len qua từng thớ thịt trên người cậu, làm dịu đi cái cơ thể đang nóng hôi hổi vì căng thẳng và lo lắng. Cuối cùng, cậu cũng có thể bình tĩnh mà tính toán thật cẩn thận.
‘…. Trước nhất là về số điểm kia.’
Nếu bắt buộc cần phải nâng cao chỉ số thể chất, thì cậu đơn giản chỉ cần dùng Thánh dược là được. Dẫu vậy cậu cũng chẳng muốn dùng chúng, phần cũng là bởi Agnes luôn hết mực can ngăn. Nàng đã chỉ ra cho cậu thấy rằng luôn tồn tại một căn phòng có thể giúp cậu rèn rũa cơ thể, nên việc gì phải vứt đi cái tiềm năng phát triển mạnh mẽ của mình mà thay vào đó lại đi nhờ cậy vào thuốc thang, hay như hiện tại là chỗ điểm thưởng khi được thăng cấp.
Đã thế, một vài điểm thì sao có thể đủ để thăng tiến các chỉ số kia chứ.
Chính xác thì, để nâng từ ‘Cực thấp’ lên ‘Thấp’ thì chỉ cần một điểm, nhưng từ ‘Thấp’ lên ‘Trung bình’ thì phải mất tới hai điểm, rồi từ ‘Trung bình’ lên ‘Cao’ lại phải mất ba điểm, và từ ‘Cao’ lên ‘Cao nhất’ cần đến tận bốn điểm.
Dĩ nhiên, Thánh dược thì sẽ mặc kệ không cần biết chỉ số đó đang ở mức độ nào mà cứ thế trực tiếp thăng nó lên thêm một bậc. Nên có thể kết luận là, dùng chúng để tăng chỉ số cơ thể sẽ có lợi hơn rất nhiều.
Agnes từng nói, ‘Cái vết nứt cách biệt đó sẽ ngày một rõ rệt khi người ta khoác cho nó chiếc áo choàng thời gian’, quả không sai.
‘Còn chiêu thức thì sao nhỉ…?’
Nó cũng chẳng khác đi là bao. Agnes nói rằng cậu nên học mọi chiêu thức bằng cách luyện tập thì hơn, thay vì nhanh nhanh chóng dùng điểm thưởng mà học chúng ngay lập tức.
‘… Vậy còn chuyện việc làm?’
Trời hỡi, cậu đã được nhận vào Carpe Diem rồi cơ mà, đâu cần phải lo mấy chuyện đó nữa.
[Ô hô. Hô hô hô.]
Gula bật cười thành tiếng.
Mặt Seol đỏ ửng lên vì bao nhiêu suy tư của mình đã bị người khác nhìn thấu. Nhưng cậu lại chẳng thấy chuyện này tệ hại gì. Cậu, không biết từ khi nào, đã luôn cảm thấy có một bàn tay vô hình đang nhè nhẹ xoa xoa đầu mình. Nó gợi cho cậu nhớ lại cái xoa đầu của mẹ mỗi khi cậu tự mình làm một điều gì đó đúng đắn thuở còn bé con.
‘Thưa thần Gula.’
[Hửm?]
‘Thần muốn được biết sự khác nhau giữa một Thương Pháp thuần sư và Thương thủ Pháp năng.’
[Trăm nghe không bằng một thấy. Bây giờ, con hãy nghe lời ta, mở mắt ra đi.]
Seol làm theo, và ngay lập tức, xung quanh cậu bỗng tối sầm lại, rồi một chuyện kì lạ đã xảy ra ngay trước mắt cậu. Một cái ‘màn hình’ lớn từ đâu đã được đặt chễm chệ ngay trước mặt Seol. Hệt như đây chỉ là một rạp phim nào đó, chỉ khác là không hề có bất kì âm thanh hay tiếng động nào.
Trên màn hình, ngay chính giữa nó, có một bóng người đang đứng một cách vô cùng hiên ngang và cao ngạo. Người đó đứng trên đỉnh một ngọn đồi, mặt lộ rõ vẻ khinh khỉnh nhìn về phía hàng trăm kẻ địch đang lao về chỗ mình. Người đó chính là cậu, Seol Jihu.
Cậu khẽ mở miệng lầm rầm gì đó, chầm chậm giơ tay trái lên. Bốn vòng pháp lập tức được vẽ lên trên không trung, chúng bắt đầu quay tít như có gắn tuabin, không những thế còn ngày một lớn dần thêm.
Chỉ thoáng chốc sau đó, chàng Seol Jihu trong màn hình hạ tay xuống vẻ đầy uy lực. Để rồi, hàng trăm tia sét, cái nào cái nấy đều mang hình dáng một cây giáo, trút xuống như mưa rơi về phía kẻ thù. Chúng lao đi, chạm vào mục tiêu, rồi ngay lập tức phát nổ, tạo ra một khung cảnh vô cùng tráng lệ – sự tráng lệ mang tên hủy diệt.
Chỉ có chưa đến quá nửa kẻ địch sống sót sau cuộc công kích, liều mạng vượt qua làn mưa chết chóc để mà tiến lên. Nhưng trước khi chúng kịp leo lên đỉnh đồi, lại có vô vàn những vòng ma pháp khác từ trên trời hạ xuống bao khắp xung quanh Seol. Chúng chuyển từ sắc vàng xang một màu xanh dương, xoay tít như đang bảo vệ lấy người đang đứng bên trong kia.
Những vòng pháp đó ngăn không cho bất kì đòn tấn công nào tiến đến được gần Seol, đồng thời phả ra những luồng hàn khí lạnh toát.
Chỉ đến khi mà trên người kẻ thù xuất hiện những lớp băng dày, Seol Jihu mới ngừng phòng thủ, hủy hết những vòng pháp đi và chuyển sang tấn công. Cầm cây thương trên tay, cậu bắt đầu lao tới đâm ngọt vào người từng kẻ địch đang bị cái lạnh làm cho chậm chạp. Chẳng mấy chốc, cậu đã xử gọn tất cả bọn chúng
[Con có thể coi rằng ‘Thương Pháp thuần sư’ là một chức nghiệp kép với mục tiêu là kết hợp nhuần nhuyễn hai kĩ năng hoàn toàn riêng rẽ.]
Giọng Gula vang lên lanh lảnh.
[Nghĩa là, lợi dụng khả năng điều khiển Pháp lực của con cộng với việc con là một Chiến binh, con có thể cân bằng giữa cận chiến và xa chiến một cách hoàn hảo.]
‘Vậy cái con vừa xem đó là một Thương pháp thuần sư…’
Seol Jihu nuốt nước bọt cái ực, nhanh chóng gật đầu một cái.
[Và tiếp đó là…]
Quanh cảnh lại một lần nữa thay đổi. Giờ là một bầy quái thú đang điên cuồng lao đi trên cánh đồng cỏ xanh ngát.
Lần này, khung cảnh có phần khác biệt so với lần trước, đó là Seol Jihu – cậu hành động khác hẳn so với lần trước. Cậu vẫn chỉ có một mình, nhưng bây giờ, thay vì đứng im, cậu đang chạy băng băng lao tới từ phía đối điện.
Cậu hùng dũng lao đi, tựa như một con sư tử đang tức giận, với một ánh mắt sắc bén như có thể giết được người. Sát khí tỏa ra khủng khiếp đến nỗi mà đến cả Seol Jihu đang đứng ngoài cuộc kia còn tưởng như có một cơn bão vô cùng đáng sợ đang nuốt trọn lấy Seol Jihu trên màn hình.
Hai bên lao vào nhau vô cùng tàn bạo. Chứng kiến cảnh tượng đó, Seol, dù đã rất tập trung từ đầu đến giờ, cũng phải rùng mình bật ngửa ra sau trước cú va chạm vô cùng khiếp đảm kia. Nhưng cảnh tượng sau đó còn khiến mặt cậu tái mét hẳn đi.
Chính giữa nơi xảy ra va chạm, vô số kẻ địch bị hất bay thẳng lên trời. Giữa hàng ngũ kẻ thù, Seol Jihu trên màn hình như đang nhảy một vũ điệu vô cùng phi thường trước sự bỡ ngỡ và khiếp hãi của đối thủ. Cậu quét ngang cây thương một cái, chợt có một luồng pháp khí dài phải đến vài mét được phóng ra từ lưỡi thương, bay đi đầy uy dũng.
Luồng ánh sáng đó tựa như lưỡi hái của tử thần, nó lướt qua đến đâu là kẻ địch bị cắt đứt ra làm đôi. Nhưng đó chưa phải là kết thúc. Có một tên địch bằng cách nào đó đã may mắn sống sót. Nó định lợi dụng sơ hở tấn công vào điểm mù, nhưng…
‘!!’
Seol trên màn hình đột ngột biến mất. Không, cậu đã nhảy lên không trung tự lúc nào không ai hay. Ngay cả Seol đang đứng xem kia, dù cho chẳng hề chớp mắt lấy một lần cũng không thể bắt kịp theo chuyển động của ‘mình’.
Anh chàng Seol trong màn hình kia tay cầm cây thương bay tới giết chết kẻ địch còn lại kia, rồi nhẹ nhàng hạ xuống dưới cánh đồng cỏ giờ đã ngập trong xác chết. Chỉ chong chớp mắt, toàn bộ chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ. Phải nói rằng, đó thực là một thứ sức mạnh đã đạt đến cấp thần.
[Khi còn ở trong Căn phòng thức tỉnh, con đã ước được đi theo con đường của một Chiến binh.]
Khung cảnh dần biến mất và đưa Seol về thực tại.
[Khả năng chiến đấu đầy phi thường của một Chiến binh, thứ mà hoàn toàn dựa vào chính khả năng chất của một người, được khuếch đại sức mạnh bởi Pháp lực – đó là một Thương thủ Pháp năng.]
Seol Jihu vẫn chết đứng tại chỗ, không nói lấy một lời.
[Ta nhắc con nhớ một điều như này. Pháp lực của con giờ đã ở cái ngưỡng ngang bằng với một Chiến binh Cao cấp. Nếu con thăng tiến lên cùng đẳng cấp với họ, con sẽ có cho mình thứ sức mạnh siêu nhiên mà không một Chiến binh nào dám mơ tới.]
Cuối cùng, câu chuyện lại quay về mục tiêu chính. Nhắm đến sự đồng điệu hoàn hảo tuyệt đối giữa hai tiềm lực sức mạnh và bắt hai con chim cùng lúc, hoặc đơn giản là chọn lấy một cái, đào sâu một chỗ, nhưng đủ sâu để vượt khỏi cái ngưỡng được coi là luân thường…
‘…Thần đã nghĩ thông suốt rồi, thưa thần Gula vĩ đại.’
Sau khi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Seol Jihu đã đưa ra quyết định cuối cùng.
[Giỏi lắm, ta cũng mong đợi là như vậy.]
Hẳn ngài ấy đã đọc được ý nghĩ của cậu nên ngài đã liền nói ngay không đợi cậu đáp thêm nữa.
[Ta hỏi lại lần cuối. Liệu sau này con sẽ cảm thấy hối hận không?]
‘Không, thần sẽ không bao giờ.’
Cậu lập tức trả lời.
[Nếu đã vậy, thì mọi chuyện đã được định.]
Một bàn tay ấm áp khẽ xoa đầu Seol.
Rồi sau một khoảng im lặng, Gula cất tiếng nói.
[Nhân danh thần Gula, ta ban danh tước Thương thủ Pháp năng Cấp độ 2 cho Seol Jihu. Ta rất trông chờ vào con cùng với cái nghề độc nhất này đấy.]
*
Dylan đang ngả người trên một chiếc ghế của điện thờ, miệng nhâm nhi lấy điếu thuốc đã gần hết. Khi thấy Seol lững thững bước ra từ bên trong, anh liền lập tức đứng dậy khỏi ghế.
“Cậu xong việc rồi đó hả?”
“Vâng. Thật xin lỗi anh, không ngờ nó lại tốn thời gian thế.”
“Ồ, càng tốn thời gian thì cậu càng… Có chuyện gì rồi à?”
Dylan nheo mắt lại nhìn Seol. Cậu lấy tay xoa xoa trán một hồi, rồi cất lời đáp.
“Tôi bị người khác phang vào đầu.”
“Đứa nào mà liều thế?”
“Thần Gula.”
“…Hả?”
Seol nhếch mép cười một cái trước câu hỏi mang đầy sự bối rối của Dylan.
Thực ra, sau khi chức nghiệp mới của mình được quyết định, Seol không rời đi ngay. Không. Cậu còn ráng hỏi thêm một hai câu hỏi nữa, để cho chắc ăn.
Câu hỏi đầu tiên là việc liên quan tới Cửu nhãn.
Cậu lịch thiệp hỏi rằng liệu mình có thể mở nốt nhánh còn lại của Kĩ năng bẩm sinh đó của mình bằng điểm thành tựu mà cậu có nhờ trận chiến thành Arden không. Câu trả lời mà cậu nhận được lại rất đơn giản – còn chưa đủ một góc.
Sau đó, cậu khù khờ thế nào lại đánh liều làm tới, hỏi tiếp rằng thế ‘một góc’ kia là như nào, lúc còn ở Kỳ Hướng dẫn lẫn Vùng trung lập cậu mở mấy nhánh kia đơn giản thế cơ mà.
Có được như thế cũng bởi vì cái Dấu ấn vàng ròng cộng với hiệu ứng đến từ Thần thức. Nên cậu cuối cùng lại bị thần Gula chì chiết một trận, nói rằng cậu không biết chừng mực chút nào cả, rằng phát triển một kĩ năng không hề được một ai biết đến như này khó gấp vạn lần những kĩ năng có được nhờ thăng cấp.
Rồi, ngài còn bồi thêm một chuyện nữa đó là nhánh phải của ‘Cửu nhãn’ là nhánh tập trung tất cả của mạnh của các nhánh còn lại, nên đừng có mơ rằng nó sẽ dễ dàng được mở ra.
Mọi chuyện đã chẳng đến nỗi nào nếu cậu chỉ dừng lại đây. Nhưng không – cậu chàng bẽn lẽn ý kiến tiếp rằng xin đổi lại cái tên nghề nghiệp của mình với, bởi tên này nghe nó cứ… như nào ấy. Thế là cậu bị cốc một cái vào đầu bởi tội bất kính.
“Chà chà, tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà… Dù sao thì, cũng đừng lo nghĩ quá làm gì. Lên cấp không phải chuyện đơn giản đâu.”
Dylan cuối cùng đành phải từ bụng ta suy ra bụng người và đưa ra kết luận cho riêng mình, nhẹ nhàng vỗ vai Seol như để an ủi. Seol bỗng đứng khựng lại, hai mắt sáng bừng lên.
“A, nhưng mà tôi vẫn được thăng cấp mà.”
Cái tay của Dylan chết cứng giữa không trung.
*
Sau khi trở về từ điện thờ, hai người họ lại tấp nập gói gém đồ đạc và chất hàng lên xe ngựa. Tổ đội Carpe Diem đang tính đi đến Scheherazade. Nếu chỉ là mấy món lặt vặt bình thường thì họ bán chác ở Haramark cũng được, nhưng bây giờ sau túi họ nào là đá quý nào là đồ kĩ nghệ tuyệt phẩm, làm một chuyến lên thủ phủ bán sẽ có lời hơn rất nhiều.
“Cấp 2!?”
Khi xe mới chỉ rời khỏi cổng thành Haramark, Chohong liền quay ra hỏi Seol xem chuyện như nào. Và dĩ nhiên cô nàng tá hỏa hét lên khi biết tin động trời này.
[Bảng trạng thái của bạn]
[1. Thông tin chung]
Nghề nghiệp: Thương thủ Pháp năng Cấp độ 2
Tư cách: Thành viên của Carpe Diem
Seol Jihu khẽ mỉm cười khi nhìn vào bảng trạng thái của mình.
“Ôi trời… Thật chả thể hiểu nổi.”
Hugo tỏ vẻ vô cùng sũng sờ. Dylan có được kể từ trước, nên bây giờ cũng không quá sốc cho lắm.
“Tuy hiếm, nhưng trước kia cũng có trường hợp như này rồi.”
“Kể cả thế…”
“Tôi có nghe được bài chuyện khá thú vị từ Sicilia đấy.”
Dylan tiếp tục nói.
“Đầu tiên. Tôi nghe bảo rằng đang có một ngôi sao mới nổi ở Scheherazade. Ký hợp đồng với Sinyoung và cũng mới tốt nghiệp vào tháng ba này, cùng với Seol.”
Seol nhướng mày. Còn Cho hong thì tỏ ra bực dọc vì bị cho ra de.
“Nếu là Sinyoung thì đâu có gì ngạc nhiên lắm đâu. Bọn họ là chúa đổ tiền vào cho tụi người mới, đúng chưa? Sao bằng Seol của chúng ta, một thân một mình tự lực cánh sinh được.”
“Tui đồng ý cả chân cả tay luôn.”
Hugo gật gù tỏ vẻ tán thành. Không màng đến mấy người kia, Seol quay ra hỏi Dylan.
“Thế anh có biết tên vị siêu tân tinh kia không?”
“Không. Tôi không được kể về tên người đó.”
Dylan gãi gãi đầu phân bua.
“Nhưng mà, mấy tin đồn về người này không được tốt cho lắm. Tôi còn được kể là cái người mới này ấy đôi khi còn khùng khùng kiểu gì ấy. Biệt danh của cổ hình như là Mắt đỏ rừng Amazone hay cái gì từa tựa thế ấy.”
Chohong khịt mũi.
“Ôi giời, tên kiểu gì mà kì cục thế? Chả nhẽ cô ta là một tên Man di hay gì à?”
“Đây mới là chuyện khôi hài này. Tôi nghe cổ lúc nào cũng mang cặp mắt đỏ ngầu đi khắp nơi. Thấy bảo là do thiếu ngủ hay gì đấy.”
“… Anh có chắc là mình mua được tin chính xác không thế?”
“Cinzia là người trực tiếp nói cho tôi mà.”
Dylan khẽ nhún vai.
Seol vẫn chưa thấy chắc chắn cho lắm. Lẽ dĩ nhiên điều đầu tiên cậu nghĩ tới rằng đó chính là Yun Seora. Cơ mà khi nghe mấy điều kia, cậu không chắc đó là cô ấy không nữa. Cổ không phải là loại người bị suy sụp tinh thần đến như thế. Ít nhất trong tâm trí cậu là vậy.
‘Chắc là người khác Sinyoung phát hiện ra được thôi.’
Seol Jihu đinh ninh là vậy. Chợt cậu thấy có gì đó đang đè nặng lên đùi mình. Cậu cúi xúi xuống nhìn thì phát hiện ra rằng Chohong đang ngả đầu nằm gối lên đùi mình.
“…Cô nặng quá đấy.”
“Ôi, thôi nào, trật tự một chút đi… Cậu biết không, nằm như này thích thật đấy. Mà nè, chắc tầm này ở Scheherazade náo nhiệt lắm cho xem.”
Cô nàng duỗi thẳng chân mình ra trong khi nói.
“Đúng đúng, rất là náo nhiệt, nhưng là vì chuyện khác cơ.”
“Vì cái gì được cơ chứ? Chị hai còn kể gì đó cho anh nữa à?”
Dylan lưỡng lự một hồi khi mà Chohong giục anh kể tiếp.
“Ừm… Thực ra thì, tôi cũng chẳng tin nổi chuyện này là thật được nữa.”
“Cái gì cơ? Chị Cinzia đâu có thích nói xạo đâu mà?”
Dylan gật đầu đồng tình, nói tiếp.
“Cô ấy nói là dạo này Điện thờ thần Luxuria hành động kì lạ lắm.”
“Thật á? Chị ấy còn bảo gì nữa?”
Dylan ỡm ờ một hồi vẻ không muốn nói, nhưng rồi lại lặng lẽ cất tiếng.
Cinzia nghĩ rằng, có thể, chỉ có thể thôi nhé, Con gái của Luxuria đã trở lại.”
Chohong giật mình ngồi phắt dậy.
“Anh nói cái gì?!”
“Chưa chắc chắn hoàn toàn, nhưng Cinzia tin là vậy.”
Ngay cả Hugo cũng phải sững sờ vì tin sốt dẻo kia. Thành ra chỉ còn lại Seol bơ vơ không hiểu chuyện gì. Thế là cậu len lén ngồi sáp lại gần Hugo vẫn đang mồm há hốc, người chết ngất đằng kia.
“Hugo, chuyện này là sao thế?”
“Hớ.”
Lúc này mới hoàn hồi, anh ta mới ngậm miệng lại, chớp chớp mắt mấy cái.
“À cái đó à. Đấy là chuyện về các tông đồ của thần. Chúng tôi đang nói về một Người Chấp pháp.”
“Người chấp pháp?”
“Đúng. Cậu biết đấy, Luxuria là thần bảo hộ cho các Mục sư. Nói đến phép hồi phục thì ngài ấy là tuyệt đỉnh trong tất cả.”
“…Ô kê.”
“Cậu cứ nghĩ là quý cô Chấp pháp này là trùm cuối trong số các Mục sư chuyên hồi phục đi. Cậu phải biết cô nàng còn thuộc Hạng Độc nhất luôn đó, đủ để nói cổ lợi hại thế nào rồi.
Seol nhăn mày. Nói thế thì nói làm gì cho người nghe càng thêm tò mò cơ chứ.
“Thế anh có biết cô ấy là ai không?”
“Tất nhiên sao tui quen được cô ta chứ, nhưng mà tui nhìn thấy cổ từ xa mấy lần rồi. Cô ta thường tới Haramark này làm từ thiện lắm.”
Hugo đột nhiên chọc Chohong một cái.
“Ê mà nói mới nhớ, cô ta cũng đến từ Khu 1 đúng không nhỉ?”
“Ừa, đúng rồi đấy.”
Nghe Chohong đáp lại gọn lỏn như vậy, Seol bắt đầu cảm thấy hiếu kì. Mấy chuyện kể về vị Mục sư kia đã vẽ ra trong đầu cậu một người Địa cầu vô cùng tuyệt vời. Và cái máu tò mò càng ngày càng dâng lên trong cậu.
“Anh còn biết gì nữa thì kể nốt đi xem nào?”
“Aizzz, cậu ta lại bắt đầu rồi đấy.”
Chohong trưng ra vẻ bất mãn, nhanh chóng lui ra xa thật xa, và cũng như mọi khi, Hugo lại vô tư trả lời.
“Được thôi. Dỏng tai mà nghe nè. Đầu tiên!”
“Đầu tiên?”
Hai con mắt Seol sáng bừng lên. Hugo khoái chí trước phản ứng của anh chàng kia, dừng lại một hai giây rồi cất giọng đầy u ám, ảo não đến phán khiếp.
“Cô ta có quả zú bự chà bá luôn à.”
“…Hugo.”
Đang trong chế độ nghiêm túc, nên mặt Seol chợt đanh lại. Hugo cười khì một cái, rồi vội xua tay.
“Ấy ấy từ từ nào! Tôi thề tôi nói thật đó! Tôi đã bảo là nhìn thấy cô ta mấy lần rồi mà, đúng không?
Chắc chắn là cũng phải được đến cỡ 100cm…!”
“….”
“À… Ừ… Ồ, cô ta còn đẹp miễn chê luôn. Riết rồi ai cũng nghĩ cô ta hẳn phải là thân thể phàm trần của thần Luxuria ấy.”
Hugo ngập ngừng giữa chừng, còn Chohong thì không khỏi phì cười khi nghe xong.
“Ê ê ê, anh biết rõ là không phải thế rồi cơ mà. Luxuria là thần nhục dục, và cái cô kia thì còn khuya mới thuộc loại hoang dâm.”
“Đấy là bề nổi thôi, sao cô biết sự thật là như nào được. Không cần biết là gái hay trai, mấy đứa giả nai là mấy đứa đảm đang nhất trên giường đấy, cô không biết à.”
“Ô thế ông không nhớ biệt danh của cô ta là gì à. Là Bức tường sắt đó. BỨC TƯỜNG SẮT ĐÓ. Ngay cả Sung Shihyun cố cưa cẩm cô ta suốt một thời gian dài mà vẫn bị đá đi thẳng cẳng đấy thôi. Đúng đúng, cô ta chắc chắn không thể nào là loại người dâm dục được.”
“Tôi đã nói rồi, phải nhìn kĩ vào bản chất người thì mới biết được.”
Mới đầu thì họ vẫn trao đổi bình thường như bao người khác, nhưng dần dà, chủ đề câu chuyện nhanh chóng nhảy sang một tầm cỡ mới. Seol Jihu chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm trong khi nhìn hai người kia gân cổ lên hằm hè nhau chỉ vì quả ngực của người khác. Dylan nhếch mép cười một cái ở phía sau.
“Đây, đây mới là lý do tôi chọn cậu đấy, Seol à.”
*
Xe của họ đến Scheherazade đúng chính xác bốn ngày sau ngày khởi hành.
Chẳng có lý do gì để họ đi chung với nhau ở đây cả. Hơn nữa, chuyện bán chác thì mỗi người lại thích một kiểu, nên tách ra thì thoải mái hơn.
Chẳng hạn như, cả Chohong và Hugo đều nhất trí là sẽ đem đồ đến treo bảng bán ở nhà đấu giá, còn Dylan thì sẽ đi kiếm mối làm ăn riêng của mình để thương lượng.
Dylan cũng có ngỏ ý rằng, anh ấy biết một gã trả giá khá hời, muốn Seol đi chung, nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng từ chối, ít nhất hiện tại là như thế. Cậu biết quá ít về cái thế giới này, nên cậu muốn dành thời gian đi thăm thú khắp nơi, trải nghiệm một chút cuộc sống ở đây.
Hơn nữa, với cậu thì đã có người sẵn sàng mua đồ cậu bán ra rồi. Thế nên cậu đồng ý đến đây cốt chỉ muốn tham quan thủ phủ mà thôi.
Bốn người họ sau đó bàn bạc nhà trọ mà họ sẽ ở lại rồi sau đó chia nhau ra, không quên hẹn đến tối gặp lại.
Haramark bản thân nó cũng là một thành phố rộng lơn và sầm uất, nhưng để mà so bì với Scheerazade đây thì nó còn kém nhiều thứ lắm. Đi đến đâu cậu cũng bị vây quanh bởi hằng hà xa người đang tấp nập đi lại. Và cậu chỉ cần ngẩng đầu lên thôi là sẽ bị choáng ngợp bởi những tòa nhà cao tít tắm, đứng san sát bên nhau. Đến khi này, cậu mới cảm thấy rằng, đúng, mình quả đúng là đang đứng ở thủ đô rồi.
Một lúc sau đó…
‘Chà.’
Seol Jihu dò hỏi người xung quanh và cuối cũng cũng tìm được đường đến trụ sở chính của Sinyoung. Đứng trước sảnh tiền vô cùng hoành tráng của tòa nhà, cậu phải trầm trồ đầy thán phục. Đúng ra là cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước khi đến đây rồi, bởi dù sao thì Sinyoung cũng là tổ chức lớn nhất Thiên đường mà, nhưng quả thực ông bà ta nói, ‘mắt thấy tai nghe’ thì mới biết được.
‘Cứ như là mình đi đến Taj Mahal không bằng ấy.’
Dù bị vẻ ngoài của nó làm cho thất thần, nhưng Seol cũng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Thực tế, cậu không nên đến đây làm gì, nhưng cậu bây giờ đã khác xưa rất nhiều rồi.
Kim Hannah bắt cậu không được bén mảng tới đây trừ phi cậu đã gây dựng được thanh thế cho mình, phải đủ lớn mạnh để mà Sinyoung không bắt cậu đi được. Và nếu như cô cần cậu giúp, thì chính cô sẽ tự đến tìm cậu. Đó là những gì cô ấy đã nói.
Và, thực lòng thì Seol tin rằng hiện tại mình đã đạt đủ những yêu cầu đó rồi. Carpe Diem là tổ đội thuộc hàng đầu của Haramark, và thủ lĩnh Dylan cũng là người thuộc hạng cấp cao nhất ở Haramark, không những thế lại còn có mối quan hệ mật thiết với hội Tam hoàng và băng Sicilia. Không những thế, cậu còn khá thân thiết với công chúa Teresa, kết bạn được với Ian nhà Giả kim thuật sư lừng danh, nên chắc rằng Sinyoung sẽ không giám đụng đến cậu đâu. Cậu nghĩ vậy.
‘Mà mình cũng đâu có làm gì mờ ám đâu.’
Cậu chỉ muốn tới gặp Kim Hannah, chỉ thế thôi.
Do kích cỡ khủng bố của tổ chức cộng với việc người ra kẻ vào nườm nượp như đi hội, Seol đã thành công lẻn vào trong cùng đám đông mà không bị phát giác.
Cậu dáo dác nhìn quanh, tự hỏi không biết có gương mặt thân quen nào ở đây không. Đôi chân nhanh chóng đưa cậu tiến vào bên trong.