Chương 10: Sát Nhân Lột Mặt

Cùng thời gian mà Vô Danh và Hàn Tuyết đang ân ái với nhau.

Trong một con hẻm nhỏ nào đó, có hai thân ảnh một nam một nữ đang đứng đối mặt với nhau.

Nữ tử ăn mặc một bộ diễm lệ đầm áo liền thân màu đen nhìn trông vô cùng cao quý. Khuôn mặt tổng thể thì nhìn trông cũng có mấy phần tư sắc, trên mặt trang điểm đầy bụi phấn làm cho nữ tử sắc đẹp như ngày càng... ừm, xấu đi chăng?

Nếu Vô Danh hoặc một trong ai đó thuộc Khải Huyền quán mà ở đây chắc chắn sẽ nhận ra nữ nhân này là người lần trước đã nháo trò ở quán họ.

Còn nam tử kia thì trên thân ăn mặc từ đầu đến chân toàn là những trang phục màu đen dày đặc che khuất hết cả cơ thể như không cho người đối diện nhìn thấy. Trên mặt đeo lên một trương mặt nạ tên hề đẫm máu nhìn vô cùng đáng sợ.

So sánh một chút thì hai người như hai vẻ khác nhau, một là cao quý, một là quỷ dị.

Chỉ là, tình trạng của xinh đẹp nữ tử nhìn trông rất thảm.

Một thân diễm lệ đầm áo màu đen liền thân đầy những vết rách, có thể nhìn thấy bên trong là mảng da thịt trắng nõn đang tràn ra máu tươi, nhưng vết thương không ở phần trí mạng nên còn chưa có chết.

Bên còn lại thì ta có thể nhìn thấy trên tay nam tử kia là một con dao làm bếp có những vết máu chảy xuống nên không cần suy nghĩ cũng biết người làm ra chuyện này là ai.

Song phương đều không nói một lời làm cho bầu không khí hẻm nhỏ càng thêm âm trầm. Cuối cùng, như không chịu được bầu không khí này nữa, người lên tiếng đầu tiên là xinh đẹp nữ tử:

" Tại sao? Tại sao ngươi lại nhắm vào ta? Chúng ta có ân oán gì với nhau sao? "

Nam tử phía đối diện im lặng nhìn xinh đẹp nữ tử, không vội trả lời cô mà là ngắm nghía từng góc cạnh trên khuôn mặt xinh đẹp ấy khiến cho người kia tê cả da đầu.

Đến khi ngắm đến chán chê rồi, nam tử khẽ mở miệng, thanh âm băng lãnh trầm thấp pha lẫn chút khàn khàn làm cho người nghe không phân biệt được đây là giọng của con người hay giọng của ma quỷ.

" ... ngươi đoán xem! "

Dứt lời, nam tử không nói thêm lời nào nữa liền động.

Bước chân nhẹ nhàng di chuyển, hoà cùng với trong bóng tối như một sát thủ chuyên nghiệp, lúc thì ẩn, lúc thì hiện khiến cho xinh đẹp nữ tử sợ hãi trong lòng, đôi chân cứng ngắc không thể di chuyển dù chỉ là một bước.

Ánh bạc loé lên!

Xoẹt!

" Ahh! "

Xinh đẹp nữ tử sợ hãi, mặc dù vết thương cũng giống như vừa nãy, chỉ là một vết chém nông nhưng cũng đủ để khiến cho cô cảm giác như tử thần vừa đòi mạng.

Bất chi bất giác, xinh đẹp nữ tử tâm thần liền sụp đổ, nước mắt không khống chế được mà chảy ra, làm cho những bụi phấn trang điểm trên gương mặt của cô càng thêm nhòe đi, diện mạo bốn phần xấu xí. (Tác: cũng có nghĩa là vẫn còn sáu phần xinh đẹp đó nha ~ („ಡωಡ„))

" Ô... ô... ô... van cầu ngươi. Làm ơn tha cho ta! Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều đáp ứng ngươi, một vạn... không mười vạn... "

Lẳng lặng nhìn hết thảy một màn 'nước mắt giàn giụa' trước mặt, nam tử không hề sinh ra lòng tiếc thương, cũng không có bao nhiêu rung động, hắn chỉ cần biết rõ một điều: cô là con mồi hôm nay của hắn, mà hắn... chính là kẻ săn mồi!

" Gương mặt đó... biểu cảm đó... ngươi... diễn rất tốt. Bất quá... "

Thanh âm kia khiến cho tất cả thần kinh của xinh đẹp nữ tử đều kéo căng lên, một thân mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt cả diễm lệ đầm áo liền thân, miệng không tự chủ được bật thốt lên: " Eh? "

" ... diễn xuất còn rất non! "

Không biết từ khi nào, nam tử đáng sợ kia đã thần không hay, quỷ không biết ở phía sau lưng của xinh đẹp nữ tử, bàn tay hắn nâng lên chạm vào trán cô, chuẩn xác chạm đúng vào vết thương vừa nãy, từng ngón tay găm sâu vào lớp da thịt, một phát kéo xuống.

Roẹtttttt!!!

" Ahhhhhhhh!!!!!! "

Gào lên một tiếng thét thê lương vang vọng bên trong ngõ hẻm, xinh đẹp nữ tử cảm thấy da mặt của mình như bị người lột ra... à không, cô đang bị người lột da mặt thật. Cơn đau có thể nói là thấu tận tâm can, da mặt của cô vẫn đang bị người kéo xuống, hành động từ từ chút một của hắn khiến cho cô cảm thấy càng ngày tuyệt vọng.

Phảng phất như không thể chịu đựng nổi sự dày vò của nam tử, xinh đẹp... nữ tử liền shock mà chết đi. (Tác: xinh đẹp... haizz, đáng tiếc ~ đáng tiếc ~)

Thả xuống thân hình đã mềm ngoặt xuống của 'con mồi', nam tử rút từ trong người ra một chiếc túi ni lông bảo quản cho 'tác phẩm' của mình vào rồi ngắm nghía thành quả của mình từng góc một.

" ... "

Càng ngắm càng lâu, khuôn mặt ẩn ẩn phía sau lớp mặt nạ của nam tử dần dần trở nên vặn vẹo điên cuồng, hắn hôm nay nhưng là rất hài lòng về 'tác phẩm' của mình đấy. Mặc kệ đối phương còn sống hay đã chết, hắn chỉ nói:

" Nào, xem đi... "

" Rốt cuộc thì gương mặt cũng chỉ là những cục thịt mà thôi! Không phải ngươi đã dùng nó quá mức rồi sao? "

" Fư fư fư fư fư... "

Nở một nụ cười như quỷ ám, nam tử cầm lấy một bình xăng mà mình đã chuẩn bị từ trước, tưới lên cái xác vô hồn vô diện của nữ tử dưới chân. Sau cùng, cầm lên chiếc bật lửa tuỳ tiện mua ở một cửa hàng tạp hoá, nam tử không một chút 'luyến tiếc' mà rời khỏi hiện trường, tay cầm bật lửa đã thả xuống từ lúc nào, bỏ lại một cái xác đang bị thiêu cháy ở sau lưng.

..........

Hai người Vô Danh và Hàn Tuyết ngủ thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống, Vô Danh là người tỉnh dậy trước, hắn vẫn còn ôm mặt mũi tràn đầy mệt mỏi Hàn Tuyết, chống đỡ lưng một cái: " Xem ra đêm qua hẳn là điên cuồng quá. "

Hắn không gọi cô dậy, chỉ chạm vào tay cô một cái, truyền cho cô một dòng năng lượng ấm áp.

Sinh Mệnh Phục Hồi Thuật! Phát động!

Thoáng chốc, mọi mệt mỏi quanh thân Hàn Tuyết lập tức biến mất, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi giãn ra một cách thoải mái, mi mắt của thiếu nữ khẽ rung động, từ từ hé mở ra...

Ánh mắt Vô Danh vẫn luôn quan sát gương mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết, một đôi mắt hồng ngọc long lanh như viên đá quý, lại tinh khiết như băng, trong con mắt vẫn còn cất chứa một tia non nớt dù được cô giấu rất kĩ nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được.

Hàn Tuyết cuối cùng biết được lúc quan hệ nữ nhân có cảm giác như thế nào, lại như muốn lên tiên giống như, rõ ràng cả người cô đã mệt muốn chết, đột nhiên một cảm giác ấm áp kéo đến, lan toả cơ thể cô, khắp thân thể trở nên thoải mái, mệt mỏi biến mất, sinh long hoạt hổ.

Có một điều cô phải thừa nhận rằng, nam nhân này giúp cho mình vui sướng, hôm qua tâm tình phiền muộn trong lòng được phát tiết không ít, cảm giác trở nên thanh thản hơn nhiều, tâm hồn như được gột rửa.

Hai người nằm ở trên giường ngủ tới sáu giờ chiều mới thức dậy, Hàn Tuyết quay sang bên cạch có hơi mở ra đôi mắt đẹp, đầu tiên là phát hiện cái tên này đang nhìn mình, trong tâm rung động một chút, có điều nhớ tới đêm qua sự tình, cô liền trầm tĩnh lại.

" Tỉnh lại? " Vô Danh nhàn nhạt hỏi.

" Ừm. " Hàn Tuyết lạnh lùng gật đầu một cái.

Ai, cái kia khí tức lạnh lùng, cường thế đã quay trở lại rồi a. Dạng này nữ nhân mới có ý tứ chứ. Tất nhiên, còn có dưới chăn cái kia cơ thể mềm mại, khặc khặc.

Nếu như là để thay Vô Danh thành người khác tới nói, đoán chừng Hàn Tuyết hiện tại sát tâm giết người đều có, nhưng bây giờ kết quả là cả hai người đều tự nguyện, cho nên cũng không có cái gì hối hận.

" Đúng rồi! Tôi vẫn chưa biết tên của anh gọi là cái gì? " Hàn Tuyết chợt nhớ tới một vấn đề, chung quy phải biết cướp đi lần đầu tiên của mình nam nhân gọi là cái gì đi.

Vô Danh nhìn Hàn Tuyết một cái, lập tức rời giường mặc quần áo, đi về phía cửa phòng để lại một câu: " Vô Danh. "

Hàn Tuyết vội vã dùng năng lực tẩy rửa thân thể, mặc lại bộ kimono, đứng dậy nhanh chân đi theo hắn, thế nào cảm giác cũng không đau đây, cô tưởng trong sách nói nữ nhân qua lần đầu tiên sẽ không lết ra khỏi giường kia mà, đúng là sách vở thật không đáng tin cậy.

" Chờ đã, Vô Danh là tên của anh hay là anh không có tên vậy? " Bắt kịp bước nhịp của hắn, Hàn Tuyết hỏi.

" Ta vì không có tên nên mới lấy danh tự là Vô Danh. Nếu không còn gì nữa thì yên lặng chút đi. " Vô Danh khó chịu nói, dường như hắn không thoải mái lắm khi nhắc tới vấn đề về tên gọi của mình.

Hàn Tuyết bĩu môi, tại sao tên này lại một bộ lạnh lùng dáng dấp nữa rồi, có lẽ chính cô cũng quên luôn rằng, đến cả bản thân cô cũng thế.

" À, đúng rồi! Tôi vẫn chưa giới thiệu cho anh biết tên của mình nhỉ? "

" Tên đầy đủ của tôi là Hàn Tuyết. "

" Này, anh có nghe không đấy? "

" Vô Danh? "

" Dừng! Ta đã biết. Im lặng chút. " Vô Danh bực bội đáp, nữ nhân này tại sao lại nhiều chuyện như vậy.

Trên đường đi hai người cái gì đều không nói, cùng nhau đi xuống tầng trả lại chìa khoá phòng, rồi Vô Danh bắt đầu quay về hướng Khải Huyền quán mà đi, về phần Hàn Tuyết thì cô đột nhiên có một cuộc điện thoại, nghe xong không biết vì cái gì mà vội vã như vậy, trước khi rời đi còn nhắn là sẽ quay lại tìm hắn rồi hớt ha hớt hải chạy với tốc độ âm thanh. Theo nghĩa đen.

Dạo bước trên con đường vắng lặng trong đêm tối, Vô Danh tuỳ hứng chọn một con phố mà nhàn nhã đi bộ, sau khi trải niệm lại cái cảm giác vào cuộc hoan lạc từ đêm hôm qua đến giờ, tâm tình của hắn trở nên tốt hơn bao giờ hết, nên bây giờ hắn vẫn chưa muốn về Khải Huyền quán vội, tự nhiên muốn quan sát lại con phố 5 năm qua đã thay đổi như thế nào mới nổi hứng đi dạo ngắm cảnh.

" Công nhận, xã hội thời nay phát triển thật, xem ra tối nay chưa thể về quán rồi. "

Đi qua một ngôi nhà lúc, ánh mắt của Vô Danh vô tình chạm phải màn hình của một chiếc ti vi đang phát sóng chương trình phỏng vấn diễn viên nổi tiếng thời nay, có vẻ như là đang chiếu lại.

" Lê tiên sinh, vì sao cậu có thể nhập vai một cách xuất sắc như vậy? Cậu có thể bật mí cho tôi và các khán giả biết bí quyết được không? " (Người phỏng vấn)

Người được phỏng vấn là một nam thanh niên độ chừng 24-25 tuổi, gương mặt điển trai, tóc vàng mắt xanh chuẩn của người phương Tây, dù nhìn thế nào cũng sẽ không làm cho người khác cảm thấy một tia chán ghét.

Nam tử được gọi là Lê tiên sinh chỉ cười nhẹ một tiếng, nụ cười khiến cho tất cả phái nữ khán giả trong chương trình và ngoài xem trên ti vi phải vì đó mà hét toáng lên như đi chơi mà gặp mặt thần tượng vậy.

" Trong trường hợp của tôi, thì để tâm hồn và thể xác có thể đồng điệu với nhau và nhập vai, tôi đã sử dụng phương pháp 'đóng vai' trong thực tiễn. "

" Tôi đã thực hiện nhiều nghiên cứu để làm sao nhập vai nhân vật cho một cách chân thật nhất. "

" Phương pháp diễn xuất 'đóng vai'? " Người phỏng vấn hỏi điều mà tất cả mọi người cùng thắc mắc trong lòng.

Nam tử gọi Lê tiên sinh gật đầu, tiếp tục giải thích:

" 'Đóng vai' là phương pháp tổ chức cho các diễn viên tập sự thực hành, 'làm thử' để trình bày những suy nghĩ, cảm nhận và một số cách ứng xử nào đó trong một vai giả định.

Đây là phương pháp nhằm giúp những diễn viên tập sự suy nghĩ sâu sắc về một vấn đề bằng cách đứng từ chỗ đứng, góc nhìn của người trong cuộc, tập trung vào một sự kiện cụ thể mà bọn họ vừa thực hiện hoặc quan sát được từ vai của mình.

Phương pháp 'đóng vai' được thực hiện trong một số nội dung diễn xuất như sau: vào vai một nhân vật kể lại câu chuyện đã xảy ra, xử lý một tình huống giao tiếp giả định, trình bày một vấn đề, một ý kiến từ các góc nhìn khác nhau... "

" Thật tuyệt vời, chẳng lẽ Lê tiên sinh đã áp dụng từng nấy phương pháp như vậy trong diễn xuất nhập vai? " Người phỏng vấn tò mò hỏi.

" Đúng vậy. Dựa vào kinh nghiệm gián tiếp về cảm xúc mà tôi học được, nó dần dần trở thành một phần tiềm thức của tôi và nó giúp tôi có thể diễn một cách tự nhiên như thể chính tôi là nhân vật vậy. "

" Nói thế thì, tôi cũng như các diễn viên tập sự thôi, giống như kiểu chúng tôi phải học kĩ năng tự vệ để hoàn thành tốt vai diễn của mình. Tôi tự mình trải nghiệm hết bọn nó trong quân ngũ đó! "

" Ha ha ha, Lê tiên sinh thật khiêm tốn và hiểu biết nhiều ghê ta! " Người phỏng vấn nhìn nam tử bằng một ánh mắt tràn đầy sùng kính và ngưỡng mộ. Không chỉ mỗi người phỏng vấn, tất cả những người có mặt ở đây và bên ngoài xem chương trình cũng nhìn nam tử bằng ánh mắt như vậy.

Nam tử gọi là Lê tiên sinh gãi gãi đầu, tựa hồ không quen cảm giác được mọi người nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, bèn đánh lạc hướng:

" Điều này không chỉ giới hạn trong diễn xuất thôi đâu, bất kì lúc nào bạn nghĩ đến việc làm một thứ gì đó, chẳng phải điều đầu tiên bạn cần phải làm là tìm hiểu kĩ lưỡng về nó hay sao? "

Hiểu về đối tượng à!? Vô Danh thầm nghĩ.

" Ồ, tôi hiểu rồi! Lần đầu tiên Lê tiên sinh diễn vai chính, anh thấy nó có khó không? " Người phỏng vấn phảng phất như bừng tỉnh đại ngộ một dạng, cười cười hỏi.

" Ha ha ha, đúng là vậy, lần đầu tiên diễn nên nó có chút quá sức với tôi. "

Người phỏng vấn lật mắt một cái, trong đôi mắt loé lên tinh quang, thăm dòi hỏi: " Vậy Lê tiên sinh nghĩ sao về việc sắp tới sẽ phải đến Thiên An thành phố làm một bộ phim truyền hình kinh dị có tên là 'Sát nhân lột mặt'? Tôi muốn nghe về ý kiến của tiên sinh đây. "

" Ah, về cái này... "

Vô Danh nhàm chán đi vào một con hẻm nhỏ, hắn đã mất hết nhã hứng để nghe tiếp chương trình phỏng vấn diễn viên gì gì đó, căn bản là nghe mà quá tốn thì giờ. Diễn xuất sao? Chính hắn cũng có thể làm được, có khi còn tốt hơn tên đó gấp ngàn gấp vạn lần, cần gì phải nghe một tên ất ơ chia sẻ kinh nghiệm của mình chứ!

Phía xa xa trong con hẻm, thi thoảng vang lên một âm thanh của ai đó đang la hét sợ hãi, xen lẫn thêm cả sự thống khổ, cuối cùng im bặt lại, trở về không gian tĩnh lặng như thường.

Dường như tai không nghe, mắt không nhìn thấy, cơ mà chỉ vang lên mỗi âm thanh thì hắn nhìn thấy cái gì? Đó chỉ là đối với người bình thường, còn hắn thì bình thường sao? Vô Danh vẫn từ tốn tản bộ, chậm rãi đi về phía trước, hắn nhìn thấy thì đã sao? Chuyện chẳng liên quan đến mình thì xen vào làm gì?

*

Xin lỗi mọi người vì muội không ra chương trong gần 1 tháng nay.

Muội chẳng có gì để bào chữa khi muội không hề nghiêm túc gì trong việc viết truyện này.

Thành thật mà nói, muội viết truyện cũng chỉ vì thoả mãn niềm đam mê của bản thân mình thôi chứ không hề nghĩ đến việc mình có thể tiếp tục được hay không.

Muội vô cùng xin lỗi!

Thân Ái!

Tác Giả: Trần Thị Ngọc Ánh

Editor: MegamiNoHajime