Chương 72: Bắt Giữ Vu Thiết

Chương 72: Bắt Giữ Vu Thiết

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

Trường bào màu đỏ của Hồng mỗ mỗ bị đánh cho nát nhừ, lộ ra lớp áo bên trong màu đỏ. Hút sương máu của ba thanh niên nam nữ tùy tùng bị nổ tung, bà ta cải lão hoàn đồng, dáng người cao gầy, lồi lõm thích ý, đồi núi nhấp nhô, quang cảnh đẹp không sao tả xiết.

Chỉ là trên thân hình tinh mĩ, tráng lệ này, ngang ngang dọc dọc đều là vết đau sâu thấu tận xương.

Miệng vết thương da trắng thịt hồng giống như miệng trẻ con hiện ra, từng giọt, từng giọt máu loãng đọng trên miệng vết thương, giống như có sức mạnh vô hình giam cầm, máu loãng không ngừng chảy ngược về miệng vết thương, không có một giọt máu loãng thấm ra ngoài.

Phần che mặt của Cửu Chưởng Lệnh vỡ nát, lộ ra một gương mặt hình chữ Quốc (国), miệng rộng, râu quai nón, nhìn tướng mạo đường đường, bộ dáng uy vũ bất phàm của hắn, quả nhiên là một người đàn ông tốt, hào khí tận trời, ai có thể tưởng tượng hắn là một trong những Chưởng Lệnh của tổ chức sát thủ Vụ Đao?

Trên chỗ đáng ra phải là gò má bị dây vải đỏ quất một cái, một bên da mặt của Cửu Chưởng Lệnh bị đánh bay, trên gò má thượng chằng chịt mấy mươi cây ngân châm mảnh như lông trâu. Trên ngân châm mỏng manh mơ hồ có ánh sáng màu lam, hiển nhiên đã từng ngâm qua kịch độc, nửa bên da mặt này của Cửu Chưởng Lệnh đang nhanh chóng hiện lên màu lam.

Xuy một tiếng, Cửu Chưởng Lệnh không chút do dự, trở tay một đao bổ lên mặt chính mình, cắt xuống mảng lớn da thịt trên gò má hắn.

Da tróc thịt bong, lộ ra mảng lớn xương mặt trắng ởn, bộ dáng Cửu Chưởng Lệnh dữ tợn giống như ma quỷ, dọa người tới mức rất nhiều thanh niên nam nữ Trường Sinh Giáo trên thuyền gỗ hít thẳng một hơi khí lạnh.

Chỉ có Thạch Linh Khanh nhẹ nhàng vỗ tay cười:

"Cửu Chưởng Lệnh sát phạt quyết đoán, quả nhiên là nhân vật anh hùng...... Không bằng, vẫn xin Cửu Chưởng Lệnh ngồi xuống, cùng mỗ mỗ nhà tôi nói chuyện một chút, cần gì đánh sống đánh chết phá nát phong cảnh chứ?"

Thạch Linh Khanh lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, khẽ cười nói:

"Vẫn xin Cửu Chưởng Lệnh hiểu được, Trường Sinh Giáo tôi cái khác không có, chỉ có mỹ nhân, tiền tài và quyền thế...... Ngài muốn mỹ nhân, các vị tỷ muội trên thuyền gỗ, thậm chí là tự thân Hồng mỗ mỗ, đều tùy ý cho Cửu Chưởng Lệnh hưởng dụng."

"Muốn tiền tài, Trường Sinh Giáo tôi có vô số môn đồ ẩn giấu, trong đó không thiếu những thành chủ, bang chủ gia tài hùng hậu, dựa vào thân phận và thực lực của Cửu Chưởng Lệnh, muốn bao nhiêu tài phú mà không có?"

"Muốn quyền thế, hi, chỉ cần Cửu Chưởng Lệnh thành người một nhà, với thân phận địa vị ngài ở trong Vụ Đao đích, nếu là có thể giúp Trường Sinh Giáo tôi nắm Thương Viêm Vực trong tay, ngài chính là Trường Sinh Giáo Thương Viêm Điện Chủ, tương lai còn có thể cao hơn một bước, quyền thế vang trời cũng không biết chừng a?"

Cửu Chưởng Lệnh ‘ha hả’ cười lạnh, lấy ra mấy viên thuốc, nhanh chóng nuốt xuống.

Hồng mỗ mỗ hít khí thật sâu, mỗi lần bà hít một hơi, mấy mươi miệng vết thương sâu thấu xương trên người bà liền nhúc nhích một chút, rõ ràng miệng vết thương đang khép lại rất nhanh. Cắn nuốt sương máu của ba thanh niên bị nổ tung, trong cơ thể Hồng mỗ mỗ hiện giờ sức sống vô cùng tràn đầy, miệng vết thương khép lại, lực khôi phục cũng mạnh đến cực điểm.

Vừa hít ngược khí lạnh, Hồng mỗ mỗ vừa cười nói:

"Quả nhiên vẫn là bé con Linh Khanh khôn khéo, giỏi giang. Không hổ là người ra ngoài xử lý công việc trong giáo, trải nghiệm mà ra...... Còn mạnh hơn mấy đồ bỏ đi nuôi trong giáo gấp trăm lần...... Hi, mỗ mỗ cũng muốn nhận con làm con gái nuôi rồi."

Thạch Linh Khanh nhẹ nhàng cười, nũng nịu đáp lại một tiếng. Hồng mỗ mỗ vặn vẹo vòng eo, quay sang phía Cửu Chưởng Lệnh nháy mắt một cái:

"Cửu Chưởng Lệnh, lời của con gái bảo bối Linh Khanh nói, ngươi có nghe rõ không? Hi, chỉ cần Cửu Chưởng Lệnh theo về Trường Sinh Giáo ta. Mỗ mỗ ta, còn có một đàn con gái nuôi, sẽ tùy ý cho ngài hưởng dụng."

Cười quái dị một tiếng, Hồng mỗ mỗ trở tay chỉ chỉ thuyền gỗ:

"Cho dù là con nuôi của mỗ mỗ ta, nếu Cửu Chưởng Lệnh vui lòng, cũng chỉ là cúi đầu nghe lệnh."

Vu Thiết bị hút đi một nửa máu trên người run rẩy rẩy đứng dậy, nghe xong lời Hồng mỗ mỗ và Thạch Linh Khanh nói, cậu giống như bị nghẹn một khối thịt heo để lạnh qua đêm, cả người ghê tởm đến sắp nôn ra.

"Vô sỉ."

Vu Thiết chống thương dài, chật vật đứng vững thân thể, lớn tiếng quát lớn.

Hồng mỗ mỗ cười nhìn Cửu Chưởng Lệnh, không phản ứng tới Vu Thiết, ở trong lòng bà, loại nhân vật nhỏ bé như Vu Thiết đây làm sao đáng để bà quan tâm?

Thạch Linh Khanh lại là cười nhìn về hướng Vu Thiết chỉ chỉ, nhỏ giọng cười nói với hai thanh niên anh tuấn phóng khoáng, dáng vẻ như cây ngọc đón gió bên cạnh:

"Vẫn xin hai vị sư huynh ra tay...... Trên người tên nhóc này hơi có chút kỳ quái. Nếu có thể bắt giữ, dĩ nhiên là tốt nhất. Nếu như không thể, giết đi cũng vô cùng tốt."