Chương 50: Chọi Trứng

Chương 50: Chọi Trứng

ĐỆ NHẤT DANH SÁCH: Hài hước, mạt thế, dị năng, hắc ám lưu, hệ thống...

---

Tình cảnh đám người Thạch Linh Khanh trở nên vô cùng bi thảm, mắt thấy cứ tiếp tục như vậy, bọn họ phải toàn bộ nằm lại ở đây. Vu Thiết lẳng lặng đứng ngoài quan sát mấy ngày, cậu cũng cảm thấy sự việc có chút không đúng rồi. Ngày hôm nay, cậu ăn no uống đủ, cậu cuối cùng đi tới bên cạnh lều gỗ của Thạch Linh Khanh, nhìn về phía hộ vệ xui xẻo vừa mới bị một con Tiểu Phi Xà cắn bị thương ngón chân.

"Các người mấy ngày nay có chút xui xẻo rồi."

Vu Thiết nhìn Thạch Linh Khanh, khô khốc nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Linh Khanh có chút thê thảm, hẳn là vết thương bị Huyết Ngân Đoạn Nha Xà tập kích mấy ngày trước vẫn chưa khỏi hẳn, thời điểm lúc cô ta bước đi, bước chân luôn làm cho người ta cảm giác có chút kỳ quái.

Cô ta vô cùng đáng thương nhìn Vu Thiết, nhỏ giọng nói:

"Công tử, đây không phải là ngoài ý muốn, đây rõ ràng là thủ đoạn độc ác của đám người...... lòng dạ hiểm độc kia......"

Thạch Linh Khanh đột nhiên khóc lên, hai hàng nước mắt tí tách rơi xuống:

"Bọn họ, bọn họ, bọn họ chính là dùng loại thủ đoạn vô sỉ này tàn sát hơn trăm người trong gia tộc nhà họ Thạch ở Thiên Ngư Thành của tôi...... Chiến sĩ gia tộc hơn ngàn người đều là bị bọn họ hạ độc trong nguồn nước, trong một đêm liền đồ sát đến gần như không còn!"

Vu Thiết nuốt một ngụm nước miếng, chiến sĩ gia tộc hơn ngàn người?

Nhà họ Thạch ở Thiên Ngư Thành là gia tộc lớn mạnh dường nào...... Thời điểm đỉnh cao nhất của nhà họ Vu, chiến sĩ gia tộc đủ tư cách cùng lắm cũng chỉ năm mươi mấy.

Vu Thiết muốn nói chút gì đó, nhưng mà cậu cơ bản không có kinh nghiệm an ủi cô gái khác giới, cậu đứng tại chỗ giống như một cái cọc gỗ. Lúc này, tất cả mọi người nghe thấy xa xa truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Thanh niên lưng đao cung dài trong nhóm La Lâm kia mang theo một luồng cuồng phong, gào thét chạy tới, hắn khàn giọng hô lên ‘Có quái thú’, nhanh như chớp chạy tới bên cạnh Vu Thiết.

Vu Thiết còn chưa biết rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, một quả trứng lớn màu xanh lớn cỡ miệng bồn liền nện thật mạnh lên người cậu, ‘bốp’ một cái đập cho nát bấy. Vu Thiết không có đội mũ giáp, lòng trứng văng lên đầy đầu, đầy mặt cậu. Mặt đất khe khẽ lắc lư, sau đó chấn động càng lúc càng lớn.

Trong binh doanh Cổ Thần, màn ánh sáng màu đỏ chiếu hết mọi cảnh tượng ở ngoài.

"Quá thần kỳ rồi."

Lão Thiết ‘ha ha’ cười lớn một tiếng, tuy nhiên, trong tiếng cười không có chút ý cười nào. Đại thiết xoay qua, ngẩn ngơ nhìn Lão Thiết một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng đụng vào Lão Thiết một cái.

"Thời điểm lúc cô ta tới vẫn là một cô gái trẻ......" Lão Thiết giọng điệu kỳ quái cười: "Nhưng mà hiện giờ, người phụ nữ này đang quyến rũ gà con của chúng ta...... Ngươi có thể hiểu rõ hay không? Chuyển biến từ thiếu nữ đến phụ nữ?"

Đại Thiết lơ lửng trong không trung, không chút động đậy, ánh sáng màu máu trong con mắt nó một mảnh cứng đờ.

"Ở cùng một tên chưa có linh trí như ngươi thật sự là không có tiếng nói chung mà."

Lão thiết lớn tiếng cười:

"Cho nên, âm mưu...... cùng với, một quả trứng."

"Đập thật là chuẩn!"

Lão Thiết lại cất tiếng cười to, ánh sáng màu máu con ngươi đột nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt, hào quang màu máu gần như chiếu sáng một đại điện kim loại:

"Ta là nói, quả trứng này, đập thật là chuẩn...... Thật là một đám chó con, thật sự là một đám chó con...... Gà con cần một chút dạy dỗ!"

-----------

Vu Thiết chật vật lau đi lòng trứng thật dày trên mặt. Lòng trứng tanh hôi, nồng đậm, lại nóng bỏng kinh người, hun nóng đến da cậu đỏ bừng, thiếu chút nữa nổi lên bọt nước.

"Khốn kiếp, các ngươi làm gì vậy?"

Vu Thiết rống lớn một tiếng, bóng đen ném quả trứng lên người cậu đã chạy ra xa hơn trăm thước, cũng không quay đầu lại một cái dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phía xa xa.

Mặt đất chấn động kịch liệt, một tiếng gào phẫn nộ cao vút truyền đến, hơn mười gốc dương xỉ lớn cỡ một vòng tay bị va chạm cho rầm rầm ngã đổ, một cái đầu lâu khổng lồ tạo hình dữ tợn từ trong rừng dương xỉ dập nát sau va chạm đi ra.

Bất chợt vừa nhìn tới, cái đầu lâu khổng lồ này và Khôi Nham Tích Dịch có bảy tám phần tương tự, nhưng mà cái đầu lâu này ước chừng lớn đến hai ba thước, so với đầu của Cự Hà Mã còn phải lớn hơn mấy vòng.

Trên đầu nó dày đặc bảy tám cái sừng nhọn sắc bén, thời điểm nó há miệng lớn tiếng rống giận, phía sau cổ có mấy cái vây màu đỏ thẫm, giống như cái ô, chợt mở ra, cái vẩy hình nửa vòng tròn, đường kính ít nhất trên dưới năm thước, bên trên dày đặc vô số những đốm lấm tấm màu tím, nhìn qua dữ tợn mà uy mãnh.

Cự thú đang lao tới đây, phía sau đầu lâu cực lớn là thân hình khổng lồ cao hơn mười thước, hình dáng nó như Khôi Nham Tích Dịch, nhưng mà hình thể so với Khôi Nham Tích Dịch trưởng thành còn lớn hơn gấp mấy lần, ở sau lưng thân hình tráng kiện của nó, một đôi cánh thịt thoái hóa, chỉ lỡn cỡ hai ba thước đang kịch liệt vỗ đập. Tròng mắt nho nhỏ của cự thú màu đỏ tươi, lóe ra ánh sáng dữ tợn liếc mắt nhìn thẳng Vu Thiết một cái. Vỏ trứng vỡ nát ở ngay tại dưới chân Vu Thiết, trên đầu, trên mặt Vu Thiết tràn đầy lòng trứng thật dày.

Một chiến sĩ Ngưu Tộc bên cạnh Thạch Linh Khanh một hơi ôm cô ta lên, mang theo cô ta chật vật chạy về hướng xa xa.

Gương mặt Thạch Linh Khanh mang đầy vẻ lo lắng, nhìn về phía Vu Thiết hô to:

"Công tử, cẩn thận...... Con thú này, điên rồi!"