Chương 1: Phần Đệm [1]

Tôi tên là ngũ thụy, 25 tuổi, là một dân đi làm bình thường sống trong một huyện thành nhỏ. Nhưng mà đã ba tháng rồi tôi không đi làm, không phải tôi không muốn đi mà là ông chủ cho rằng tướng mạo và tinh thần của tôi thật sự có hại đến hình ảnh của công ty, vì vậy đã đuổi việc tôi.

Chính tôi cũng cảm thấy tinh thần và tướng mạo của mình rất kém cỏi, đã một ngày chưa ăn cơm, không ngủ, cũng không xuống giường.

Hơn nữa tôi cũng không có ý định cải biến tình trạng hiện tại: Mở hết đèn lên, ôm chân ngây người.

“Cốc cốc cốc” Vài tiếng gõ cửa vô cùng lễ phép truyền đến.

Tôi ngẩng đầu, hơi chút sợ hãi nhìn về cánh cửa, từ từ mở ra cơ thể cứng ngắc bởi vì duy trì một tư thế quá lâu.

Tôi không muốn đi mở cửa nhưng tôi biết là cũng không có tác dụng gì.

“Kẽo kẹt”

Tôi mở cánh cửa đang bị khóa ra, một chàng trai chuyển phát nhanh với gương mặt tươi sáng đang chui đầu vào cái thùng xe tìm kiếm gì đó ở bên trong. Có lẽ là cậu ta nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không ngẩng đầu lên nhưng vô cùng lễ phép mở lời: “Ngại quá, anh chờ một chút.”

Tôi hơi gật đầu, dựa người vào khung cửa, không hề thúc giục cậu ta. Thậm chí tôi còn muốn để cậu ta cứ tìm mãi như thế.

Chỉ có điều chàng trai chuyển phát nhanh ngẩng đầu lên rất nhanh, dù là ai cứ cách ba ngày lại tới đưa tin một lần thì cũng sẽ trở nên quen thuộc với người chủ, dù chỉ là từ một phía.

Tôi cũng không muốn quen, thậm chí là không muốn nhìn thấy cậu ta.

“Đây.” Chàng trai chuyển phát nhanh đưa cho tôi một bức thư màu trắng, cười nói: “Phiền anh ký tên. Anh kết bạn qua thư từ à, cứ ba ngày một bức, thật đúng giờ, nhưng thời đại này mà kết bạn qua thư từ cũng rất hiếm gặp.”

Tôi không để ý tới cậu ta, sững sờ nhìn bức thư màu trắng được đưa tới, khẽ nhận lấy. Sau đó lùi người về trong cửa, đóng cửa lại, khóa trái.

“Được rồi, vậy tôi ký thay anh vậy.” Chàng trai chuyển phát nhanh ở bên ngoài cao giọng nói một tiếng rồi không còn âm thanh nào nữa.

Tôi chậm rãi ngồi về giường, khôi phục tư thế vừa rồi, chỉ có tư thế này mới giúp tôi cảm nhận được một chút cảm giác an toàn. Mặc dù chính tôi cũng biết, đây chỉ là lừa mình dối người.

Bức thư màu trắng đang bày trước mặt tôi, tôi nhìn thư, trên bức thư màu trắng chỉ có thông tin người nhận nhưng không có người gửi thư. Ở cột địa chỉ của người gửi thư chỉ vẽ một con mắt, vẽ xấu như một đứa trẻ, nhìn qua vô cùng vặn vẹo quái dị.

Tôi sửng sờ nhìn thư, vẫn ngồi đến buổi chiều, mãi đến khi mấy sợi nắng chiều xuyên qua cửa sổ đang mở, chiếu thẳng đến trên bức thư.

Tôi đưa tay ra, thật ra tôi không muốn xem nhưng vẫn cầm bức thư lên. Giờ phút này, tôi cũng không biết có phải mình bị mê muội hay không.

Chậm rãi xé mở bức thư dọc theo đường ảo, mấy tấm ảnh lập tức rơi ra, là ba tấm.

Quả nhiên ảnh chụp hoàn toàn là ba tấm như trước đây, rơi vào trên giường cũng hoàn toàn chỉnh tề như lúc trước, giống như đã được cẩn thận dọn dẹp.

Tôi do dự rất lâu, dưới ánh mắt chiều vẫn chưa biến mất, tôi không nhịn được run rẩy cầm ảnh lên.

Ảnh chụp đầu tiên là một tấm ảnh sinh hoạt, một cô gái nhỏ khoảng chừng 18 19 tuổi đang đứng bên cạnh một bụi hoa tươi, tay phải làm một tư thế chiến thắng, cơ thể hơi nghiêng về phía bụi hoa, trên gương mặt thanh tú mang theo nụ cười xinh đẹp như hoa.

Rất xinh đẹp. Tôi hít một hơi thật sâu, đặt tấm ảnh đầu tiên sang một bên.

Tấm ảnh thứ hai là một bờ sông nhỏ u ám, một cô gái mặc váy trắng đang nằm trên đá cuội bên bờ sông, máu tóc dài tản ra che toàn bộ đâu, hai cái chân dài nhỏ vô lực đặt trong nước giống như đang lắc lư theo nước sông.

Từ trong tấm ảnh không nhìn ra được dung mạo của cô gái nhưng tôi biết, đây chính là cô gái trong tấm ảnh đầu tiên. Sau đó, tôi để tấm ảnh này vào cùng tấm ảnh thứ nhất.

Tấm ảnh cuối cùng cũng là bờ sông u ám, một cô gái cũng mặc áo trắng như vậy đang đứng trong nước sông chưa tới eo, nghiêng đầu mang theo nụ cười xinh đẹp như trong tấm ảnh đầu tiên, giống như không có gì đặc biệt. Nhưng dù nhìn thế nào cũng cảm thấy có mấy phần quái dị.

Tôi nhìn kỹ một chút, hóa ra cô gái đưa lưng về phía máy chụp hình mà đầu lại… Xoay 180 độ.

Trái tim tôi bỗng nhảy lên một cái, sau lưng trống rỗng trong nháy mắt dâng lên một trận lạnh lẽo. Tôi vội dùng chân đạp một cái, gắt gao chống lưng trên tường, như vậy sẽ khiến tôi không sợ hãi nữa.

Lúc tôi di chuyển đến tường, ảnh chụp rớt xuống giường, rõ ràng tấm ảnh thứ ba phải rơi trên cùng nhưng nó lại quỷ dị nằm dưới cuối, ba tấm ảnh chụp gộp lại chỉnh tề, chống chất trên giường.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi mới chậm rãi lấy lại sức bỏ ba tấm ảnh lại vào trong thư, chậm rãi đi đến bàn đối diện giường, cẩn thận để bức thư vào trong hộp đã chứa vô số bức thư màu trắng, cẩn thận giống như sợ ác ma ngủ say bừng tỉnh giấc.

Tôi nhìn cái hộp rồi chậm rãi lui về trên giường. Từ ba tháng người, cứ cách ba ngày là tôi sẽ nhận được một bức thư thế này từ chàng trai chuyển phát nhanh kia hoặc là đồng nghiệp của cậu ta.

Cũng giống như thế, chỉ có người nhận thư, không có người gửi thư, cũng có con mắt vẽ xấu như đứa trẻ kia.

Mà trong mỗi bức thư đều sẽ có ba tấm ảnh, cho dù tôi vứt thế nào thì nó cũng sẽ gộp lại thành ba tấm ảnh chỉnh tề: Một tấm ảnh sinh hoạt, một tấm ảnh chụp trước khi chết và một tấm ảnh vô cùng quỷ dị. Chỉ là mỗi một lần, người trên tấm ảnh lại không hề giống nhau, hoặc già hoặc trẻ, hoặc nam hoặc nữ.

Tôi thở một hơi thật dài nhìn cái hộp cách đó không xa. Lúc vừa bắt đầu, tôi cũng nghĩ là bạn bè đùa ác, nhưng ông chủ cửa hàng in ấn đối diện lại nói ảnh này bị đưa ra ánh sáng quá độ nên đã hỏng, hoàn toàn không nhìn thấy được nội dung. Tôi hơi sợ hãi, bởi vì mỗi người trên ảnh đều vô cùng rõ ràng như thế mà!