Chương 45: Muốn Giết Người

Chương 45: Muốn Giết Người

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

Vu Thiết đằng không bay lên, nháy mắt đá lớn nện xuống như mưa, khóe miệng Thạch Linh Khanh nhếch lên, rất vui vẻ nở nụ cười.

La Lâm lại trầm thấp rít gào một tiếng, đao thẳng ở trên không chém ra một vòng sáng bạc, đập nát bảy tám tảng đá đánh xuống phía hắn. Một thanh niên mới tới phía sau hắn đồng thời vùng vẫy hai tay, mấy mươi cây đinh ba góc lấp lóe ánh bạc rời tay bay ra. Đinh ba góc lóe lên sắc lạnh nhàn nhạt, chuẩn xác đánh vào từng khối, từng khối đá rơi xuống. Đinh ba góc lớn cỡ ngón tay út nặng nề, sắc bén, chỉ nghe thấy tiếng va chạm trầm muộn, hòn đá bị đánh mảnh nhỏ lớn cỡ hạt đậu, lại rơi xuống người đám người La Lâm thì đã không còn một chút lực sát thương.

"Các ngươi đi, sát!"

La Lâm quát lớn một tiếng, chủ động đón tới phía Vu Thiết:

"Đinh, phối hợp với ta!"

Thanh niên phía sau hắn kia vỗ túi da thú bên thắt lưng, đinh ba góc bay ra vừa rơi xuống đất liền đều bay lên, giống như một đám ong mật vui sướng, đồng thời bay về trong túi da thú.

Sáu thanh niên khác đồng thời giết tới đoàn người Thạch Linh Khanh, thanh niên được La Lâm gọi là ‘Đinh’ theo sát phía sau La Lâm. La Lâm vừa động, tay phải của Đinh vung lên, ba cây đinh ba góc liền tạo ra một đường cong, đánh tới thân thể Vu Thiết.

Vu Thiết lướt đi trên không, không kịp né tránh. Thế tới của đinh ba góc cực nhanh, mang theo một tia gió lạnh ghim lên ngực trái, ngực phải và bụng Vu Thiết. Chỉ nghe một tiếng giòn vang, từng đốm, từng đốm tia lửa lóe lên, đinh ba góc bắn ngược trở về, trên giáp trụ bó sát người nhìn như mỏng manh trên người Vu Thiết không lưu lại một chút dấu vết.

Ánh mắt Đinh đột nhiên sáng lên:

"Giáp tốt!"

Hai chân Vu Thiết đáp thật mạnh xuống đất, vừa khéo đáp xuống phía trước La Lâm, thương dài đâm thẳng tới phía La Lâm. Đao thẳng của La Lâm vùng vẫy, bổ thật mạnh lên thương dài. Một tiếng nổ vang, đám người Thạch Linh Khanh, còn có sáu thanh niên đột kích, đồng thời nhìn về bên này. Hai tay Vu Thiết khe khẽ chấn động, sức mạnh trên đao thẳng của La Lâm truyền đến cũng không lớn như cậu tưởng tượng. Trái lại, sức mạnh của Vu Thiết hoàn toàn nghiền ép La Lâm, thương dài của cậu đâm nứt đao thẳng, đầu thương đâm thẳng tới ngực La Lâm.

La Lâm kêu lên một tiếng kỳ quái, hắn lui nhanh về phía sau, đồng thời hai thanh đao ngắn trong túi da bên thắt lưng bay ra, hóa thành ánh sáng lạnh, bổ thật mạnh về phía Vu Thiết. Hai tay Vu Thiết vung vẫy thương dài, vẽ ra một đường cong, một đòn đánh bay một thanh đoản đao ra ngoài, một thanh đoản đao khác thế tới quá nhanh, bay lướt qua thương dài, đâm mạnh lên bên eo Vu Thiết. Lại là một tiếng giòn vang, từng đốm từng đốm tia lửa lóe lên, giáp trụ bó sát người không chút tổn hao, đoản đao trái lại bắn ngược trở về.

"Tuyệt!"

Bản thân Vu Thiết cũng không nhịn được hưng phấn hô lớn một tiếng. Tay trái cậu chợt ấn lên một khối hình thoi hơi hơi nhô lên giữa ngực và bụng một cái, cổ tay áo và cổ ái của giáp trụ bó sát người đồng thời sáng lên ánh sáng nhạt. Giáp trụ nhấp nhô, kim loại lỏng màu trắng từ trong giáp trụ tràn ra, nhanh chóng che chắn hai tay và đầu của cậu. Kim loại lỏng cứng lại, toàn thân Vu Thiết đều được giáp trụ bó sát người bao phủ.

Chỗ hai mắt của cậu, là hai mảnh thủy tinh mỏng manh màu đỏ tươi, lóe ra ánh sáng màu máu dữ tợn, phối hợp với giáp trụ toàn thân trắng bệch, vừa nhìn liền có chút hung ác:

"Ta nói rồi, nơi này là địa bàn của ta, các ngươi, không được động tay động chân ở đây."

Sau khi phần đầu được giáp trụ bao phủ hoàn toàn, giọng nói Vu Thiết cũng trở nên trầm thấp mà cứng nhắc, mang theo một tia âm vang kim loại điếc tai. La Lâm rống lớn một tiếng, đao thẳng trong tay hắn vung vẫy, hai thanh đao ngắn nhanh chóng bay múa xoay quanh bên cạnh hắn, mang theo tiếng xé gió chói tai. Thân thể hắn chợt nổ tung, hóa thành ba cái bóng mờ vọt tới phía Vu Thiết. Tốc độ của La Lâm vượt qua dự đoán của Vu Thiết, kỹ xảo biến thân thể thành bóng mờ cũng làm cho Vu Thiết luống cuống tay chân, có chút ứng phó không kịp.

Cậu chỉ nghe thấy tiếng vang xé gió, từng cái, từng cái bóng mờ ở bên cạnh người thoát ẩn thoắt hiện, không đợi Vu Thiết biết rõ đến cùng kẻ địch ở chỗ nào, ánh đao lóe lên, đao thẳng chém mạnh lên người cậu mấy mươi lần, hai thanh đao ngắn lại rít nhọn bổ lên người cậu chém mấy mươi lần.

Vu Thiết đứng tại chỗ không chút sứt mẻ. Giáp trụ trắng bệch bó sát người trơn bóng dị thường, mặc cho La Lâm điên cuồng công kích, chỉ là một chút dấu vết cũng không để lại. Đinh ở phía sau La Lâm quát lớn một tiếng, tay trái hắn vỗ lên túi da bên thắt lưng một cái, hơn mười cái đinh ba góc lóe lên ánh sáng lạnh, mang theo từng tiếng, từng tiếng xé gió bay đến. Đinh ba góc điên cuồng đánh lên người Vu Thiết, đồng dạng chỉ có từng đốm, từng đốm tia lửa nháy loạn, không có một cây đinh ba góc nào có thể mang đến cho Vu Thiết một chút thương tổn.

Đứng tại chỗ bị tấn công mãnh liệt một hồi, Vu Thiết đã từ từ quen với tiến công như mưa rền gió dữ của La Lâm. Lực trường vô hình xung quanh thân thể đã có thể bắt được bóng dáng La Lâm, trong ba cái bóng mờ, chỉ có một cái bóng mờ là bản thể của La Lâm.

Đột nhiên, Vu Thiết hét lớn một tiếng, không khí bên cạnh cậu đột nhiên đông lại, bá cái bóng mờ của La Lâm ngay lập tức tan vỡ mất hai cái, chỉ có bản thể của hắn đột ngột đình trệ ở góc phải phía trước thân thể cậu.

Chỗ này chính là vị trí thuận tiện cho Vu Thiết tấn công nhất, thương dài mang theo một chút ánh sáng lạnh, đầu thương điểm thật mạnh về phía đùi La Lâm.

Vu Thiết không muốn giết người.