Muội quyết định sẽ remake lại chương này một chút. Chủ yếu là thêm từ chứ không sửa lại gì cả. Cảm phiền các sư huynh/sư tỷ có thể đọc lại chương từ đầu hoặc bỏ phần mình đã đọc cũng được ạ.
*
" Muốn nói gì thì nói đi, ngươi nhìn ta hơi bị lâu rồi đấy! " Vẫn đang dán mắt vào màn hình tivi, Vô Danh bất chợt lên tiếng.
Hàn Tuyết đang suy nghĩ về vấn đề vừa xảy ra thì nghe được giọng nói của hắn vang lên. Bất giác, cô liền đưa mắt nhìn sang người thiếu niên đang ngồi ngay phía đối diện.
Vừa nãy, cô đã bị cảm xúc tức giận của mình mà che mờ đi mất lý tính sử dụng năng lực ... à không, là lý trí mới phải chứ nhỉ. Lý trí được đối với niềm tin khi muốn nói về sự đối lập giữa tư duy và cảm xúc. Còn lý tính được đối với niềm tin khi muốn nói về sự đối lập giữa tri giác chủ động và tri giác thụ động. Khoan đã, thế thì chẳng phải cô đã mất đi kiểm soát cả lý trí và lý tính ư?
Lý tính là một thuật ngữ dùng trong triết học và các khoa học khác về con người để chỉ các năng lực nhận thức của tâm thức con người. Nó miêu tả một sự nhìn thấy và nhìn nhận về tư duy hay khía cạnh tư duy, đặc biệt là tư duy trừu tượng, và khả năng tư duy trừu tượng - thứ mà theo Vô Danh biết là mọi chủng tộc trí tuệ bất kì đều có.
Còn lý trí là khả năng của ý thức để hiểu các sự việc, sử dụng logic, kiểm định và khám phá những sự kiện; thay đổi và kiểm định hành động, kinh nghiệm và niềm tin dựa trên những thông tin mới hay có sẵn.
Tuy nhiên, đôi khi rất khó xác định sự khác biệt về ngữ nghĩa của hai từ này. Do đó, nhiều khi hai từ này được dùng tương đương nhau.
Nếu như nói, cô bị điều khiển tinh thần thì sao?
Đơn giản hơn, cô bị tên này thôi miên hay gì đó đại loại vậy để sử dụng năng lực, lợi dụng kiến thức về tâm lí học và năng lực của bản thân để điều khiển cô, khiến cô hành động theo sự điều khiển của hắn. Nghĩ tới đây, sau lưng cô liền chảy ra mồ hôi lạnh. Nếu suy đoán của cô là thật, vậy thì bây giờ cô đã bị hắn hãm hại rất nhiều lần rồi. Cũng may hắn không có ác ý gì với cô khi hai người mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, có lẽ vừa nãy chỉ là hắn thăm dò năng lực của cô thôi, bằng không đổi người khác tới nói, vô số điều tồi tệ đã xảy ra trên người cô rồi.
Còn về việc vì sao hắn biết được cô là một siêu năng lực gia, cô cũng chẳng hề nghi ngờ gì nhiều lắm. Mỗi một siêu năng lực gia khi sinh ra đều có khả năng cảm nhận năng lượng - aura (cách gọi chung của giới siêu năng lực gia trên thế giới) xung quanh bản thân mình, cũng có thể cảm nhận được arua của đối phương tuỳ vào cách điều khiển nó.
Mặc dù cô đã che dấu phần lớn arua của bản thân lên đến mức tối đa nhất, nhưng việc đó cũng không đại biểu cho việc cô có thể che dấu hết sạch tất cả arua của bản thân mình. Nên việc cô bị siêu năng lực gia nào đó nhận ra cũng không phải chuyện gì bất ngờ cho lắm.
Cái đáng sợ ở đây là cô không hề cảm nhận được một tia năng lượng ba động nào trong người hắn hết, tựa như hắn chỉ là một con người bình thường không hơn. Sau chuyện này thì cho dù hắn có nói mình là một con người bình thường đi chăng nữa, có đánh chết cô cũng chẳng tin.
Đòn công kích vừa nãy của cô chính là thật, cô cũng dám khẳng định rằng vừa nãy cô không hề có thu hồi công kích ý tứ, hoặc là nói, hắn không cho cô thu hồi công kích. Vậy thì rất có khả năng rằng hắn là người đã làm cho công kích của cô biến mất. Mặc dù đòn vừa nãy của cô dùng chẳng được bao nhiêu phần sức lực, nhưng cô cũng không nhìn thấy hắn ra tay từ lúc nào.
Có một tài năng đối với tâm lí học tuyệt đỉnh cộng với năng lực phụ trợ, thêm cả khả năng che dấu toàn bộ năng lượng của bản thân. Đây là cái thể loại yêu nghiệt gì thế này? Tên này mà làm tội phạm thì hắn chính là một kẻ thống trị thế giới rồi còn gì.
Bất tri bất giác, Hàn Tuyết có một loại cảm giác nhìn không thấu được người thiếu niên này, hắn quá bí ẩn.
" Nếu ngươi không có chuyện gì để nói, vậy thì ngươi có thể rời khỏi văn phòng của ta. "
Vô Danh không biết từ lúc nào đã tắt đi chiếc tivi, hắn nhìn người thiếu nữ tự hack não bản thân nãy giờ cũng hơi lâu rồi, thời gian bây giờ là 11h 20', cũng sắp đến giờ đi ngủ của bản thân rồi.
" A, đã muộn thế này rồi sao. Thật có lỗi, xem ra tôi đã làm mất đi thì giờ của anh rồi nhỉ. Bất quá, đêm nay anh sẽ không phải ngủ sớm được đâu. " Hàn Tuyết nhìn vào chiếc đồng hồ duy nhất trên căn phòng treo ở đầu cửa, có chút hối lỗi mà nói ra, nói đến câu cuối thì cô có chút thâm ý mà nhìn hắn.
Việc hắn có phải là siêu năng lực gia hay không thì cô không xác định rõ ràng, không phải cứ trực tiếp hỏi là biết ngay sao, cần gì suy nghĩ nhiều. Nhưng, nghĩ vẫn là nghĩ, cô cũng chẳng hỏi hắn về vấn đề đó, mà là quay về việc quan trọng hôm nay cô cần phải bàn luận với hắn ngay bây giờ.
" Ồ, ngươi cứ việc nói. Ở đây không có ai khác ngoài hai ta nên ngươi khỏi phải cảnh giác. " Vô Danh từ tốn nói, từ trong túi quần lấy ra một cái kẹo mút, tay thì bóc vỏ rồi ngậm kẹo thưởng thức, bày ra bộ dáng chuẩn bị lắng nghe câu chuyện sắp tới.
Hàn Tuyết nhìn thấy hình ảnh này mà lắc đầu ngán ngẩm, cái tên này cũng quá tuỳ hứng đi. Chợt, cô nhìn hắn nghiêm trang nói: " Được rồi, tôi sẽ không dài dòng lôi thôi nữa. Anh biết tôi đến từ một danh gia vọng tộc rồi đúng không. "
" Xác thực đúng là ta có đoán vậy. Thế thì sao? "
" Anh có biết gì về những danh gia vọng tộc ở Thủ Đô không? "
" Không biết. "
" ... "
Hàn Tuyết dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn hắn. Tên này thật sự là không biết? Nhìn mặt hắn không có chút biểu cảm gì làm cô không thể xác định được là hắn có đang nói thật hay không. Nhưng hắn chẳng có lí do gì để nói dối cô cả, có vẻ hắn không biết thật.
Nếu Hàn Tuyết mà biết được Vô Danh 5 năm qua chỉ ở quán ăn ngồi lì trong văn phòng xem phim hoạt hình suốt thì không biết biểu cảm của cô sẽ như thế nào.
" Vậy anh có biết gì về gia tộc bất kì nào không? "
" Không biết. "
" Anh vậy mà chẳng biết gì. " Hàn Tuyết ôm đầu than thở, cái tên này chẳng lẽ chỉ là đoán mò thật thôi sao. Không quen biết bất cứ gia tộc nào mà biết được sự tồn tại của danh gia vọng tộc, hắn đây là đang trêu ngươi cô sao? Nói như vậy thì ai tin cho được.
" Danh gia vọng tộc là một kiểu loại gia đình có dòng họ danh tiếng lâu đời, rất được trọng vọng trong thời đại xã hội 4.0 của chúng ta ngày nay ... "
Vô Danh hờ hững nhắm mắt lại, tỏ ý mình vẫn đang nghe, để lại cho cô một câu : " Ngươi tiếp tục. "
Hàn Tuyết cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, chỉ cần tên này vẫn nghe cô nói là được rồi.
" ... tuy nhiên, đó không phải là tất cả. "
" Ý của ngươi là? " Vẫn nhắm mắt, Vô Danh thấy cô dừng nói tiếp thì hỏi cô một câu.
" Ý của tôi là những danh gia vọng tộc ở bên ngoài ánh sáng chưa hẳn phải tất cả. Có những gia tộc như thế vẫn đang lựa chọn ẩn mình trong bóng tối. "
" Để ta đoán thử, gia tộc của ngươi hẳn là ở ngoài ánh sáng đi. Những kẻ như thế sẽ luôn là những người hoà nhập vào trong xã hội, thao túng nó ở mặt thị trường, có thể sẽ còn hợp tác với cả chính phủ nước nữa, ta nói có phải không. " Vô Danh tựa như cảm thấy lại là mô típ quen thuộc mà mình đã nhìn vô số lần, câu cuối của hắn ngữ điệu tràn ngập chắc chắn mà nói ra.
Hàn Tuyết cũng là một mặt kinh ngạc mà nhìn hắn, tên này biết được cả việc này nhưng lại không biết về bất kì gia tộc gì. Hắn chẳng lẽ là người từ thế giới khác đến đây?
Nhìn biểu cảm của cô, Vô Danh liền biết mình đã nói chuẩn, nhiều kiểu loại về gia tộc hắn đều biết, nhìn nhiều, chém giết nhiều rồi, không cần cô nói hắn cũng có thể suy đoán ra. Trái Đất bây giờ chỉ chú trọng vào ba thứ là tiền tài, gia thế và quyền lực chứ không chú trọng vào sức mạnh của quân sự. Chiến tranh vốn rất tốn kém, các quốc gia đều hiểu được điều đó nên không chú trọng vào việc phát triển quân sự mà là phát triển kinh tế. Nhưng là, cuộc đời mà, nào ai có thể biết trước được chữ 'ngờ'. Nhân loại vốn rất là gian xảo.
Hàn Tuyết thì không biết được suy nghĩ 'thâm sâu khó lường' của hắn là như thế nào, cô chỉ khó hiểu vì sao hắn lại cứ thích úp úp mở mở nói vô mặt cô rồi lại bảo là mình không biết. Không biết thì đống thông tin đó là từ đâu ra? Từ tiểu thuyết chăng?
" Về cơ bản, anh nói hoàn toàn đúng rồi đấy. Chỉ là, nó cũng không phải tất cả những gì anh đoán được đâu, đến tôi còn không thể biết được hành động cụ thể của gia tộc như thế nào nữa là. "
" Đừng có đánh đồng ta với ngươi chứ. Chúng ta căn bản là không cùng một tầng thứ. "
" Hừ, anh thì trang bức cái gì. Tôi là đại tiểu thư của một danh gia vọng tộc, còn anh chỉ là một tên dân đen dãy dụa trong xã hội thối nát này thôi. Đúng vậy, như anh đã nói, chúng ta căn bản không cùng một tầng thứ. " Hàn Tuyết tức giận nói, tên này thật biết cách chọc giận cô.
Nhưng, như nghĩ đến việc vừa xảy ra, tâm thần của cô liền trầm tĩnh lại, cô đã phạm phải sai lầm nữa rồi, vừa nãy hắn chọc cho tức giận mà bị thao túng, nếu bây giờ hắn đột nhiên lên cơn điên thì người chịu thiệt thòi nhất chính là cô.
Thấy thiếu nữ tức giận mắng chửi mình đột nhiên trầm tĩnh lại khiến hắn nhếch miệng cười (cười khinh đó a), nhân loại thật là biết rút kinh nghiệm a, xem ra một chiêu không thể dùng hai lần với một người được rồi.
*
Ai nha, muội đã cố viết sắc thử rồi nhưng vẫn chưa có tiến triển gì.
Muội quyết định 1 chương sau là sẽ đến cảnh H a. Có sư huynh/sư tỷ nào có công pháp để muội tham khảo được không, muội bí lắm.
Thân Ái!
Tác Giả: Trần Thị Ngọc Ánh
Editor: OwariNoHajime