Chương 64: Bình Thiên Đại Thánh...Ngưu Anh Hùng

Chương 64: Bình Thiên Đại Thánh...Ngưu Anh Hùng

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

Ánh thủy tinh mê ly hội tụ cùng một chỗ, cả hang động sáng đến gần như có thể chọc mù ánh mắt người khác. Ở giữa hang động phạm vi trăm dặm, cao mấy ngàn thước này, một bóng người cường tráng hiên ngang đứng sừng sững. Cho dù cách xa mấy mươi dặm, Vu Thiết vẫn có thể liếc mắt một cái liền thấy được người kia.

Bóng người ấy cao trên dưới ngàn thước, toàn thân để trần, khắp cả là lông đen, trên thân thể cường tráng đến cực điểm là cơ bắp săn chắc, giống như một con Thủy Mãng khổng lồ quấn quay trên người, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ làm cho người ta hít thở không thông.

Cách xa nhau mấy mươi dặm, Vu Thiết cũng cảm thấy bóng người ấy giống như một tòa núi lớn, nặng nề đè ở trong lòng, làm cho cậu khó thể hít thở. Đầu trâu, thân người, trên cái đầu trâu to lớn, hai cái sừng trâu cong cong giống như hai thanh loan đao, giống như muốn đâm thủng khung đỉnh bên trên.

Hai tay người kia giơ lên cao cao, giống như đang nâng một vật nặng nào đó, lại giống như đang ngăn cản công kích đến từ không trung. Mấy mươi gốc tinh thạch ngưng tụ thành mâu dài xuyên thủng thân thể người kia, mâu dài cắm vào trong thân thể người kia, lấp lóe, lấp lóe, tản ra ánh sáng lóa mắt.

Bóng người ấy, rõ ràng cùng bộ dạng của chiến sĩ Ngưu Tộc mà Vu Thiết quen thuộc giống nhau như đúc, chỉ là chiến sĩ Ngưu Tộc bình thường chỉ có thể cao đến hơn hai thước, mà người kia hơn mấy mươi dặm, không tính cặp sừng trâu lớn trên đỉnh đầu kia, chiều cao của người kia đã vượt qua ngàn thước.

Sức mạnh mãnh liệt cuộn trào tràn ra từ trong thân hình cường tráng đáng sợ kia, không ngừng khuấy động không khí trong hang động, hóa thành từng luồng gió lạnh tràn ra bốn phía.

"Người kia là ai vậy? Sao bộ dạng lại to lớn như vậy?"

Vu Thiết ngẩn ngơ nhìn bóng người to lớn, không thể tưởng tượng kia:

"Người kia ăn cái gì mà lớn như vậy? Một bữa cơm của anh ta có thể ăn sạch toàn bộ thu hoạch một năm của nhà tôi rồi đi?"

Chiều cao ngàn thước, cường tráng, to lớn như vậy. Đã chết đi không biết bao nhiêu năm, trong cơ thể vẫn như trước, không ngừng tản ra sức mạnh to lớn như thủy, khuấy động không khí hóa thành gió lạnh kéo dài không dứt, thổi quét qua bốn phía. Sức mạnh kinh thiên như thế làm cho Vu Thiết cảm thấy lông tóc dựng đứng từng cơn.

Tồn tại mạnh mẽ không thể tưởng tượng như vậy, vậy mà lại bị người khác đánh chết rồi. Trên mâu dài do mấy mươi gốc tinh thạch ngưng tụ thành tản ra sát ý hừng hực giống như thực thể, ở cách xa mấy mươi dặm vẫn làm cho Vu Thiết không dám nhìn thẳng như thường.

"Là hắn."

Giọng nói Lão Thiết trở nên cực kỳ quái dị.

"Đã có Tiểu Hiển Thánh Chân Quân Dương Tiễn, đương nhiên sẽ có Bình Thiên Đại Thánh...... Ngưu Anh Hùng."

Lão Thiết khô khan nói:

"Người này, tự xưng là muốn làm đại anh hùng độc nhất vô nhị từ xưa đến nay, dứt khoát liền đổi tên chính mình thành Ngưu Anh Hùng."

Lão Thiết quay đầu sang, ánh sáng màu máu trong con ngươi đột nhiên sáng ngời, rất thâm trầm liếc mắt nhìn Vu Thiết một cái:

"Tiểu Thiết à, về sau đừng giống như hai tên không biết xấu hổ bọn họ vậy. Một tên trực tiếp đạo tên của người khác...... Một tên dứt khoát ngay cả mặt cũng không cần nữa."

Kỳ quái cười khan ba tiếng, Lão Thiết lẩm bẩm nói:

"Anh hùng đội trời đạp đất thì đã như thế nào? Còn không phải đã chết rồi sao?"

Ánh sáng màu máu trong hốc mắt lóe lên nhanh chóng, giọng điệu Lão Thiết trở nên cực kỳ gấp gáp:

"Không đúng, Dương Tiển vì sao lại chạy tới nơi này? Cái thứ gọi là chó kia sao lại chết ở chỗ này? Cái tên Ngưu Anh Hùng...... Nếu ta nhớ không nhầm, hắn không nên xuất hiện ở trong này."

Lão Thiết sải nhanh bước chân chạy như điên về phía Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Anh Hùng, đồng thời hét lớn:

"Nhóc con kia, đi theo...... Chú ý hai đám người kia, ai dám chen lên...... Giết không cần hỏi!"

Ấn tượng của Lão Thiết mang tới cho Vu Thiết vẫn luôn là một kẻ giảo hoạt có chút không hài hòa, nhưng mà giờ khắc này, trong giọng nói Lão Thiết tràn đầy sát phạt, quyết đoán mà Vu Thiết cực kỳ xa lạ, một loại hơi thở thê lương, điểm binh sa trường, máu chảy thành sông mà Vu Thiết chưa từng nếm trải đập vào mặt làm cho Vu Thiết rùng mình giật thon thót.

"Không được tới gần!"

Vu Thiết quay mạnh đầu lại, lớn tiếng cảnh cáo với hai đám người Thạch Linh Khanh và La Lâm đi theo bọn họ vào trong này:

"Ai dám tới gần, chớ có trách tôi không khách sáo!"

Thương dài hung hăng chỉ về hướng Thạch Linh Khanh một cái, Vu Thiết đột nhiên đằng không nhảy lên, lực trường vô hình phát động toàn lực, thân hình phá không bay ra, mang theo một luồng cuồng phong đuổi theo hướng Lão Thiết.

Ánh mắt Thạch Linh Khanh lấp lóe, nhanh chóng cùng Xảo nhìn nhau một cái. Hai người khe khẽ gật đầu, đồng thời bước một bước về phía Ngưu Anh Hùng, La Lâm ở ngoài trăm thước đã lớn tiếng cười lên:

"Chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu...... Xảo, còn có Thạch Linh Khanh, các ngươi muốn đi đâu?"

La Lâm cầm đao thẳng trong tay, từng bước, từng bước tới gần ba người Thạch Linh Khanh.

Gương mặt Thạch Linh Khanh run lên một cái, Xảo nhỏ giọng gấp gáp nói:

"Ngu xuẩn, Ngô Lão Đại, lão Tam, các ngươi còn chưa hiểu sao? Tên kia, cái tên to lớn kia...... Hắn rất có thể là Cổ Thánh trong truyền thuyết!"

"Một Cổ Thánh chết trận vô số năm, thân hình không thối rữa...... Trên người hắn có thể có bao nhiêu chỗ tốt, các ngươi có hiểu không?"

Xảo nhỏ giọng quát:

"Nếu chúng ta có thể......"

La Lâm không hé răng, đao thẳng mang theo một luồng đao mang sắc bén, gào thét hướng ngang eo Xảo chém tới.

Lão Thiết và Vu Thiết đã đi tới dưới chân Ngưu Anh Hùng, bọn họ đồng thời chú ý tới, ở phía sau Ngưu Anh Hùng, bên trong vô số cụm tinh thể vây quanh, một tòa kiến trúc di tích gần như bị phá hủy hoàn toàn. Trong một quần thể kiến trúc có lớn có nhỏ, chỉ có một tòa đại điện ở giữa giữ được hoàn hảo. Một tầng ánh trăng mơ hồ, đang mơ hồ chớp lóe bên ngoài đại điện.

Xem tư thế Ngưu Anh Hùng bày ra...... Giống như hắn đang cố hết sức chống đỡ công kích đến từ trên trời cao, hắn đang dùng hết sức bảo vệ tòa đại điện này.