Chương 3: Kì Thi

Ngày 9 tháng 8 năm 2050, ngày diễn ra kì thi tốt nghiệp dành cho học sinh trung học. Tại khu thành thị Việt Minh, trường trung học Thiên Minh

Dựa theo danh sách đăng ký thi Đại Việt được sắp xếp vào trường Thiên Minh nơi sẽ tổ chức thi 3 môn bắt buộc gồm Toán, Lịch Sử, Anh Văn và tổ hợp tự nhiên.

Hôm nay, là ngày thi thứ nhất gồm có KHOA HỌC TỰ NHIÊN VÀ KHOA HỌC XÃ HỘI Trước cổng trường Thiên Minh, Đại Việt cùng với ba của mình trò chuyện

Vào thi, con cố gắng lên nhé : Đại Đinh nói

Dạ, vâng con biết rồi, con sẽ cố gắng làm bài thật tốt để có thể thi vào trường quân đôị và trở thành chiến sĩ: Đại Việt tự tin nói

Thế thì tốt rồi, con vào đi, ba còn phải về đi làm đây : Đại Đinh nói

Dạ, vâng ba : Đại Việt nói

Trong phòng thi, Đại Việt được xếp ngồi ở hàng 3 bàn 4, xung quanh là các thí sinh với những biểu cảm khác nhau có hồi hộp, lo lắng,... giám thị bao gồm 2

giáo viên và 1 chiến sĩ cấp cao bên các hội quán cử đến để đề phòng an ninh khu vực thi.

KENG,KENG,KENG,... 3 hồi chuông vang lên bắt đầu phát đề vào làm bài

Đại Việt được phát đề vào mã AAA, nhìn qua 1 lượt và bắt đầu làm bài, thời gian cứ thế trôi qua từng giây, từng phút, mỗi thí sinh đều chăm chút làm bài của mình còn những thí sinh không làm được bài bắt đầu có biểu hiện lười nhác. Qua 180 phút làm bài rốt cuộc Đại Việt cũng đã hoàn thành bài thi tổ hợp đầu tiên của mình, các bài thi tổ hợp không làm khó được cậu, ước chừng các bài thì ít nhất cũng đạt từ 8 điểm trở lên trong bài thi của cậu.

Qua ngày hôm sau, ngày thi thứ 2 cũng ngày thi quan trọng nhất vì các bài thi được x2 điểm

Đại Việt tự nhủ lòng mình thành bại tại hôm nay

Trong phòng thi, đã trải qua hơn 3 tiếng để làm 2 bài thi Lịch Sử Và Anh Văn, bây giờ đang chuẩn bị làm bài thi Toán.

Mình đã cố giắng làm 2 bài thi trước rồi, bây giờ là thời khắc quyết định, bắt đầu làm bài.

Đại Việt nhìn qua mã đề toán gồm có 20 câu trắc nghiệm và 5 câu tự luận, mỗi câu tự luận chỉ có 0,15 điểm, các câu tự luận 1, 2 có 2 điểm, 3,4 có 4 điểm, câu cuối cùng có 4 điểm cũng là phần mà có độ phân hóa cực cao chỉ có những thí sinh có năng lực tính toán mới làm được

Trải qua 20 câu trắc nghiệm Đại Việt nhanh chóng làm xong và cẩn thận kiểm tra lại 1 lần nữa, bây giờ đến phần tự luận

“Ừm, phần trắc nghiệm đã thành công." Đại Việt nhìn vào đồng hồ trên tay trái, trong lòng nhảy lên.”Phần đầu, đã mất của ta 20 phút? Phải nhanh hơn."

Đại Việt cúi đầu nhìn đề câu 1 tự luận

Thoạt nhìn, Đại Việt cảm giác khá dễ dàng, lập tức trình diễn bài giải trên giấy.

“Ừm, không đúng."

Đại Việt phát giác con đường mình nghĩ xem ra không thông, lập tức nhíu mày tự hỏi. Theo thời gian trôi qua, Đại Việt không ngừng nghiên cứu đề này.” Đúng, hẳn phải là như thế này. Nhưng để chứng minh kế tiếp, nên nghiệm chứng ra sao đây?" Đầu óc Đại Việt lúc này không ngừng cấp tốc tự hỏi.

“Nhanh, nhanh, nhanh, không thể lãng phí quá nhiều thời gian vào đề này. Rốt cuộc làm sao chứng minh?" Đại Việt cảm thấy lo lắng.

Lúc này…

Đồng hồ đeo trên tay trái Đại Việt, hiển thị số “Mạch đập“ bắt đầu nhảy lên.

120... 125... 130... 140... 150...

“Còn thiếu chút nữa, đề này đã có thể chứng minh rồi. 1 điểm sẽ tới tay ta. Chỗ này rốt cuộc nên tính ra sao?" Đại Việt càng cuống thêm. Thi là phải phân phối thời gian, nhưng đề toán trong phần này thì mỗi một câu đều có giá trị rất lớn. Mỗi một thí sinh thi đại học, muốn thi đạt thành tích tốt, trong phần tự luận của môn toán, không thể sai quá nhiều.

Lúc này, lực chú ý hoàn toàn đắm chìm vào giữa đề thi, Đại Việt căn bản không để ý tới mạch đập của mình trên đồng hồ nữa.

... 170... 180...

Đại Việt cảm giác thấy tim đập gia tốc, nhưng hắn chỉ cho là vì lúc lo lắng khẩn trương làm bài thi dẫn đến việc này, cũng không để ý.

- Thịch! Thịch! Thịch!

Đại Việt đột nhiên cảm thấy trái tim mình tương tự như bị người ta đập vào, mắt cũng giật, lúc này mới bừng tỉnh.”Ta làm sao vậy? Tim đập sao khó chịu như vậy." Đại Việt cúi đầu nhìn xuống đồng hồ kiểm tra mạch đập…

230!

Con số này làm Đại Việt biến sắc. Từ sau lần 12 tuổi bị hôn mê, rồi mua đồng hồ, Đại Việt trước giờ không bao giờ thấy tim đập mình vượt qua 180.

“Khó chịu quá." Đại Việt cảm thấy tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mình, máu toàn thân dưới động lực của “Trái tim“ không ngừng bành trướng co rút. Vô số máu bắt đầu khởi động, từng luồng năng lượng vô hình không thể thấy dũng mãnh tràn vào trong óc Đại Việt. Nhất thời, một trận đau nhức từ trong đầu hắn truyền ra…

- A, a.!

Đại Việt không kìm được rên rỉ.

- Thí sinh này, ngươi làm sao vậy?

Giám thị sư phụ vội chạy tới. Hắn khiếp sợ nhìn Đại Việt.

Đại Việt lúc này sắc mặt đỏ bừng, giống như muốn chảy máu ra. Trên trán, cánh tay gân xanh nổi lên, hơn nữa còn nhảy lên, cả người rất dữ tợn.

“Không, không… đừng, giảm bớt, giảm bớt đi mà." Đại Việt dự cảm tới việc không ổn, trong lòng gầm lên, hai mắt dán vào đồng hồ.

236... 242... 251...!

- Đông! Đông! Đông!

Trái tim như một cái trống lớn, phát ra từng đợt tiếng đánh trầm thấp, máu nhanh chóng bắt đầu khởi động.

Hai mắt mơ hồ thấy số “268”, thì cơn đau nhức làm cả người Đại Việt trong nháy mắt chìm vào hôn mê. Lúc hôn mê, loáng thoáng nghe được thanh âm…

- Thí sinh, thí sinh, tỉnh lại, tỉnh lại. Mau, mau gọi xe cứu thương!