Chương 49: Bị Nhìn Thấu

Chương 49: Bị Nhìn Thấu

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

La Lâm gian nan đứng dậy, từng bước, từng bước đi về phía Đinh:

"Xảo bảo tôi nói với cậu một câu...... Bọn tôi không muốn đối địch với cậu nhưng mà ngươi cũng đừng đánh giá bản thân quá cao."

Vu Thiết mặt đỏ tai hồng một phen, xấu hổ buồn bực không chịu nổi một hồi. Cậu nắm chặt thương dài, bước mạnh tới trước một bước, La Lâm đã mở rộng hai tay ra, nhìn cậu hắn nở nụ cười:

"Như thế nào? Cậu muốn giết chết một kẻ địch tay không tấc sắt?"

Bước chân Vu Thiết khựng lại, cậu nhìn La Lâm, trong lúc nhất thời lòng rối như tơ vò, không biết nên xử trí như thế nào. La Lâm nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng về tới bên cạnh Đinh, Đinh hung hăng trừng mắt với Vu Thiết một cái, cõng La Lâm, rất nhanh rời đi. Chờ La Lâm và Đinh đi xa rồi, một con nhện kim loại từ trong một mảnh rừng dương xỉ nhẹ nhàng chạy ra, giọng nói cứng nhắc của Lão Thiết vang lên.

"Gà con, dăm ba câu nói đã bị người ta điều tra tới tận gốc rồi. Bất quá, cái này không phải lỗi của ngươi...... Đám nhóc kia, bọn họ so với ngươi thì chuyên nghiệp hơn quá nhiều rồi."

"Tôi nên làm thế nào đây?"

Vu Thiết không biết phải làm sao nhìn con nhện kim loại, cậu biết, Lão Thiết đang thông qua con nhện kim loại này, không biết đang dùng phương pháp gì nhìn chằm chằm chính mình.

"Xem ở quyết định của bản thân ngươi."

Lão Thiết nói: "Hỏi trái tim của ngươi. Ngươi tin tưởng lời La Lâm nói? Hay là lựa chọn trợ giúp Thạch Linh Khanh?"

"Loài người, sinh vật có trí tuệ xã hội, ngươi phải học cách giao tiếp với đồng loại."

Lão Thiết cười khanh khách:

"Ông nội đây có thể dạy ngươi rất nhiều thứ, nhưng mà có rất nhiều thứ ngươi không thể học được từ chỗ ta."

"Ông nội đây chỉ là một Cổ Thần Binh, không phải con người."

Trong âm điệu của Lão Thiết mang theo một tia rất là vui sướng khi người gặp họa:

"Hơn nữa, đây là một cơ hội rèn luyện hiếm có...... Những Cự Hà Mã, Khôi Nham Tích Dịch đáng thương kia đã không còn tạo ra bất cứ uy hiếp gì đối với ngươi nữa...... Từ hôm nay trở đi, ngủ cũng phải mở to một mắt đi......"

"Hãy học cho thật tốt, làm thế nào giao tiếp với người khác!"

Lão Thiết cười:

"Ở trong quá trình này, ông nội đây sẽ không nhắc nhở ngươi nhung không giúp đỡ ngươi. Dùng trí tuệ của ngươi đi giải quyết chuyện lần này...... Tuy rằng, ông nội đây không tin, trong bộ não nhỏ bé của ngươi có thể có bao nhiêu trí tuệ."

Con nhện kim loại lui trở về. Vu Thiết có chút phát cáu đá lên một khối đá một cái. Ý tứ trong lời nói của Lão Thiết là Vu Thiết cậu rất ngốc sao?

Cắn răng, Vu Thiết chợt nhún người bay lướt đi, rất nhanh chạy tới chỗ đám người La Lâm. Cậu dừng lại trên một ụ đất cách đám người La Lâm hơn trăm thước, giọng điệu nghiêm túc nhìn về phía đám người La Lâm, một lần nữa phát ra lời cảnh cáo nghiêm khắc.

"Tôi mặc kệ các người là ai, các người có lý do gì. Tóm lại, nơi này là địa bàn của tôi, không cho phép các người động tay động chân ở đây."

Vu Thiết đe dọa mà vung tay lên, một khối đá lớn cỡ nắm tay chợt rời khỏi mặt đất bay lên, mang theo một tiếng xé gió bén nhọn nhanh chóng bay đi.

‘Xoạt’ một cái, hòn đá gần như là trượt sát qua da mặt La Lâm, đánh thật mạnh lên một gốc măng đá phía sau hắn. Măng đá thô to cỡ một vòng tay bị hòn đá đánh ra một lỗ hổng chừng một xích vuông, mảng lớn đá vụn bay ra, khí thế rất dọa người.

"Các người dám ra tay thì đừng trách tôi xuống tay quá độc ác."

Vu Thiết vũng vẫy thương dài một cái, đằng không bay ngược ra sau một cái, nhẹ nhàng trượt ra thật xa về phía sau. Sắc mặt đám người La Lâm, Ngô Lão Đại tối sầm nhìn măng đá bị đánh vỡ kia.

Thời điểm Vu Thiết khống chế mấy mươi khối đá đập loạn, khí thế kia tuy rằng lớn, nhưng mà lực sát thương có hạn. Nhưng mà thời điểm khi cậu vận dụng toàn bộ sức mạnh của ‘Nắm Giữ Càn Khôn’ chỉ dùng để khống chế một khối đá, lực sát thương của khối đá đơn độc này sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Ít nhất, Ngô Lão Đại bọn họ tự nghĩ nếu bị Vu Thiết đánh lén thành công, bọn họ ít nhất cũng là kết quả bị thương nặng.

"Thằng nhóc khó chơi, có điều, chỉ có đơn độc một mình hắn mà nói...... Không có tác dụng gì."

Xảo khoác đao xích trên vai, sắc mặt trắng bệch, khí sắc âm nhu, nhẹ giọng cười:

"Chỉ cần có kế hoạch tốt, tiêu diệt Thạch Linh Khanh không khó...... Đặc biệt có một điểm, tôi có chút hứng thú đối với tên nhóc có được truyền thừa cổ đại này rồi."

"Các anh em, mọi người cảm thấy sao?"

Xảo nhìn nhìn Ngô Lão Đại, nhìn nhìn La Lâm, lại lần lượt nhìn thoáng qua mấy thanh niên khác:

"Nhìn mặt mũi của hắn, cũng chỉ là bộ dáng mười một, mười hai tuổi. Trúc Cơ tầng thứ nhất, có thể đè ép lão Tam gần như sắp đột phá cảnh giới Trúc Cơ, hắc, truyền thừa này, mọi người có hứng thú không?"

Đám người Ngô Lão Đại, La Lâm nhìn nhau một cái, đồng thời hưng phấn cười lên. Vừa rồi La Lâm cố ý tới chào hỏi Vu Thiết, chính là muốn thăm dò gốc gác Vu Thiết...... Hiện giờ bọn họ đã chắc chắn, trong mảnh cảnh tượng lỳ lạ này, chỉ có một mình Vu Thiết may mắn như vậy, cậu cũng không có người cùng tộc khác ở đây. Nếu đã như vậy, muốn xử lý Vu Thiết, hoàn toàn không phải việc khó.

"Vậy cứ thế mà làm. Xảo, ngươi nên lập kế hoạch tỉ mỉ một chút."

Ngô Lão Đại nhẹ giọng cười, cười đến rất vui vẻ. Mấy ngày kế tiếp, đám người Thạch Linh Khanh không ngừng gặp phiền toái. Không ngừng có các loại độc trùng hiếm lạ, kỳ quái tập kích hộ vệ của cô, đủ loại bất ngờ kỳ quái cũng xuất hiện mấy lần. Bên cạnh Thạch Linh Khanh lại có hộ vệ Nhân Tộc bị nhện độc cắn bị thương, tuy rằng kịp lúc dùng thuốc giải độc, bọn họ vẫn như trước, mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn. Lại có một chiến sĩ Ngưu Tộc, thời điểm đi tới bờ sông lấy nước, không biết làm sao quấy nhiễu một con thủy mãng to lớn, bị thủy mãng kia quất đuôi một cái, thiếu chút nữa bị đánh gãy xương sống. Dưới sự yểm hộ của đồng bọn, chiến sĩ Ngưu Tộc kia cuối cùng cũng chạy thoát trở về, nhưng mà trong một tháng, đừng hy vọng hắn có thể động thủ nữa.