Chương 128: Lấy đầu Orc quán quân

Dù không thể quay lại nhìn, Seol cũng biết âm thanh đó phát ra từ đâu. Con Orc Quán Quân đã tận dụng cơ hội và vung rìu ngay khi Seol Jihu mất thăng bằng.

Một chiếc Tiểu Khiên đã kịp thời chặn đứng lưỡi rìu, nhưng nhưng sóng xung kích vẫn phả vào mặt Seol như những lưỡi dao. Theo phản xạ, Seol nhắm mắt lại để tránh bị thương.

Khi Seol mở mắt ra, cậu đã thấy mình đang bay trên không trung. Giống như cảnh tượng trong những bộ phim hành động, cậu lộn nhào trong không khí và đâm thẳng vào tường.

Uỳnh!

“Khụ!”

Máu trào ra từ miệng Seol Jihu, có vẻ nội tạng của cậu đã bị tổn thương. Cậu cố gắng nén đau quan sát tình hình, và thấy con Orc Quán Quân đã xông tới, vung rìu bổ xuống đầu cậu.

Ngay sau đó…

Véeo~!

Một sợi xích phỏng về phía con quái vật. Ngay khi một lưỡi hái gắn ở đầu xích sắp đâm vào cổ con Orc Quán Quân, nó bình thản vung tay hất văng lưỡi hái mà không thèm quay đầu nhìn lại.

“Khốn kiếp…” – Khổng lồ Cơ bắp, anh trai của Băng Trắng Nhợt Nhạt lắc đầu và thu sợi xích lại. Ngay sau đó, mười mũi tên lập tức phóng tới.

Orc Quán Quân đang chuẩn bị kết liễu Seol, nhưng nó liên tục bị phá rối. Tại sao những kẻ này có thể rảnh tay tấn công nó?

Krrrr?

Orc Quán Quân khịt mũi rồi quay đầu nhìn lại phía sau. Sau khi thấy con Orc già đã bị chặt đầu, cuối cùng nó cũng nhận ra nguyên nhân của sự thay đổi bất thường. Trong lúc Orc Quán Quân mải mê tấn công Seol – kẻ mà nó nghĩ là mạnh nhất, Pháp sư Orc đã bị giết.

Khi nó thấy Kazuki đứng cạnh xác Orc Pháp sư và bắn hàng loạt mũi tên, Orc Quán Quân gầm gừ giận dữ.

“Đưa anh ta ra ngoài nhanh lên!” – Khổng lồ Cơ bắp vừa vung sợi xích của mình thành một vòng tròn bảo vệ, vừa hét lên.

Lara Wolff nhanh chóng chạy vào trong. Cô nắm lấy chân của Seol và vội vã kéo cậu ta ra ngoài.

Tất nhiên, Seol Jihu không thể nhận ra bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh mình. Cậu đang bị chấn động mạnh, và não cậu quay cuồng trong cơn sốc, như thể một màn hình TV bị nhiễu.

“Bị chấn động và co giật. Xin Người hãy điều trị cho cậu ấy!”

Seol chỉ có thể rên rỉ yếu ớt.

“Con Orc Quán Quân mạnh hơn tôi tưởng. Người có thể ếm phép gì đó lên nó không?”

“Tôi xin lỗi. Chúng ta đang ở trong Bữa Tiệc, tôi không thể sử dụng sức mạnh vượt quá đẳng cấp High Ranker…”

“Sao?? Người đã sử dụng một Lời nguyện Thiêng Liêng mà!”

“Đáng lẽ những người đã hoàn thành Bữa Tiệc không được phép quay lại. Tôi đã cố lách luật bằng cách sử dụng Lời nguyện Thiêng Liêng, nhưng sức mạnh của tôi vẫn bị hạn chế.”

Kazuki và Linh Mục bí ẩn đang khẩn trương trao đổi gì đó mà Seol không hiểu rõ.

“Trước hết….”

Seol cảm thấy một cái chạm nhẹ bao trùm khuôn mặt mình. Một cảm giác ấm áp chảy vào cơ thể cậu, và tầm nhìn của cậu dần mở ra. Seol Jihu chớp mắt và nhìn thấy khuôn mặt Kazuki.

“Cậu có ổn không?”

Seol Jihu nâng người lên. Cơ thể cậu ướt đẫm. Lúc đầu, cậu nghĩ đó là máu, nhưng sau đó anh nhận ra đó là mồ hôi.

Khi Seol kiểm tra cơ thể mình, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng. Cậu cũng cảm thấy hơi kiệt sức. Mặc dù trận chiến chỉ diễn ra trong vài phút, nhưng đây là bằng chứng cho thấy cậu ta đã bị đẩy vào đường cùng.

Seol đưa tay mò mẫm trên mặt đất, tìm kiếm cây Hàn Băng Thương. Thấy vậy, Kazuki mở miệng.

“Đừng lo, cứ nghỉ một lát đi. Khổng lồ Cơ bắp mạnh hơn chúng ta tưởng. Anh ta sử dụng rất thành thạo chiến thuật hit – and – run.”

Seol Jihu gật đầu và đưa mắt quan sát trận chiến. Tinh thần chiến đấu của binh đoàn Orc đã sa sút rất nhiều. Đôi mắt đỏ thẫm của chúng cũng đã trở lại màu sắc ban đầu.

Điều quan trọng nhất là con Orc già ở phía sau đã bị giết. Nãy giờ đang thắc mắc tại sao Kazuki lại không bắn yểm trợ mình. Có vẻ như anh ta đã hợp tác cùng Khổng lồ Cơ bắp và những người khác ám sát Orc Pháp sư.

Kazuki vỗ vai Seol.

“Làm tốt lắm. Nhờ cậu, giờ chúng ta đã chiếm được lợi thế.”

Đó không phải lời nói suông. Mặc dù Linh mục Bí ẩn đóng một vai trò to lớn, nhưng Seol Jihu là người đã thu hút sự chú ý của Orc Champion Champion và chiến đấu trực tiếp với nó. Nếu không có cậu, Kazuki chưa chắc đã ám sát được Orc Pháp sư.

Nhưng giờ chưa phải lúc để ăn mừng. Hầu hết các Orc Chiến binh Orc vẫn còn sống, và hai Orc Quán Quân vẫn tung hoành giữa chiến trường.

Sức mạnh vô địch của Orc Quán Quân thực sự đáng kinh ngạc. Trong thực tế, sức mạnh vật lý của nó đã vượt qua hầu hết các High Ranker. Có lẽ họ cần một High Ranker chính hiệu như Oh Rahee để đối đầu với nó.

Thậm chí, chưa chắc cô đã thắng được con quái vật này. Cô vẫn cần những đồng đội trợ chiến.

Đúng. Kazuki không thể phủ nhận rằng Seol Jihu đã làm rất tốt. Tuy nhiên, vì cậu mạnh hơn nhiều so với những người cùng cấp độ, nên mọi người đã quên rằng cậu chỉ là một chiến binh cấp 3.

“Cậu có thể chiến đấu tiếp không?”

Kazuki cố gắng lựa lời một cách cẩn thận. Anh ta biết rõ rằng, chiến đấu với Orc Quán Quân không phải là chuyện dễ dàng.

Seol Jihu run rẩy. Tất cả con người đều có một nỗi sợ nguyên thủy trước những con quái vật khổng lồ. Seol Jihu cũng không khác họ.

Những đòn tấn công khủng bố của Orc Quán Quân, khả năng tăng tốc và thể lực phi thường của nó. Tự tay trải nghiệm tất cả những điều đó, nỗi sợ hãi len lỏi vào bên trong Seol Jihu.

Một phần trong thâm tâm cậu rất muốn lùi bước, để lại gánh nặng cho người khác và kiếm những đối thủ vừa tầm hơn.

Nhưng Seol biết cậu không thể làm thế.

Cậu là người đã thuyết phục mọi người tiến vào nơi này. Cậu cũng là người đồng ý gửi Chohong, chiến binh mạnh nhất của họ đến một đội khác.

Bất kể chuyện gì diễn ra, Seol phải là người chịu trách nhiệm cao nhất.

“Ngài Kazuki…”

Cậu phải trả lại món nợ mà cậu đã vay từ mọi người.

“Tôi không thể chiến đấu với nó lâu được. Chúng ta cần tập trung xử lý nó càng nhanh càng tốt.”

Seol Jihu thừa nhận rằng một mình cậu không đủ khả năng xử lý con quái vật này. Cậu phải mượn sức mạnh của người khác.

“Cậu muốn giết nó trong một đòn đột kích?”

“Vâng. Anh mở đường giúp tôi được không?”

Kazuki gật đầu trước khi quay trở lại phía con Orc Quán Quân. Seol Jihu dường như đã lấy lại được bình tĩnh, cậu từ từ đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Orc Quán Quân, sẵn sàng thủ thế.

“Tôi cũng chỉ hỗ trợ cậu được lần này nữa thôi.”

Kazuki bỏ cái nỏ xuống và lấy ra một cây cung vừa dài vừa lớn, màu tím đậm.

“Tôi đã sử dụng hai phát để giết Orc Pháp sư, nên chỉ còn một lần bắn nữa thôi” – Kazuki lẩm bẩm.

Trong lúc đó, Khổng lồ Cơ bắp và những người khác đang mạo hiểm mạng sống của mình để câu giờ cho Seol Jihu hồi phục. Không có thời gian để do dự hoặc lãng phí nữa.

“Tiến lên nào.”

Kazuki giương cây cung khổng lồ lên.

Seol Jihu cắn môi dưới.

Ban nãy, cậu đã quá bất lực. Đúng là Orc Quán Quân rất mạnh, nhưng cậu cũng không phát huy hết khả năng của mình vì đã quá hoảng hốt. Ngay sau phút cú đánh đầu tiên, cậu đã quá kinh hoàng và cắm đầu bỏ chạy.

[Đừng quên. Huấn luyện cũng là một trận chiến.]

‘Lão sư….’

Seol Jihu nhớ lại những lời của Jang Maldong, và siết chặt cây Hàn Băng Thương. Cậu tỏa mana điên cuồng và bao bọc quanh vũ khí của mình.

“Đi nào!”

VÚT!

Khoảnh khắc Kazuki buông dây cung, Seol Jihu lao về phía trước. Dẫn đường cho cậu là mũi tên màu tím, vẽ một vòng cung trong không trung trước khi lướt xuống như một con chim.

Orc Quán Quân đã nổi cáu. Dù có bao nhiêu sâu bọ tụ tập thì vẫn chỉ là sâu bọ. Nhưng mỗi khi nó định kết liễu con sâu loi nhoi trước mặt, một loạt khiên nhỏ như những cái đĩa trắng lại xuất hiện và chặn đứng đòn tấn công của nó.

Graoooo~

Orc Quán Quân đang gầm lên giận dữ, thì một luồng sát khí lạnh lẽo phóng đến chỗ nó. Con quái vật nhanh chóng nhận ra mối hiểm nguy đang đến và lùi sang một bên. Nhìn thoáng qua, có vẻ như nó đã tránh được mũi tên chết chóc.

Theo lẽ thường, những mũi tên chệch hướng không thể thay đổi quỹ đạo được nữa. Nhưng đây là một mũi tên đến từ cây cung đặc biệt của Kazuki, Cung thủ cấp 6.

Mũi tên vặn vẹo như một sinh vật sống ngay trước khi nó chạm đất. Tiếp theo, giống như một con én bay lên, mũi tên vẽ một vòng cung rõ ràng và đuổi theo kẻ thù.

Sau khi bắt kịp, mũi tên nhắm thẳng vào gân chân trái của Orc Quán Quân, trong khi Kazuki bất ngờ xuất hiện từ điểm mù và chém vào chân phải của nó. Sử dụng tốc độ của một Cung thủ cấp cao, anh ta đã nhân lúc hỗn loạn để tập kích con quái vật.

Tất cả kế hoạch này nhằm nhằm hạn chế khả năng di chuyển của Orc quán quân.

Nghĩ rằng mình đã thành công, Kazuki quay lại kiểm tra. Tuy nhiên, Orc Quán Quân không chú ý đến Kazuki hay mũi tên. Nó vẫn đang thủ thế và nhìn chằm chằm ra phía trước.

‘Sao có thể…?’

Kazuki bàng hoàng nhìn kỹ con quái vật. Hóa ra, mũi tên chỉ sượt qua da con Orc, và lưỡi dao găm của anh cũng chỉ xé rách được mỡ bên ngoài.

Nhìn con quái vật gần như vô sự, Kazuki bị sốc.

Con Orc Quán Quân không chạy trốn mũi tên. Ngược lại, nó biết rằng Seol Jihu đang chờ đợi để tung đòn quyết định, nên đã khéo léo lùi lại để lấy đà và giảm bớt thiệt hại.

Con Orc liếc sang Kazuki và giậm mạnh chân xuống đất, như thể muốn mỉa mai anh.

UỲNH

Nhìn thấy con quái vật lao người lên không trung bằng một cú nhảy xa, Kazuki nhận ra mình đã phán đoán sai.

Anh không nên giết Orc Pháp Sư sớm như thế.

Mặc dù phép Cuồng Nộ của Orc Pháp Sư khiến Orc Quán Quân mạnh mẽ hơn, nhưng nó sẽ lâm vào trạng thái điên loạn và khó có thể hành động theo lý trí. Bây giờ, phép Cuồng Nộ đã biến mất, sức mạnh thể chất của Orc Quán Quân giảm đi, nhưng nó đã lấy lại được trí thông minh và kinh nghiệm chiến đấu.

Đó là điều tồi tệ nhất. Nếu một quái vật thông minh như Orc Quán Quân đoán được kế hoạch của Kazuki, chắc chắn nó sẽ tính toán các bước đi phù hợp để phá hủy kế hoạch đó.

Như để chứng minh điều này, con quái vật nhảy vọt lên, vượt qua phạm vi của một hàng rào ma thuật thông thường. Bây giờ, chỉ có các Tiểu Khiên của Linh Mục bí ẩn có thể bảo vệ Seol Jihu.

Nhưng con Orc Quán Quân đã bị những chiếc khiên đó quấy rối nãy giờ. Chắc chắn nó sẽ không mắc sai lầm thêm lần nữa.

Kazuki tràn ngập tuyệt vọng. Khoảnh khắc Seol Jihu bước vào phạm vi tấn công của Orc Champion, chắc chắn cậu sẽ mất mạng.

“QUAY LẠI MAU”

Kazuki hét lên bằng tất cả sức lực của mình, nhưng không kịp nữa. Seol Jihu cũng đang nhảy về phía Orc Quán Quân. Cậu còn dùng Bông tai Festina để tăng tốc.

Thấy Orc Quán Quân ngừng chạy và bất ngờ nhảy về phía trước, Seol Jihu hoàn toàn bị bất ngờ. Cậu định đuổi theo và khoan một lỗ vào lưng nó bằng cú Đâm với Hàn Băng Thương đã nạp đầy Aura. Tuy nhiên, Orc Quán Quân đã thu hẹp khoảng cách đôi bên với một nụ cười nham hiểm.

Rõ ràng nó biết Seol Jihu dự định làm gì, rõ ràng nó định kết liễu anh ta.

Vào lúc Seol Jihu nhận ra điều này, Orc Quán Quân đã vung rìu lên. Nó cẩn thận canh thời điểm các Tiểu Khiên xuất hiện, và biến chiêu để thoát khỏi những chiếc khiên ma pháp này.

Seol Jihu vẫn không thể đọc được các đòn tấn công của nó. Tuy nhiên, dựa theo luồng sóng xung kích đang ập tới, cậu có thể đoán những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Đầu cậu trở nên trống rỗng, và đôi mắt cậu cũng trống rỗng.

“Ah….”

Ngay khi cậu nghĩ, mọi thứ đến đây là hết.

[Đừng quên. Huấn luyện cũng là một trận chiến.]

Một giọng nói nghiêm nghị lướt qua đầu cậu.

[Oắt con, đừng hành động bất cẩn nữa. Sử dụng cái đầu của con đi].

[Ta bảo con không DI CHUYỂN, nhưng ta không bảo con ngừng CỬ ĐỘNG]

Thấy cánh tay phải của Orc Quán Quân vung xuống, Seol Jihu nghiêng người lách sang bên trái.

Một cảm giác ớn lạnh lướt qua.

Nhưng con Orc Quán Quân vẫn bình thản. Nó có hai tay và hai vũ khí cơ mà. Với khuôn mặt hớn hở như muốn nói ‘Lần này thì thách mày né được’, con quái vật vung cái rìu còn lại xuống đầu kẻ yếu đuối hỗn xược kia.

Trên thực tế, Seol Jihu có thời gian để nhận ra rằng cậu ta đã né kịp né đòn tấn công đầu tiên. Và lần này, cậu ấy thậm chí còn không có cơ hội nhìn thấy cánh tay của Orc Champion.

Nhưng theo trực giác, cậu biết rằng cuộc tấn công của Orc Quán Quân chưa kết thúc. Từ tư thế này, cậu có thể thấy Kazuki đang hoảng hốt, và quan trọng hơn, cậu đang cảm thấy một cảm giác ớn lạnh trên cổ.

Đầu Seol Jihu đã trống rỗng. Nhưng giác quan thứ sáu đã dẫn dắt cậu duỗi thẳng lưng giữa không trung và ngả người sang phải.

VỤT!

Đó là một khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, khi cái chết vừa lướt qua mạn sườn của cậu.

[Tốt lắm.]

Khi cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Kazuki không chạy nữa. Cảnh tượng trước mắt khiến anh bị sốc.

“Gì thế này?!?”

Đòn tấn công đầu tiên cũng thường thôi, nhưng đòn thứ hai đáng lẽ phải là “Chiếu tướng”. Nhìn kiểu gì đi nữa, việc né cú chém đó là bất khả thi.

Con Orc Quán Quân không chỉ canh thời gian hoàn hảo, mà quan trọng hơn, cây rìu còn vung từ điểm mù. Seol không có đôi mắt đằng sau gáy, nên cậu ta không thể biết kẻ thù tấn công từ hướng nào.

Tuy nhiên…

Seol đã né được trong gang tấc, bằng một cú nhào lộn và lách người đẹp như diễn xiếc.

Dù chứng kiến ​​toàn bộ sự việc, nhưng anh vẫn không tin vào mắt mình.

“Lẽ nào…?” – Kazuki há hốc mồm – “Cậu ta đã học được [Trực giác]?”

Dù có né tránh khúc gỗ của Jang Maldong mười nghìn lần, cũng chưa chắc học được kỹ năng này.

Kazuki đã ngạc nhiên đến thế, thì người khác sẽ sốc đến mức nào?

Con Orc Quán Quân, hai tay hai rìu, trố mắt vì bối rối. Đòn tấn công đầu tiên nhằm đánh lạc hướng mấy cái khiên rắc rối. Nhưng đòn thứ hai là kết tinh từ kinh nghiệm của vô vàn trận chiến. Tại sao thứ sâu bọ yếu đuối kia lại né được?

Trong khi cả đồng đội và kẻ thù đều ngạc nhiên, bản thân Seol Jihu cũng bị cuốn vào một cảm giác kỳ lạ. Nói chính xác hơn, cậu ta đang nhớm tới cảm giác những cơn gió lướt qua thân thể mình, trong lúc né tránh cây rìu của Orc Quán Quân.

Giống như khi trôi nổi trong hồ và cảm nhận dòng nước, Seol cũng tập trung vào dòng không khí đang lướt qua cậu ta.

[Tốc biến là một kỹ thuật mà con di chuyển nhanh như chớp bằng cách sử dụng độ đàn hồi của cơ bắp, xuất phát từ việc uốn cong cơ thể như một cây cung. Vì nó sử dụng cơ bắp của toàn bộ cơ thể, nên nó không giống một Bộ Pháp cho lắm].

Thật trùng hợp, ban nãy cơ thể cậu đã bị uốn cong.

[Chìa khóa của Kỹ năng này là tiêu thụ năng lượng ở mức tối thiểu.]

Như thể lo lắng rằng cảm giác này sẽ biến mất, Seol Jihu đã vận mana của mình và điều khiển nó trong tiềm thức.

Chia một luồng lớn thành hàng chục luồng nhỏ hơn, cạua trải đều chúng qua kinh mạch của mình. Chẳng mấy chốc, khi các luồng khí kết nối với nhau như mạng nhện, Seol ngẩng đầu lên.

Cậu có thể thấy con Orc Quán Quân đang trố mắt nhìn mình. Một ánh sáng tinh tế lóe lên từ đôi mắt Seol Jihu.

Boom!

Seol đạp mạnh chân xuống đất để tăng tốc, duỗi thẳng người, và ngon giáo, không, cả cơ thể Seol bắn về phía trước.

Kkudeeeeeuk!

Hàn Băng Thương đã xuyên thủng bộ giáp của Orc Quán Quân và đâm vào da thịt nó. Con quái há hốc mồm.

Khoảng cách quá gần, cộng thêm hiệu ứng từ Bông tai Festina và sự bùng nổ của Tốc Biến. Ngay cả Orc Quán Quân cũng không kịp phản ứng.

Cơn đau nhói lan khắp cơ thể, con quái vật nghiến răng thay vì hét lên.

Chưa. Mặc dù một sự cố bất ngờ đã xảy ra, nó vẫn chưa thua. Cơ thể rắn chắc như thép của nó vẫn chịu được tổn thương này. Nó vẫn nắm chắc vũ khí của mình và kẻ thù vẫn nằm trong phạm vi của nó. Thứ rác rưởi yếu đuối kia sẽ biến thành thịt băm sau đòn tấn công của nó.

Orc Quán Quân cố bổ rìu chiến xuống, nhưng cánh tay của nó bị vướng vào thứ gì đó. Orc Quán Quân quay sang và thấy, một con người cơ bắp cuồn cuộn đã quấn sợi xích quanh cây rìu. Tên đó khá mạnh, nên nó chưa thể giật lại cây rìu.

Keeeeeeeeu!

Không chịu từ bỏ, Orc Quán Quân ném cây rìu chiến đi và nắm lấy ngọn giáo bị mắc kẹt trong cơ thể.

Lúc đó….

Bỗng dưng, một ngọn giáo màu xanh lấp đầy tầm nhìn của nó.

BÙM!

Máu trào ra từ mũi con quái vật. Hàn Băng Thương của. Seol Jihu đã xuyên qua cằm nó, và hất bay mũ giáp của nó xuống đất.

Con quái vật buông thõng hay tay và gục đầu xuống. Trong khoảnh khắc tiếp theo, nó thấy cây thương bập bùng với hào quang màu xanh.

PHẬP

Một cú đâm gọn gàng và sắc bén.

Phụt!!!

Mũi giáo đâm xuyên qua ức con Orc và phóng ra khỏi lưng nó. Con quái vật vặn vẹo cái cổ, cố giãy giụa lần cuối.

Đôi chân nó không còn sức lực nữa. Đôi mắt hung dữ của nó cố nhìn lại kẻ thù, như muốn khắc sâu hình ảnh của kẻ đã kết liễu sinh mạng nó.

XOẸT

Cái đầu nó tách ra khỏi cơ thể, bắn lên không trung rồi lăn lông lốc trên mặt đất.

Seol Jihu thở dốc trong khi nhìn chằm chằm vào cái xác đang dần sụp đổ.

Cơ thể to lớn của con Orc rơi xuống đất và tạo ra một tiếng ầm ầm nhỏ. Orc Quán Quân đã thất thủ.

Uwaahhhhhhhhhhh!

Thấy một chỉ huy gục xuống, đám Chiến binh Orc trở nên hỗn loạn.

Điều này rất dễ hiểu.Có một sự khác biệt rõ ràng giữa Chiến binh Orc và Nhà vô địch Orc. So sánh binh đoàn Orc với một đội quân nhân loại, quan hệ giữa chúng giống như binh lính và tướng lĩnh.

Nhưng vị tướng hùng mạnh của chúng đã bị một nhân loại đồ sát. Làm sao chúng bình tĩnh được?

Không chỉ chùn bước do dự, mà một số Chiến Binh Orc còn vứt bỏ vũ khí chạy trốn.

Kazuki nắm chặt tay. Toàn thân anh nổi da gà.

Anh giơ tay lên.

“…”

Và anh hét to.

“Seol Jihu từ Carpe Diem đã đánh bại Orc Quán Quân!!!