Chương 127: Quyết chiến với binh đoàn Orc

Sau khi hội nghị kinh khủng đó kết thúc, các vấn đề còn lại đã diễn ra luôn sẻ.

78 thành viên trong phe đa số được chia thành bảy đội, họ rất vui vẻ tuân theo kế hoạch. 32 thành viên của phe thiểu số được phân bổ đều vào mỗi đội.

Ban đại diện cũng không quên tách Audrey Basler khỏi năm thành viên trong đội của cô ta. Sau khi sáu người vào Quảng Trường Điều Ước Bất Hòa được chọn xong, quá trình chuẩn bị kết thúc.

Hugo là đại diện của Liên Minh, đi cùng Oh Rahee trong nhóm tiên phong, đúng như những gì cô muốn.

Việc thiếu một High Ranker và ba người Cấp 4 chuyên chiến đấu đã để lại một lỗ hổng lớn trong đội hình của họ. Nhưng cả nhóm tin rằng họ sẽ vượt qua được thử thách.

Đứng trước Quảng Trường Hiến Tế, Seol Jihu để tay lên ngực, ấn nhẹ. Cậu đang muốn dõi theo từng nhịp đập từ trái tim cậu, cậu thu lại hơi thở.

Cậu mới chỉ hoàn thành bước đầu tiên. Để hoàn thành bức tranh đang vẽ dang dở trong đầu cũng như dẫn dắt mọi người, cậu cần phải vượt qua một vài chướng ngại vật nữa.

Cuộc chinh phục Quảng Trường Hiến Tế đầu tiên phải thiệt hại tối thiểu, và sáu người bước vào Quảng Trường Điều Ước Bất Hòa cũng phải quay trở lại an toàn.

Thật là dối trá nếu mà nói cậu không lo lắng, đặc biệt là vì cậu không thể trực tiếp quản lý mọi người.

Tuy nhiên, đạn đã lên nòng. Bây giờ, cậu không còn cách nào khác ngoài việc đặt niềm tin.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào 6 người đang đứng chờ ở phía trước Quảng Trường Điều Ước Bất Hòa, rồi cậu mò mẫm từng bước về phía cái lỗ trước mặt.


104 người đã tiến vào Quảng trường Hy sinh. Không giống như lần đầu tiên, đợt đột kích này, các thành viên nhanh chóng tổ chức thành đội hình.

Đó là kết quả của một quy tắc đã được định sẵn.

Bảy đội bước vào lần lượt và đứng trước các cánh cửa mà họ được phân phụ trách. Đương nhiên, các Khiên Thủ nhanh chóng đứng lên thành hình một vòng tròn bảo vệ.

Ngay lúc đó, các cánh cửa mở ra, các bóng đen bên trong tuồn ra ngoài. Các Cung Thủ đã nạp tên, và họ tấn công ngay lập tức, nhưng mũi tên của họ không vượt qua được bức tường vô hình của đấu trường.

Các bóng đen cũng đang cắm đầu lao thẳng ra khỏi cửa từ đấu trường, nhưng chúng đã bị chặn lại bởi bức tường vô hình đó, những con tiên phong lao cả người đánh rầm vào tường, ngã đổ người ra sau và thở hổn hển.

Nếu các Cung Thủ có thể bắn phủ đầu ngay khi chúng vừa bước đến cửa, thì cuộc chiến sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có vẻ Quảng Trường Hiến Tế đã tạo ra một hàng rào vô hình như muốn nói điều đó không được phép.

Cuối cùng, những người tham gia không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn kẻ thù nhàn nhã bước ra và bao vây đấu trường.

Seol Jihu nhíu mày quan sát lũ quái vật vừa xuất hiện. Chúng cao hai mét, cơ bắp cuồn cuộn từ đầu đến chân.

Những đường gân trên cổ chúng to như khúc gỗ lồi ra, làm ai nhìn thấy cũng phải thở gấp. Những vết sẹo lớn chằng chịt tô điểm cho khuôn mặt của chúng, và những chiếc răng nanh to, dài, trắng như ngà nhô ra khỏi miệng.

Thoạt nhìn, chúng trông giống như con Orc đột biến mà Seol đã thấy ở phòng thí nghiệm. Nhưng màu da của chúng khác với bọn này. Những con Orc đột biến có da xám tro, trong khi những con quái vật trước mặt họ thì như được sơn màu xanh lá cây.

“Orc sao? “

Giọng của Kazuki vang lên. Hiếm khi thấy anh biểu hiện cảm giác lo lắng bối rối ra mặt như lúc này.

“Không thể nào. Loài Orc đã tuyệt chủng hơn 10 năm trước rồi mà……”

Orc của Thiên Đường từng rất tự hào là một quốc gia hùng mạnh và áp đảo những quốc gia loài người. Nhưng chúng đã tuyệt chủng trước khi Đế Chế bị diệt vong cơ mà.

Thật khó tin, nhưng bọn Orc thì không cho họ thời gian để ý tới chuyện đó.

Những con Orc Vệ Binh cầm khiên tiến lên trước. Những con Orc Chiến Binh mang giáo đứng đằng sau, theo sau là những con Orc Cung thủ cầm cung dài.

Có hai con Orc đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người. Chúng cao hơn bọn Orc Chiến Binh ít nhất một cái đầu và thân hình to hơn rất nhiều.

Thậm chí còn có một con Orc già mặc áo choàng đen mỏng, tay nó cầm một quyền trượng bằng gỗ đã sờn. Bộ râu dài và trắng của nó nói lên sự khôn ngoan, sõi đời của nó.

“Có vẻ như chúng ta nên ám sát nó đầu tiên.”

Seol Jihu nghe thấy tiếng thì thầm của Kazuki. Cậu thanh niên còn đang mải xem bọn Orc chạy quanh đấu trường, đột nhiên có thứ gì đó chạm vào lưng cậu.

“Hmmm.”

Kazuki chỉ vào một cánh cửa khác và tiếp tục.

“Tôi muốn để Chohong lo liệu một con Orc Quán Quân. Được chứ?”

Anh đang nhắc tới 2 con Orc khổng lồ kia. Một con tiến ra từ cánh cửa mà đội Liên Minh phụ trách, con còn lại tiến ra từ cánh cửa khác.

Đội phụ trách cánh cửa đó có một vài người Cấp 4 nhưng không có High Ranker. Dù các đội đã có đội hình ổn định rõ ràng, nhưng mọi người đều đồng ý đổi lại, di chuyển linh hoạt sang các đội khác tùy thuộc vào tính huống, nên việc chuyển Chohong sang chỗ đó không thành vấn đề.

Tuy nhiên, có một điều khiến Kazuki bận tâm. Và Seol Jihu biết tại sao anh ta lại lo lắng như thế.

“Vớ vẩn, ý kiến gì nghe ngu si vậy?” – Chohong lắc đầu cằn nhằn.

“Theo như tôi được biết, Orc Quán Quân là những vệ sĩ ưu tú của Orc Chúa tể. Orc Chúa tể mạnh ngang hàng với các cao thủ Top 10, còn Orc Quán Quân cũng tương đương mấy con Mãnh Sư Nhân đầu đàn, thậm chí có khi còn mạnh hơn.”

“Nhưng tại sao tôi lại phải đi. Mà không phải là anh?”

Chohong đang chực cãi nhau với Kazuki thì…

“Chohong.”

Giọng nói nhỏ nhẹ của Seol Jihu làm cô khựng lại.

“Không, thực ra ý tôi là..”

“Chúng ta cố lắm mới có cơ hội này.”

Giọng nói có phần tuyệt vọng của cậu lại làm cô không nói nên lời.

“Làm ơn đi mà.”

Chohong nhận ra rằng giờ không phải lúc để bướng bỉnh. Cô thở dài.

“Tôi sẽ quay lại ngay khi tôi giết con chết tiệt đó.”

“Không cần đâu……”

“Tại sao?”

“Vì Kazuki, cô Linh Mục kia và tôi sẽ lo phần còn lại giúp cô.”

Nghe điều này, Chohong cười mỉm.Sau đó cô quay sang Audrey Basler, còn đang mải nhìn bọn Orc với khuôn mặt u ám.

“Này lại đây.”

“…”

“Tao nói. Lại đây. Bộ có con sâu nào làm tổ trong tai mày à?”

Chohong vung tay giận dữ. Mắt Rắn ăn một cú táng vào đầu và chết lặng nhìn cô, nhưng Chohong đơn giản là trừng mắt nhìn lại.

“Hey~, cặp mắt của mày làm tao sợ rồi đấy. Này, không phải tao đã nói với mày là cụp mắt xuống à?

Audrey Basler trông khá đáng thương, nhưng Seol Jihu phớt và lạnh lùng nhìn cô ta. Cậu coi đó là cơ hội tốt để cô hiểu được cảm giác của những thành viên trong phe thiểu số. Có lẽ cô ấy sẽ hiểu được 32 thành viên phe thiểu số cảm thấy thế nào trước nhận xét vô tâm mà cô ta đưa ra tại hội nghị.

“Chụy sẽ chăm sóc mày đến lúc kết thúc Bữa tiệc, nhỉ?”

Chohong cười khan, rồi quàng tay vào gáy Mắt Rắn và lôi cô ta đi. Hai người họ nhanh chóng chỗ cần bổ sung nhân lực: Tóc Trắng Nhợt Nhạt và một thanh niên gầy gò cầm cung.

“Cảm ơn cô. Mọi thứ dường như đã rất đen tối với chúng tôi. Thật sự rất cảm ơn cô.”

Nam Cung Thủ kia cúi đầu và bày tỏ lòng biết ơn. Anh ta rất cảm động vì một High Ranker chuyên chiến đấu được gửi đến để giúp đỡ họ.

Sau khi luân chuyển đội hình ổn thỏa, Seol Jihu nhanh chóng quay lại phân tích tình hình. Kẻ thù đang chờ và các cánh cửa đang đóng lại.

Cậu đếm được khoảng 120 con Orc, con số này ít hơn 150 con Mãnh Nhân Sư lúc trước. Nhưng cảnh báo từ đấu trường là độ khó giữa các lần là như nhau, nên đây cũng chẳng phải tin đáng mừng.

Không giống như bọn Mãnh Nhân Sư cắm đầu lao vào, mỗi con Orc được trang bị áo giáp rực rỡ và di chuyển đồng đều như một đội quân chính quy được huấn luyện cẩn thận.

Con Orc già đứng giữa đội hình cầm quyền trượng đưa qua lại trái phải, bọn Orc bỗng nhiên chảy dãi ròng ròng, mắt trở nên đỏ ngầu như máu.

Mặt chúng đột nhiên trở nên hung ác, hiếu chiến, chúng gầm lên như một đàn mãnh thú.

Con Orc Quán Quân 2 tay 2 rìu và há rộng miệng ra.

KUOOOOOOOO!

KUOOOOOOOO!

Hai tiếng gầm kinh hoàng vang lên giữa quảng trường. Vì ở trong không gian kín, tiếng gầm của 2 con Orc Quán Quân vọng lại nghe cực kì đáng sợ. Chỉ tiếng hét của chúng thôi mà khiến mọi người đau tưởng như cắt tai xé thịt, ai cũng cau mặt lại. Vì tiếng gầm kéo dài, một số người thậm chí không chịu được đã loạng choạng.

Seol Jihu nhíu mày, não cậu như có cảm giác khó chịu đến run rẩy. Nhưng ngay lập tức, cậu lấy lại tâm trí và bình tĩnh trở lại.

Đây không phải là do hiệu ứng làm dịu của Hàn Băng Thương. Những gì cậu cảm thấy không phải là sự lạnh lùng của cây thương. Mà là một năng lượng ấm áp đang đi qua và làm dịu cơ thể căng thẳng của cậu.

Seol Jihu thở ra mà cậu đang nín thở. Rồi, cậu nghe thấy một tiếng tụng kinh khe khẽ. Cậu vô thức quay lại, Linh Mục mặc áo choàng tiến về phía cậu và khẽ niệm chú.

Tiếng gầm dừng lại. Rào cản vô hình biến mất.

“Chúng đến kìa.” – Kazuki lẩm bẩm ngắn gọn.

Ngay lập tức, các Orc Cung Thủ đều giương cung và gài mũi tên. Các Cung thủ bên này cũng bắn trả lại, họ đã đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Các mũi tên bắn ra từ 2 bên tua tủa như châu chấu biến thành những cơn mưa bay sang đội hình bên kia.

Tất cả các Orc đều quỳ xuống sau những tấm khiên, bên này các Linh Mục cũng đã dựng xong các rào chắn ma thuật. Cả hai bên đều chuẩn bị cẩn thận nên không có một thương vong nào.

Đó là tín hiệu khai màn cho trận chiến.

Krrrrng!

Các Orc Chiến Binh xông lên theo hiệu lệnh của con Orc Quán Quân. Chúng chạy lên đầu, toàn bộ đội hình chạy đằng sau, phe loài người cũng gào lên và lao lên phía trước.

Trận chiến chính thức bắt đầu.

18 con Orc chạy trước mặt Seol. Chúng di chuyển cẩn thận, luôn dựng khiên phía trước tiến dần lên, cậu khua thương rồi tiến lại gần bọn chúng.

Trước khi ngọn thương của cậu lao đến, một con Orc Chiến Binh nâng khiên lên, chặn đứng đường thương và và đẩy bay nó đi. Seol Jihu giật mình vì kỹ thuật tinh tế của bọn Orc, nhưng cậu sớm lấy lại bình tĩnh.

Trong quá khứ, có thể cây thương của cậu đã văng ra, nhưng giờ thì khác.

Cậu nghiến răng, siết chặt thân giáo và vung xuống.

Chweeeek!

Đường thương của cậu đã đập vỡ đôi mũ giáp của con Orc, con Orc giật mình rơi cả khiên. Ngay lập tức, cậu nắm bắt cơ hội lao cả ngọn thương vào ngực kẻ thù vừa đánh rơi vũ khí.

Seol Jihu nhanh chóng quay lại, một vài chiếc khiên ma thuật nhỏ như cái đĩa tỏa ánh sáng trắng bao phủ quanh cậu ngay bọn Orc lao những ngọn giáo về phía cậu. Ngay cả Seol Jihu cũng ngạc nhiên khi thấy điều này.

Lần đầu tiên cậu thấy rất nhiều lá chắn được tạo ra cùng một lúc.

Đó chưa phải là tất cả. Những con Orc đang tiến lên đột nhiên bị đóng băng

“Kỹ Năng “Hầm Ngục Hàn Băng”.”

Seol Jihu không bỏ lỡ cơ hội này. Cậu lập tức đâm một nhát vào cổ một con Orc đang vật lộn trong ngục băng, và chém bay đầu con Orc đang nhe răng bị đóng băng bên cạnh.

Trong lúc chiến đấu, cậu không thể giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.

Dựng ra nhiều tấm khiên nhỏ một lúc đã là một vấn đề lạ rồi, nhưng duy trì nó suốt trong khoảng thời gian cậu chiến đấu với bọn Orc, chứng tỏ người thi triển có nguồn mana dồi dào đến đáng sợ.

“Miễn là còn chúng, mình chẳng ngán bố con thằng nào.”

Không có gì dễ dàng hơn lúc này, bọn Orc vẫn đang bị kẹt trong ngục băng. Seol Jihu nhắm chính xác vào các điểm huyệt của chúng, bọn Orc như ruồi mắc vào vỉ.

Cứ thế, Seol Jihu đã gửi bốn con Orc xuống Địa ngục, nhưng ngay sau đấy cậu tự dưng dừng lại.

Không phải là có gì đó Xảy ra với cậu.

Cậu cảm thấy được luồng sát khí nồng nặc đang hướng vào mình. Sát khí đó tỏa ra một áp lực kinh hoàng khiến cậu ngộp thở.

Seol suýt ngã ngửa ra đằng sau. Cậu lập tức ngó nghiêng xung quanh, và lạnh tái người lại.

Gần đó, một con Orc Quán Quân đang nhìn chằm chằm vào cậu. Đứng ở khoảng cách gần thế này, trông nó khổng lồ hơn bao giờ hết.

Đúng vậy, áp lực mà nó đang tỏa ra hoàn toàn áp đảo xung quanh.

Nó đang tự mãn rằng nó chỉ liếc cậu một cái mà đã làm cậu sợ đến co rúm lại. Hơn nữa, đôi mắt đỏ thẫm như máu của nó đang cực kì tò mò và điên loạn khi thấy một tên loài người đang tàn sát lính của nó.

Con quái vật cười toe toét và chĩa rìu chiến vào cậu. Seol Jihu giương thương lên theo phản xạ. Con Orc Quán Quân tiến lên một bước. Và rồi…

Boom-!

Chỉ với một cú nhảy duy nhất, một tiếng nổ vang lên xé tan không khí. Trong tích tắc, Orc Quán Quân đã lại gần cậu, 2 bên chỉ cách nhau một sải tay. Nó dang hai tay ra và nhảy về phía trước như một con báo vồ mồi.

Kakang, kakang!

Tiếng vũ khí va chạm vang lớn. Sự sợ hãi tràn khắp các cơ quan của cậu. Seol cố gắng nhảy lùi lại trước khi nhận ra chuyện gì xảy ra.

Không, đúng hơn là cậu vừa bị đẩy lùi.

Orc Quán Quân tiếp tục lao về phía trước không để cho cậu một phút nào để suy nghĩ. Điều điên rồ hơn là cậu đang rút lui theo đường thẳng, trong khi con Orc Quán Quân đang đuổi theo cậu một cách ngoằn ngoèo. Mặc dù thế, khoảng cách giữa họ ngày càng rút ngắn dần.

‘Làm sao mà …?’ – Seol toát mồ hôi.

Chuyển động của Orc Quán Quân nhanh đến kinh ngạc, hoàn toàn không phù hợp với cơ thể to lớn của nó.

Bước đi bất thường, rẽ trái quẹo phải theo hình zic zac, nó vung hai cây rìu như một gã say. Nhưng những ánh sáng lóe ra từ cây rìu khiến cậu quay cuồng.

‘Keuk!’

Cậu dồn sức mạnh vào đôi mắt và cố gắng kiềm chế tình hình. Nếu không có những cái Tiểu Khiên từ cô Linh Mục kia, hẳn cậu đã bị biến thành thịt băm từ đời nào rồi. Nghĩ đến đó, cậu ớn lạnh sống lưng.

“Nó mạnh quá.”

Krrrr!

Con quái vật đột nhiên ngừng tấn công và bực mình nhìn về phía sau Seol. Đáng ra nó đã có thể kết liễu tên Chiến Binh loài người. Những chiếc khiên ma thuật nhỏ lơ lửng trong không trung luôn chặn đứng các đòn tấn công của nó, nó đang càng ngày càng tức tối.

Nó quay lại nhìn Seol Jihu, đôi mắt nó thờ ơ như đang nhìn con cá nhỏ. Nó đã liếc cậu vài lần như vậy lúc trước, sau đó nó cau mày khó chịu và lao lên với tiếng gầm ngắn.

Vút

Vút

Vút

Nó quay cái rìu tạo ra những con gió cực mạnh. Seol không thể đứng vững trước cơn gió, cậu run rẩy trước từng đợt gió đập vào người.

Cậu cố rũ bỏ nỗi sợ hãi và tập trung vào kẻ thù trước mặt.

Nhưng làm thế nào để có thể đánh bại nó?

Sức mạnh vật lý giữa hai bên quá chênh lệch, bên cạnh đó cậu lại không thể đọc trước các đòn tấn công của nó. Tuy nhiên, cậu quyết không chạy vòng quanh nữa.

Thud, thud.

Thấy cơ thể đồ sộ của nó lại gần, cậu lập tức triệu tập Vòng Tròn Phước Lành, bước một bước sang bên cạnh, mở rộng đường thương, tư thế chuẩn bị càn quét. Cậu tính phản đòn sắp tới của con Orc, nhưng con Orc Quán Quân nhướng mày và khịt mũi.

Thwack!

Một cú va chạm cực mạnh, cánh tay cậu đỡ không nổi đòn tấn công và bị bật ra. Cả người cậu cũng đổ ngược ra phía sau.

Seol bị chấn động cả thể xác lẫn tinh thần.

Cậu cố để không để ý tới nỗi đau như xé bàn tay kia. Không phải là cậu mất cảnh giác, cậu đã cố hết sức mình, nhưng khoảng cách quá chênh lệch. Chỉ một đòn duy nhất, cánh tay cậu gần như đã tê liệt còn đầu cậu choáng váng.

Và rồi, trước khi cậu kịp làm gì tiếp theo

Boom!!!

Lại một tiếng nổ rền vang trên mặt đất.