Chương 44: Huyết Mạch Dòng Chính Duy Nhất

Chương 44: Huyết Mạch Dòng Chính Duy Nhất

La Lâm đột nhiên rống lớn một tiếng, không khí bên cạnh hắn chấn động kịch liệt, bên éo hắn treo một cái túi da thật dày, phát ra tiếng vải rách roẹt roẹt, hai bóng đao màu đen đột nhiên từ trong túi da bay ra, linh động như rắn, quét mạnh qua thắt lưng hai chiến sĩ Ngưu Tộc.

Hai chiến sĩ Ngưu Tộc đau đớn kêu lên một tiếng, làn da vốn dĩ hơi đen của bọn họ đột nhiên trở nên đen nhánh như than đá, lại mơ hồ mang theo một lớp ánh kim loại sắc lạnh. Trong ánh đao màu đen, hai thanh đao thẳng nhỏ không chuôi dài hơn một xích xé rách giáp mềm nơi eo chiến sĩ Ngưu Tộc, mạnh mẽ cắt lên da thịt bọn họ. Trên da chiến sĩ Ngưu Tộc bắn ra đốm lửa văng khắp nơi, hai thanh đao thẳng nhỏ vậy mà lại bị làn da ngăm đen của bọn họ bắn ngược trở về.

La Lâm ngẩn người một cái, một chiến sĩ Ngưu Tộc làn da biến đen vung mạnh búa lớn lên, bổ thật mạnh vào ngực hắn. Thanh niên vẫn luôn ở cách mười mấy thước phía sau La Lâm, vẫn chưa tham gia tiến công đột nhiên hét lớn một tiếng, tay trái hắn lóe lên một vệt hào quang, không khí bên cạnh La Lâm chợt gom lại trước ngực hắn, một tấm chắn không khí chừng hai xích vuông, chiếu ánh xanh ra bốn phía, ngưng tụ trước ngực La Lâm. Búa lớn bổ lên tấm chắn không khí, ong một tiếng vang lên, tấm chắn không khí rách ra mấy vết nứt, La Lâm chấn kinh, lui nhanh về sau hơn mười bước.

"Các ngươi!"

La Lâm vẻ mặt khó tin nhìn hai chiến sĩ Ngưu Tộc. Hai chiến sĩ Ngưu Tộc thở gấp từng ngụm từng ngụm lớn, trong mũi không ngừng phun ra từng luồng, từng luồng hơi nóng màu trắng. Bên dưới da bọn họ, từng sợi, từng sợi gân xanh gồ lên, nương theo tiếng gân cốt kéo giãn rất nhỏ, chiều cao của bọn họ từ từ tăng lên, từ từ đạt tới trên dưới năm thước.

La Lâm chợt rống lớn lên:

“Thạch Linh Khanh, ngươi có cao thủ như vậy bảo vệ...... Ngươi lại trơ mắt nhìn người trong tộc của ngươi chết đi?"

Lúc rống to, La Lâm nhìn nhanh về phía Vu Thiết một cái.

Giọng nói yếu ớt của Thạch Linh Khanh truyền đến:

"La Lâm, nếu không phải trước đây bọn họ ra ngoài làm việc, sao ta có thể dễ dàng để cho các ngươi giết chết người trong tộc của ta?"

Thạch Linh Khanh đi ra từ trong lều gỗ. Cái mông bị thương nặng, tuy rằng đã dùng thuốc giải độc, hình như thân thể vẫn có chút tê dại như trước, Thạch Linh Khanh đi từng bước, từng bước, rất cứng nhắc, bộ dáng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã xuống đất.

Cô đi tới phía sau mấy hộ vệ, cắn răng nhỏ giọng nói:

"Càng không cần nói, các ngươi vậy mà lại vô sỉ, hạ độc vào nguồn nước trong thành!"

Cô gấp gáp nói:

"Nếu không phải Kim Tam và Kim Thất trúng độc mấy ngày trước, các ngươi sao có thể...... sao có thể?"

Hai phe Thạch Linh Khanh và La Lâm giằng co. Vu Thiết đứng trên ụ đất ở xa xa, cho nên tầm mắt của cậu cực tốt.

Trong lúc vô tình, cậu nhìn thấy xa xa có bóng người lắc lư, có vẻ là từ bãi sông nơi Thạch Linh Khanh và La Lâm lên bờ trước đó đuổi tới. Đó là mấy thanh niên ăn mặc giống La Lâm, đồng dạng cầm đao thẳng trong tay, bọn họ rất nhanh chạy về phía bên này, cách xa xa, tiếng thét dài bén nhọn đã truyền tới.

La Lâm và hai tên đồng bọn mừng như điên, bọn họ đồng thời lớn tiếng thét dài, sau đó nhanh chóng lui về phía sau. Sắc mặt Thạch Linh Khanh đột nhiên biến đổi, cô chỉ vào ba người La Lâm quát:

"Vây lên đi, vây giết bọn hắn, bằng không chờ đồng bọn của bọn hắn tới rồi......"

Bốn chiến sĩ Ngưu Tộc sải bước đuổi theo ba người La Lâm, mấy hộ vệ Nhân Tộc khác đang muốn truy kích, thanh niên cầm cung dài trong tay chợt chạy chếch về một bên mấy mươi bước, Thạch Điện lập tức quát to một tiếng, ra lệnh cho mấy hộ vệ Nhân Tộc hộ vệ dừng lại tại chỗ.

Một bên dùng tốc độ nhanh nhất lùi về, một phe không dám đuổi theo, cũng chỉ mất một lúc, năm thanh niên mặc kính trang, bên ngoài khoác giáp mềm màu đen, cầm đao thẳng trong tay, cùng La Lâm tụ hợp với nhau.

Bốn chiến sĩ Ngưu Tộc cầm búa lớn trong tay cùng đám người La Lâm giằng co trong chốc lát, tám người La Lâm chợt lao nhanh về phía trước, bốn chiến sĩ Ngưu Tộc lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại.

Truy đuổi trong chốc lát, bốn chiến sĩ Ngưu Tộc và đám người Thạch Linh Khanh tụ hợp, Thạch Điện ném mạnh ra ba cái gậy gỗ, mảng lớn điện quang gào thét phóng ra. Đám người La Lâm lập tức lui về phía sau, chỉ có thanh niên cầm cung dài trong tay bắn nhanh tới bên này ba mũi tên. Hai mũi tên bị điện quang đánh cho vỡ nát, chỉ có một mũi tên vậy mà lại là thuần kim loại đúc thành, bóng tên chợt lóe, một hộ vệ Nhân Tộc bên cạnh Thạch Linh Khanh chợt kêu thảm một tiếng, mũi tên xuyên thủng bụng hắn, bay ra từ phía sau hắn.

Mũi tên đúc từ thuần từ kim loại sau khi xuyên thủng thân thể kẻ địch, toàn thân nổ ra một đoàn ánh sáng, mang theo một đường cong, bay nhanh trở về trong tay thanh niên. Sắc mặt Thạch Linh Khanh trở nên cực kỳ khó coi.

Thạch Điện lớn tiếng quát:

"Tiểu thư, cẩn thận...... Thề chết bảo hộ tiểu thư...... Đây là huyết mạch dòng chính duy nhất...... của nhà họ Thạch ta!"

Dưới chân Thạch Điện nổi lên gió lớn, hai tay hắn lại phóng ra mảng lớn điện quang. Trong năm thanh niên đến sau, một tên thanh niên cạo đầu bóng lưởng, đỉnh đầu xăm một con bò cạp màu đen nở nụ cười:

"Huyết mạch dòng chính duy nhất? Sai rồi, ả ta là huyết mạch duy nhất của nhà họ Thạch...... Bọn ta sở dĩ đến chậm như vậy, chính là vì mấy tên tộc nhân nhà họ Thạch chạy trốn kia đều bị bọn ta đuổi theo giết rồi!"

Thân thể Thạch Linh Khanh chợt lung lay một cái, cô điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay chợt vung về phía trước một cái. Mảng lớn rừng dương xỉ bên cạnh tám thanh niên đột nhiên kịch liệt nhấp nhô, rất nhiều cành cây quái dị mọc dài ra, giống như một cái cái roi da hung hăng đánh tới phía bọn họ. Tám thanh niên giống như đã sớm đề phòng một chiêu này, bọn họ nhảy mạnh lên, thoát khỏi phạm vi tấn công của rừng dương xỉ, sau đó, dưới sự dẫn dắt của La Lâm, lại vọt tới đám người Thạch Linh Khanh. Ba cây gậy phóng điện quang do Thạch Điện phóng ra từ từ yếu đi, mắt thấy đám người La Lâm sắp xông vào hàng ngũ đám người Thạch Linh Khanh.

Vu Thiết cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc khó hiểu trong lòng, cậu rút thương dài ra, bay lên trời, thân thể giống như chim bay lướt đi, rất nhanh lao đến phía Thạch Linh Khanh. Cách nhau còn mấy mươi thước, tay trái Vu Thiết vung vẫy, mảng lớn đất đá trên mặt đất bay lên, giống nhau mưa to đánh tới đám người La Lâm.

"Nơi này là địa bàn của ta...... Các ngươi, không được động tay động chân ở đây!"