Chương 73: Thạch Linh Khanh Bị Bắt

Chương 73: Thạch Linh Khanh Bị Bắt

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

---

Vu Thiết nắm chặt thương dài, chân phải lùi về phía sau nửa bước, thương dài chỉ hướng về phía thuyền gỗ.

Thời điểm lúc Lão Thiết ném Vu Thiết về phía mẩu xương, giáp trụ bó sát trên người Vu Thiết tự động trượt xuống. Vu Thiết ở đây làm tốt chuẩn bị chiến đấu, giáp trụ bó sát người hóa thành dòng kim loại màu trắng, nhanh chóng theo mặt đất chảy xuôi tới đây từ dưới chân Vu Thiết, quấn quanh bò lên. Trong khoảnh khắc liền hóa thành giáp trụ bó sát người một lần nữa bao bọc lấy cậu ở bên trong.

Giáp trụ màu trắng không chút phản quang, nhìn qua rất là khiến cho người ta tim đập loạn nhịp. Hai thanh niên Trường Sinh Giáo thản nhiên cười, ánh mắt lóe lên, tham lam nhìn lướt qua trên mặt, trên người Thạch Linh Khanh rồi phóng khoáng nhẹ nhàng nhảy lên, nhẹ nhàng hạ xuống trước cửa đại điện, rút ra bội đao bên hông, từng bước, từng bước tới gần phía Vu Thiết.

"Nhóc con, nếu buông vũ khí xuống, giơ tay chịu trói, có lẽ, ngươi còn có thể không chết."

Một thanh niên lớn tiếng nói:

"Trường Sinh Giáo ta, rất nhiều chỗ tốt, có thể sau khi ngươi nếm qua mùi vị của Trường Sinh Giáo ta thì sẽ luyến tiếc rời đi đấy."

"Nếu như ngươi dám phản kháng thì không thể trách bọn ta cho ngươi nếm mùi đau khổ rồi."

Một thanh niên cười ha hả nhìn Vu Thiết, huyết khí dồi dào quay cuồng trong cơ thể hắn, da mặt hắn đỏ lên từng trận. Vu Thiết hít sâu một hơi, cậu dậm mạnh một chân, thương dài đâm một cái về phía trước.

Hai thanh niên hiển nhiên bị dọa nhảy dựng, bọn họ vội vàng lùi ra phía sau một bước, vùng vẫy đao dài muốn ngăn cản thương dài của Vu Thiết đâm tới.

Bọn họ không chú ý, thương dài của Vu Thiết chỉ là khoa tay múa chân lung tung một cái, phía sau bọn họ, hai khối gạch vụn đột nhiên bay lên, mang theo một luồng gió dữ đánh về phía sau gáy bọn họ.

Trong kiến trúc phế tích này sử dụng gạch vuông, toàn bộ là đặc chế phẩm diện tích ba xích vuông, dày đến một xích rưỡi. Hai khối gạch vụn lớn như vậy, gào thét lao đến, thân thể hai thanh niên chấn động, trợn trắng mắt ngả về phía trước, thân thể hơi hơi co rút, ngất trên mặt đất. Gạch vụn đập xuống đất, hung hăng nện lên hai bàn tay cầm dao của hai thanh niên, đập cho bàn tay bọn họ dập nát, làm cho bọn họ cuối cùng không cầm được đao dài.

Lúc gạch vụn bay lên, Hồng mỗ mỗ và Cửu Chưởng Lệnh đang mắt to trừng mắt nhỏ đề phòng lẫn nhau, đồng thời ra tay, thân thể hai người hóa thành bóng mờ hướng thẳng lên trời, nháy mắt tới trên không trung cách mặt đất ngàn thước. Đao mang, hồng ảnh chớp loạn, không trung không ngừng truyền đến tiếng nổ như sấm, còn có từng cụm, từng cụm lớn kình khí đánh loạn xung quanh.

Đột nhiên rống to một tiếng, trên trời cao, bóng dáng của Cửu Chưởng Lệnh ngừng lại một cái, khối lớn máu thịt phía sau hai vai của hắn nhấp nhô một hồi, phía sau hắn vậy mà lại đồng thời mọc ra bốn cánh tay mới, cũng không biết hắn lại rút ra từ đâu năm thanh đao thẳng, sáu cánh tay vùng vẫy sáu thanh đao thẳng hóa thành một khối cầu ánh sáng đánh loạn về phía Hồng mỗ mỗ.

Hồng mỗ mỗ đồng dạng cười quái dị một tiếng, áo lót bên trong trên người bà đột nhiên hóa thành tro bụi, từng lỗ chân lông khắp người bà đều phun ra từng đợt từng đợt những ngọn lửa màu máu, hai chân dài bên dưới thắt lưng của bà hóa thành một đám mây lửa mãnh liệt, nâng nửa người trên của bà, ở trên không trung nhanh chóng xuyên qua tới lui.

Mấy mươi ngọn lửa ngưng tụ thành roi dài, ở trên không trung, bay loạn, đánh loạn, cùng ánh đao trong tay Cửu Chưởng Lệnh đánh thành một đoàn.

Vu Thiết đánh ngất hai thanh niên Trường Sinh Giáo, Thạch Linh Khanh mắng một câu ‘Rác rưởi’, đang muốn nhờ những người khác ra tay, sáu thuộc hạ do Cửu Chưởng Lệnh mang đến đã mang theo Ngô Lão Đại, La Lâm, Đinh, nắm lấy Xảo bị thương nặng chạy tới.

Cửu Chưởng Lệnh và Hồng mỗ mỗ liều mạng chém giết, sáu cao thủ Vụ Đao không nói một lời rút đao thẳng ra, lập tức vọt tới phía thuyền gỗ của Trường Sinh Giáo.

Bóng dáng bọn họ lóe lên, mang theo một cái bóng mờ vọt lên trên thuyền gỗ, giống như hổ vào bầy dê, rút đao chém lung tung.

Trên thuyền gỗ, đám thanh niên nam nữ hoặc là anh tuấn phóng khoáng hoặc là xinh đẹp yểu điệu của Trường Sinh Giáo. Bọn họ giống như đóa hoa trong nhà kính, vô cùng ẻo lả. Bọn họ vậy mà lại giống như chưa từng có bất cứ kinh nghiệm chém giết gì, chỉ một lần va chạm, một đám thanh niên nam nữ đều kêu rên ngã xuống đất.

Thuộc hạ Vụ Đao xuống tay tàn nhẫn, cổ, ngực một đám thanh niên nam nữ đều bị thương, trong tích tắc đều bị trảm sát, không có một ai may mắn thoát khỏi.

Chỉ có Thạch Linh Khanh rất dứt khoát quỳ rạp xuống đất, bày ra tư thế đầu rạp xuống đất mặc người xử trí, sáu thuộc hạ Vụ Đao không đánh chết ả ta trước, đợi cho tất cả giáo đồ Trường Sinh Giáo trên thuyền gỗ đều bị giết chết. Một gã thuộc hạ Vụ Đao một tay nắm lấy tóc dài của Thạch Linh Khanh, thô bạo siết ả ta ở trong tay.

"Chưởng Lệnh đại nhân!"