Chương 2: Phần Đệm [2]

Sau đó tôi lại tìm rất nhiều người, có bạn bè, có hàng xóm nhưng mỗi người đều nói giống y như ông chủ cửa hàng in ấn.

Tất cả mọi người đều đang lừa tôi, tôi đang sống trong thế giới Truman sao?

Nhưng tôi biết đây là chuyện không thể nào. Thật ra bây giờ tôi lại càng hi vọng có thể sống trong thế giới Truman, dù cho mọi thứ đều là giả.

Thứ bây giờ tôi đang đối mặt là thật, ít nhất thì sợ hãi là thật.

Trời bên ngoài đã đen, đồng hồ báo thức vang lên đúng 7 giờ 30 phút. Tôi chậm rãi cầm lấy điều khiển ở đầu giường, mở ti vi ở kênh tin tức trong vùng. Mấy tháng nay TV vẫn luôn dừng ở kênh này, chưa từng thay đổi.

Tôi lẳng lặng nhìn những tin tức phát sóng giống như truyền ra từ trong hư vô mờ mịt, đến tận cuối cùng thì một tin tức mới xuất hiện: Sáng nay, một người dân chạy bộ quanh xong phát hiện một cỗ thi thể, sau đó báo cho cảnh giác nhân dân trực ban cấp tốc chạy tới hiện trường. Qua giám định của pháp y, người bị hại kia là nữ, 18 tuổi, thời gian tử vong khoảng chừng một giờ sáng, đã loại trừ khả năng tự sát. Trước mắt, thân phận và nguyên nhân cái chết của người bị hại đang trong quá trình xác nhận…

Xem hết tin tức, tôi tắt TV đi. Người trong ảnh cũng không nhất định sẽ xuất hiện trong tin tức cùng ngày, nhưng đa phần đều sẽ xuất hiện, mà ai chưa xuất hiện thì có lẽ là vẫn chưa được phát hiện ra. Từ một khắc nhận được ảnh chụp, tôi đã biết người trong ảnh không sống tốt.

Tôi mở tất cả đèn trong phòng, ngay cả đèn bàn cũng không tha. Đèn pin cũng mở, dùng mấy quyển sách cố định chiếu xuống gầm giường.

Thời gian từng giờ trôi qua, âm thanh bên ngoài dần dần thưa thớt, thỉnh thoảng chỉ còn tiếng ô tô chạy ngang qua.

Tôi cảm thấy mình sắp điên rồi, rốt cuộc là ai đùa ác thế!

Cảm giác mắc tiểu ập tới, tôi chậm rãi rời khỏi giường, ngay cả cửa phòng vệ sinh cũng không đóng lại. Đèn chiếu sáng và đèn sưởi đều mở ra nhưng vào lúc “giải quyết”, ánh mắt của tôi liếc nhìn bốn phía trước sau, không có cảm giác nương tựa khiến tôi cảm thấy rất khó chịu được.

“Giải quyết” xong, tôi kéo khóa lên, ngẩng đầu, chính tôi cũng bị chính mình trong gương dọa cho giật mình. Rốt cuộc đây là loại cuộc sống gì vậy?

Tôi xông ra khỏi phòng vệ sinh, bực bội ném cái hộp xuống đất, lập tức có vô số bức thư bay lượn, bài tấm ảnh rơi ra, chỉnh tề bày trên mặt đất. Bức ảnh đầu tiên nhất đều là bức ảnh sinh hoạt nở nụ cười.

“Ra đi, các ngươi muốn làm gì? Ra đi!” Giờ phút này, tôi hi vọng ma quỷ trong tấm ảnh đều bước ra xé tôi thành từng mảnh nhỏ, đau một chút là được rồi. Cứ tiếp tục chịu đựng thế này, tôi chắc chắn sẽ điên mất thôi.

“Đã sắp mười hai giờ rồi, không chịu ngủ đi còn điên khùng gì vậy hả?” Tiếng chửi rủa của hàng xóm truyền tới qua vách tường.

Tôi ngồi co quắp dưới đất, dùng chân đá văng bức thư đang ở gần mình ra, nước mắt thật sự không nhịn được chảy xuống. Nói đến mất mặt, xưa nay tôi không phải là một người to gan, chuyện khác người nhất mà tôi từng làm cùng lắm chỉ là trốn học mà thôi.

Vừa ngồi xuống đất là ngồi ròng rã cả một đêm, tôi động đậy ung dung đứng lên. Không được, tôi nhất định phải rời đi, không thể ở lại đây được nữa.

Tôi qua loa thu dọn mấy bộ quần áo rồi vội vàng đi ra khỏi nhà.

“Tiểu Ngũ, đi du lịch à?”

Tôi ngẩng đầu nhìn qua, là bác gái hàng xóm. Vừa nhìn có lẽ là mới đi tập thể dục buổi sáng về, bác ấy đang cười với tôi.

Tôi hơi gật đầu, khẽ “vâng” một tiếng, sau đó mặc kệ bác gái đó có nghe thấy hay không, giơ tay bắt một chiếc taxi rời khỏi căn nhà mình đã sinh sống suốt năm năm như đang chạy trốn.

Ở một bên khác của huyện thành, tôi xách theo hành lý không nhiều của mình chọn một quán trọ. Quán trọ này không được tốt lắm nhưng có rất nhiều người vào ở, mà ngoài cửa sổ của căn phòng tôi chọn là một quán chợ đêm, mỗi ngày đều sẽ buôn bán đến rạng sáng hai ba giờ.

Căn phòng này vốn là nơi để đồ của ông chủ nhà trọ, nhưng hết cách rồi. Người bình thường cũng sẽ không lựa chọn căn phòng thế này, lúc tôi khăng khăng muốn nó, ông chủ còn bất ngờ nửa ngày.

Thu dọn đồ đạc xong, tôi lên giường ngủ thật sớm. Mặc dù tiếng oẳn tù tì và tiếng nói chuyện bên ngoài rất lớn nhưng đêm nay lại là ngày tôi ngủ ngon nhất từ lúc nhận được thư đến nay.

Cũng là ngày duy nhất không nằm mơ thấy ác mộng.

Mấy ngày liên tiếp ngủ cùng tiếng huyên náo bên ngoài, tôi cảm thấy tinh thần của mình cũng tốt lên rất nhiều. Có buổi chiều còn ra ngoài đi dạo phố, đây chính là lần đầu tiên tôi có tâm trạng đi dạo phố trong mấy tháng qua.

Tới gần giữa trưa, tôi tùy tiện tìm một cửa hàng nhỏ bên ngoài ăn chút gì đó rồi trở về quán trọ. Mấy ngày ở lại đây, ông chủ quán trọ cũng đã quen. Thấy tôi đi vào, ông ấy lên tiếng chào hỏi, tôi cũng hiếm khi có chút ý cười chào hỏi ông chủ một tiếng.

Lúc sắp đi qua quầy hàng, tôi ma sai quỷ khiến hỏi một câu: “Ông chủ Đường, có chuyển phát nhanh của tôi không?”

Ông chủ Đường hơi sửng sốt: “Chuyển phát nhanh? Không có, cậu sắp nhận cái gì à, vậy để tôi chú ý chút.”

Tôi vội lắc đầu: “Không cần chú ý, không cần chú ý.” Nói xong, tôi nở nụ cười xán lạn vẫy tay với ông chủ Đường rồi trở về phòng mình dưới ánh mắt của ông ấy.

Không có chuyển phát nhanh thì tốt, tảng đá lớn ngàn cân vẫn luôn đặt ở ngực tôi giống như đã được buông xuống. Ngay cả lúc mở cửa, tay tôi cũng trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Vừa mở cửa, tôi lập tức sững sờ. Một bức thư màu trắng quen thuộc đang nằm lặng lẽ ở lối đi nhỏ của cửa ra vào, trông giống như là được nhét vào từ khe cửa.

Tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình cương cứng trong chớp mắt. Không, không đúng, rõ ràng ông chủ Đường đã nói là không có chuyển phát nhanh mà.

Tôi cố nuốt nước miếng một cái, khom người nhặt thư lên, quay người bước nhanh ra khỏi phòng. Còn chưa đến trước quầy, tôi đã quơ quơ bức thư trong tay, lớn tiếng chất vấn: “Ông chủ Đường, không phải ông nói là không có ai gửi chuyển phát nhanh tới sao?”

Dường như ông chủ Đường cũng giật mình vì phản ứng phô trương của tôi, thận trọng nhìn tôi rồi nói: “Đúng, đúng là không có mà. Sao vậy?”

“Vậy bức thư này là gì đây?” Tôi không biết biểu cảm của tôi thế nào, nhưng lúc nhìn thấy ông chủ Đường hơi đứng lên làm cái ghế ngã xuống, vẻ mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, tôi trầm mặc lại. Nếu thật sự có người có thể chụp được loại ảnh thế này, vậy thì chuyện đưa thư cho mình không phải là chuyện rất đơn giản sao?

Tôi bất lực xua tay, bày tỏ sự áy náy của mình rồi chậm rãi về phòng. Tiếng của ông chủ Đường truyền tới từ sau lưng: “Tiểu Ngũ, cậu không sao chứ?”