Chương 11: Sát Nhân Hay Diễn Viên?

Lê Nguyệt là một diễn viên lành nghề nổi tiếng đã được 5 năm. Trong giới giải trí, hắn ta được biết đến là một diễn viên trẻ tuổi nhất có thành tích xuất sắc trong việc nhập vai vào phân đoạn cảnh của một nhân vật. Từ diễn biến đến cảm xúc và hành động của nhân vật đều được diễn tả thuần thục cứ như thể hắn đã trải nghiệm qua vậy.

Với thiên phú diễn xuất kinh người như vậy, hắn ta được các nhà đạo diễn già nổi tiếng trong giới giải trí công nhận là một diễn viên xuất sắc nhất ở độ tuổi 20.

Hắn được tất cả mọi người biết đến với danh hiệu gọi là Ảnh Đế Lê Nguyệt. (Tác: tên dở nên mọi người cứ cười đi. Nhớ thả Haha nha ~)

Bởi vì chuyện này, Lê Nguyệt hiện nay đã trở thành một mục tiêu săn đón của các bộ phim truyền hình lẫn quảng cáo trong mắt các lão đại của các công ty ngành giải trí. Kể từ đó, nhân sinh của hắn bắt đầu mở ra, ngày đêm làm việc, có khi thì được các nữ minh tinh diễn viên hoặc ca sĩ nổi tiếng thăm hỏi, bàn đạo về chuyện 'nhân sinh'. (Tác: chắc mọi người biết là gì rồi đấy)

Cũng không thể trách được, bởi vì Lê Nguyệt có được một khuôn mặt hết sức điển trai. Gương mặt góc cạnh, cái cằm thon gọn hình chữ V, mái tóc vàng tự nhiên và đôi mắt màu xanh trong veo như bầu trời toả sáng, hình ảnh đậm chất của người phương Tây.

Chính khuôn mặt điển trai này mà lượng Fan hâm mộ của hắn phái nữ chiếm tới 99%, 1% còn lại là đến từ những bọn gay lọ. Có những Fan hâm mộ là nữ sinh độ tuổi vẫn đang ở trường thì đều mở một câu lạc bộ thời phụng hắn với tựa đề 'Câu lạc bộ thần tượng Lê Nguyệt', đơn giản là ví hắn thành thần linh giống như.

Tuy nhiên, Lê Nguyệt cho rằng khuôn mặt của hắn chỉ là một phần, tài năng của hắn mới là lí do còn lại khiến hắn nổi tiếng đến vậy.

Ngoài mặt, Lê Nguyệt luôn tỏ ra mình là một con người thân thiện, hoà đồng thanh lịch với những người xung quanh, đạt được hảo cảm của vô số người như vậy, nhưng chẳng một ai thật sự biết được bản chất bên trong của hắn là như thế nào.

Vì một lí do nào đó, tâm tính của hắn bắt đầu dần dần trở nên vặn vẹo, có loại cảm xúc ưa thích cuồng sát đồng loại - con người như hắn. Mặc dù tâm tính của Lê Nguyệt vặn vẹo điên cuồng, nhưng coi như hắn vẫn còn giữ một chút tia lý trí, biết sử dụng đầu óc 'tiểu' thông minh của mình, khi giết người xong liền phải xoá sạch mọi dấu vết, không thể để cho kẻ nào phát hiện ra.

Cũng vì nhờ có chút tia lý trí này mà hắn vẫn còn ở bên ngoài vòng pháp luật tới bây giờ. Trên đời này vốn không có nhân quả tuần hoàn, người tốt chưa hẳn đã sống tốt, ác nhân chưa hẳn sẽ ác báo. Kẻ cướp, tội phạm, sát nhân giết người không nhất định bị bắt.

Hôm nay cũng vậy, Lê Nguyệt đang đóng vai của một thợ săn mồi, không ngừng tra tấn con mồi của mình. Nhìn chúng tuyệt vọng giãy giụa truy cầu sinh mệnh, một cảm giác hưng phấn trong lòng hắn lan toả mà ra, nụ cười âm trầm như quỷ ám vang vọng bên trong ngõ hẻm.

" Fư fư fư fư fư... "

Nhìn 'con mồi' đang giãy nảy lên nảy xuống vì bị thiêu sống, Lê Nguyệt cảm thấy thích thú vô cùng, cầm chiếc máy quay camera bật chế độ video lên, thu lại khoảnh khắc 'vui vẻ' này vào, bộ dạng trông cực kỳ bệnh hoạn cũng không đủ để hình dung hắn lúc này.

Bất chợt...

Cộp! Cộp! Cộp!

Nương theo một tiếng cộp nối tiếp nhau vang lên, Lê Nguyệt thu hồi tầm mắt của mình, trong lòng có chút không vui vì tự nhiên ở đâu ra có người đi vào bên trong ngõ hẻm này phá vỡ 'thú vui tao nhã' của hắn, bước chân nhẹ nhàng di chuyển không một tiếng động, đứng trước lối đi của 'người kia'.

Thôi thì coi như hắn hôm nay có vận khí tốt đi, tự dưng lại có thêm một 'con mồi' tự tìm tới cửa, thân là 'thợ săn mồi' như hắn thì phải hảo hảo chơi đùa kẻ này thật tốt một phen, tiện thể trừng phạt luôn vì cái tội dám cắt đứt thời gian vui vẻ của hắn mới được.

Chỉ là có một điều mà Lê Nguyệt vạn vạn cũng không nghĩ tới được, kẻ mà hắn coi là dưới đội lớp 'con mồi' này lại là một tồn tại kinh khủng bậc nào. Nếu Lê Nguyệt mà biết thì có cho bao nhiêu cái lá gan hắn cũng chả dám có một suy nghĩ ngu ngốc tới mức kẻ trước mặt là 'con mồi' cả.

Đáng tiếc, không hề có một ai có thể khai sáng cho hắn.

..........

Vô Danh dừng lại bước chân, nhìn một cái 'tiểu sâu bọ' đang chặn đường mình mà thở dài trong lòng một hơi. Quả nhiên vẫn là không thể tránh khỏi va chạm được rồi a.

Con hẻm nhỏ mà Vô Danh đang đứng chỉ có một hướng duy nhất để đi ra ngoài con phố là đường đầu đối diện con hẻm ở phía trước. Có nghĩa là hắn phải đi qua kẻ đang đứng trước mặt kia.

Con hẻm này có vài ba lối đi rẽ vào ngõ cụt nên khi Vô Danh đi qua đó đồng nghĩa với việc hiện trường vụ án có thể sẽ bị hắn phát hiện, nhìn kẻ bí ẩn kia thì chắc chắn không hề có ý định sẽ để cho hắn dễ dàng đi qua đâu.


                         Lối ra



                              |



                             V



                       |            |

            |            |_________



                       |            __________



                       |            |

           |            |

           |            |

               |            |_________



       ————┛          __________



      [ • ]               (•)     |



      ————┐            |

                        |              |



             |    {•}     |

              |              |

             |              |

            |              |

            |              |

[ • ] : hiện trường

(•) : Lê Nguyệt

{•} : Vô Danh


Trước mặt Vô Danh là thân ảnh của một cơ thể cao ráo, nhìn thì có thể đoán ra là nam nhân, toàn thân ăn mặc trang phục màu đen dày đặc che khuất hết cả cơ thể như không cho người đối diện nhìn thấy. Trên mặt đeo lên một trương mặt nạ tên hề đẫm máu nhìn vô cùng đáng sợ, bàn tay cầm lấy một con dao làm bếp đã nhuốm lấy một tầng máu khô. (Tác: cảnh tượng sau khi gây án xong không khác gì hôm qua nha ~)

" Tránh ra. " Vô Danh nhàn nhạt nói.

Nam tử bí ẩn kia không hề nhúc nhích một li, phảng phất như không nghe thấy Vô Danh nói, đôi mắt do chém giết nhiều nên nay đã nhộm một màu huyết sắc đang đánh giá mà nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của Vô Danh. Không biết kẻ này nghĩ gì trong đầu mà lúc thì gật, lúc thì lắc giống như kiểu đang thất vọng về một điều gì đó.

Vô Danh thì chẳng có chút kiên nhẫn nào khi bị một con sâu bọ đứng đó đánh giá lấy chính mình nữa, hắn trầm giọng nói: " Ta nhắc lại lần nữa. Tránh ra! "

Nam tử bí ẩn kia dừng đánh giá Vô Danh, đôi mắt huyết sắc nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cũng không có tránh ra mà là hỏi hắn một câu: " Ngươi nghĩ sao về việc bị người lột da mặt? "

Vô Danh cười lạnh, trò trẻ con này hắn xem đã nhiều, nhưng cũng không có từ chối khi chơi những trò chơi thể loại này. Hắn so với bất kỳ kẻ nào càng thêm điên cuồng, càng thêm thị huyết, căn bản là ngươi điên ta càng điên hơn.

" Ồ, theo ta được biết. Một tháng trước, hàng loạt các vụ giết người liên tục xảy ra. Thi thể nạn nhân được phát hiện trong trạng thái chết cháy. "

" Từ đó đến giờ đã phát hiện ra tổng cộng có 10 nạn nhân, cả nam lẫn nữ. Nguyên nhân tử vong hầu như đều được coi là bị kẻ nào đó thiêu đốt đến chết. "

'Cũng chỉ vì việc đó mà chương trình yêu thích của mình bị hoãn mất vài phút. Đáng chém!!' Vô Danh thầm nghĩ mà hận.

" Vậy, ngươi nghĩ như thế nào về sự việc đó? " Vô Danh hỏi nam tử bí ẩn.

Nam tử bí ẩn trầm mặc một chút, tựa hồ không hề nghĩ đến việc sẽ được 'con mồi' của mình hỏi về vấn đề như này. Đây là trường hợp đầu tiên hắn gặp phải.

'Con mồi' này biểu lộ vô cùng bình thản mà đạm mạc, không hề có một chút đề phòng hay sợ hãi trước bộ dạng quỷ dị của hắn làm cho hắn thật mở mang tầm mắt. Thầm nghĩ sau khi lột đi da mặt của 'nó' thì không biết sẽ như thế nào.

Càng nghĩ càng cảm thấy kích động, nam tử bí ẩn cũng không có động thủ vội mà là lựa chọn trả lời câu hỏi của Vô Danh.

" Mục đích của việc đốt xác là để che dấu tội ác, rất nhiều người nói vậy nhưng điều đó thì có liên quan gì đến chuyện này cơ chứ. " Nam tử bí ẩn nhíu mày.

Vô Danh lắc đầu, cũng không có vạch trần luôn mà từ tốn nói: " Là để biết... "

" Để biết? Để biết cái gì? " Không hiểu vì sao nam tử bí ẩn có một tia cảm giác bất an trong lòng.

" Để biết làm thế nào để lột da mặt của một cơ thể còn sống. Tên sát nhân ấy cũng đang cố để hiểu điều đó đấy. Hắn đã... " Vô Danh im lặng nhìn nam tử bí ẩn.

" 'Thí nghiệm trên cơ thể người sống'. Đó là điều mà ngươi đang ám chỉ đến... " Nam tử bí ẩn nói lời cuối mà Vô Danh không nói tới, trầm giọng hỏi: " ... Đúng không? "

" Tên sát nhân này thường hay đốt các thi thể, qua đó ta có thể phỏng đoán là hắn muốn phi tang xác chết. Nói đúng hơn, hắn muốn che dấu vết tích lột da mặt của hắn. " Vô Danh không trả lời nam tử bí ẩn mà là nói sang điều khác.

" Hay nói đơn giản hơn, tên sát nhân này muốn che dấu nguyên nhân tử vong thật sự của nạn nhân. Nguyên nhân tử vong thật chính là do shock sau khi bị lột da lúc còn sống. "

" Rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì? Có hai điểm vô lí ở trong lời nói của ngươi. Điểm thứ nhất là tại sao kẻ sát nhân lại muốn biết cách để lột da mặt của người còn sống? Điểm thứ hai là vì sao hắn lại phải che dấu nguyên nhân tử vong thật sự của nạn nhân cơ chứ? " Nồng đậm cảm giác bất an ngày một dâng trào, nam tử bí ẩn bắt đầu gấp rút đi lên, chẳng lẽ hắn bị người phát hiện ra rồi sao?

" Nói sao cho dễ hiểu đây ta? Ngươi tham gia đóng phim kinh dị rồi nên chắc cũng biết chút ít nhỉ? Nói gì thì, không phải nó giống như kiểu việc nhập vai vào một kẻ sát nhân sao? " Tựa như cười mà không phải cười, Vô Danh thanh âm bình thản không một chút quan tâm tới vẻ mặt đang dần cứng đờ của nam tử bí ẩn phía sau chiếc mặt nạ.

" H-..hả...? "

Kẻ này từ đầu đến giờ khi nói chuyện toàn đề cập đến vụ án do mình làm ra, Lê Nguyệt làm sao có thể không nhận ra kẻ này đang nói đến điều gì cơ chứ.

CMN, hắn ta vậy mà thật sự phát hiện ra mình!!!

Không thể nào! Không thể nào! Đây là việc mà hắn trước khi làm đã tính kĩ lưỡng lắm rồi kia mà. Đáng lẽ ra không có kẻ nào có thể phát hiện ra mới phải chứ? Làm sao kẻ này có thể...

*

Thật không ngờ, chỉ đăng 1 chương sau gần tháng không chương mới mà truyện của muội đã được leo lên top 44 rồi nha ~

Mặc dù biết cái này sẽ không giữ được bao lâu nhưng muội cũng cảm thấy vui òi.

Muội quyết định sẽ tiếp tục bộ truyện này vì nó là đứa con đầu lòng của muội, không thể dễ dàng bỏ đi như vậy được.

Muội tự làm hình minh hoạ nhưng không được rồi. Mọi người vuốt xuống cuối chương ấn vào phần Sửa Nội Dung Chương Này để nhìn lại cho rõ hơn.

Spoil chương sau:

" Những kẻ giết người thật sự là những kẻ đã sẵn sàng cho cái chết. "

" Sự tuyệt vọng là một phần của cái chết. Ta chắc chắn sẽ cho ngươi có thể trải nghiệm nó một cách triệt để. "

" Tuyệt vọng đi. Tạp chủng "

Thân Ái!

Tác Giả: Trần Thị Ngọc Ánh

Editor: MegamiNoHajime